Tôi chạy đi tìm Eric.
Phòng của anh trống trơn.
Những cuốn sách hay để trên bàn, quần áo vẫn móc trong tủ đều đã biến mất.
Tôi rơi phịch xuống chiếc giường lạnh lẽo, nơi từng mang hơi ấm của anh ngày nào
Đêm qua, chính mình đã bảo anh ấy hãy biến đi, đi càng xa càng tốt.
Eric đã cố giải thích nhưng mình không nghe.
Mình còn mắng ảnh là tên xấu xa, vô liêm sỉ…
Bàn tay tôi bỗng chạm phải thứ gì đó nằm dưới gối.
Anh để lại một cuốn sổ bìa nâu cùng xâu chìa khóa. Trên mỗi chìa đều có đánh số bằng sơn đỏ. Nó nhắc tôi nhớ đến căn phòng với những cuốn băng.
Mình đã từng vào một trong những căn phòng đó.
Quay lại lấy cuốn băng trên bàn Văn Kỳ, tôi hối hả nhớ lại con đường cũ, con đường Eric đã từng hướng dẫn.
Tại sao mình không bao giờ nhận ra chỉ một số phòng trong nhà được đánh số?
Run rẩy tra chìa vào ổ, tôi thấy như thể anh ấy đang đứng trước mặt mình. Ảo giác vừa hiện ra đã biến mất rất nhanh.Căn phòng chẳng có ai ngoài tôi, một con nhỏ đang chết chìm trong bể tội lỗi.
Đút cuốn băng vào máy, tôi kịp nhận ra trên đó cũng ghi lại ngày tháng
12 đến 15/12/1991
Căn phòng chứa đầy đồ đạc mà tôi từng trốn vào đó để khóc bỗng hiện ra trong bóng tối mờ ảo. Có tiếng bước chân dồn dập và lời kêu cứu của một đứa bé gái. Cánh cửa mở tung khi một gã thanh niên lôi theo cô bé khoảng năm sáu tuổi bước vào. Ném mạnh nó xuống sàn nhà, tên máu lạnh bắt đầu giở trò tồi bại. Mỗi lần cô bé nài nỉ van xin thì hắn lại đánh vào mặt nó. Cảnh tượng quen thuộc đế nỗi làm tôi choáng váng
Rồi con bé bất ngờ rút dao ra và đâm loạn xạ vào không khí. Một trong những nhát dao ấy đã cắt vào tay tên quái vật đang tra tấn nó.
- Ối.
Tiếng kêu la không thể lẫn vào đâu được.
Thế Anh tức giận giật phăng con dao khỏi tay nó và tiếp tục đánh con bé rất tàn nhẫn. Tiếng kọt kẹt từ phía cửa khiến hắn giật mình ngoái đầu ra sau. Rồi hắn xông ra, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch
- Mày dám theo dõi tao hả…Giỏi lắm, thằng nhóc…
Một cậu nhóc được ném vào phòng và ngã lăn xuống chỗ cô bé đã ngất xỉu. Tay chân nó run run nhưng ánh mắt lại đầy căm phẫn.
- Khôn hồn thì giữ im lặng. Nếu không, tao sẽ làm cho cả mày và nó đều phải chết.
Đêm hôm đó không phải là lần đầu tiên của hắn
Phát hiện kinh hoàng khiến tôi hiểu ra ý nghĩa lời hăm dọa của Văn Kỳ: “…giao kết giữa anh và em coi như chấm dứt. Đừng quên ai mới là người giữ cuốn băng”
Anh ấy là người đã chứng kiến tất cả.
Tua nhanh đoạn băng, tôi thấy cậu bé Văn Kỳ đang cầm trên tay một con dao và từ từ cứa vào cổ tay mình. Máu của nó phun ra, chảy thành dòng xuống mặt đất. Mặt cậu bé nhăn lại vì đau nhưng tuyệt nhiên không rên la một tiếng. Con dao rơi qua một bên khi nó bất ngờ ôm lấy cánh tay bị thương và quằn quại dưới sàn nhà với hai dòng nước mắt lăn dài trên má...
Lúc 24h45’ ngày 13/12, hai đứa trẻ đang ngồi bó gối trong căn phòng vắng lặng. Đứa bé gái đang khóc còn cậu con trai thì mang một miếng băng lớn trên cổ tay.
- Em sợ…
- …
- Anh dẫn em trốn khỏi đây được không?
Cậu con trai vẫn không nói gì. Và chúng cứ thế mà ngồi bên nhau cho tới sáng.
18giờ ngày 15/12/1991, Tú Nhi một mình bước vào phòng với vẻ mặt rất kì lạ. Tôi biết nó đang quyết tâm làm điều gì đó nhưng đó là điều gì? Con bé mò mẫm lục tìm trong đống đồ chất ngất và lấy ra một cây kéo. Từ tốn cầm cây kéo bằng hai tay và giơ lên cao, nó khẽ mỉm cười như một người chẳng còn gì để mất.
Cũng may là Văn Kỳ đã kịp thời xuất hiện. Cậu bé vội vàng giật lấy cây kéo trên tay em mình một cách rất kiên quyết. Chúng vừa khóc vừa giằng co với nhau, mặt đứa nào cũng đầy vẻ đau khổ.
- Mặc kệ em.
- …
- Thà em chết còn hơn là sống thế này.
- Người đã làm chuyện đó là anh. Là anh đó. Em hãy sờ đi, vết thương trên tay vẫn chưa lành. Mỗi lần nó chảy máu, anh lại nhắc mình phải đối xử tốt với em. Hãy tha thứ cho anh. Tha thứ cho anh được không?
- …
- Em đừng đi…Đừng bỏ lại anh ở đây…Dù sao mình cũng đâu có cùng huyết thống.
Rồi Văn Kỳ ôm chặt lấy Tú Nhi, chặt như thể cô bé có thể tan biến vào không khí…
Cuối cùng tôi đã hiểu.
Thằng nhỏ cố tình tạo ra vết thương trên tay để Tú Nhi tin rằng người đã làm chuyện đó chính là nó. Vết sẹo đến giờ vẫn còn, nó cũng chính là nguyên nhân khiến tôi lầm tưởng anh là người đã hại chết Hải Yến
Có lẽ sau vụ tai nạn, ba và mẹ của Tú Nhi đều chết còn riêng cô ấy thì bị mù. Chính nhà họ Võ đã nhận cổ làm con nuôi.
Võ Anh Kỳ vì lời tiên tri vớ vẩn mà tìm cách truy cùng đuổi tận những người có liên quan tới bài hát. Dấu vết duy nhất ông ta có được lại chính là sợi dây chuyền mà Văn Kỳ đã ném xuống cho tôi ngày nào…