Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 22:




Hoàng đế say khướt, theo Bạch U tới tẩm cung, mà Bạch U tim đập thùng thùng, một lòng muốn làm chuyện xấu.
Đợi sau khi cung nhân hầu hạ bệ hạ rửa mặt xong xuôi, Bạch U liền có tật giật mình đuổi tất cả người đi xuống. Nàng ngồi bên giường, nhìn thanh niên đang nằm liệt trêи giường ngủ, lòng bàn tay vẫn liên tục chảy mồ hôi. Nhưng mà nàng nhìn sóng mắt hắn nồng đậm, lông mi như cánh quạt nhỏ, trong lòng lại sinh tình.
Hắn nhắm hai mắt hừ nhỏ, bởi say rượu mà gương mặt nhiễm hồng, hẳn là không quá thoải mái.
Hắn lẩm bẩm lên tiếng: “U U, U U…”
Bạch U nhỏ giọng: “Ừm.”
Nàng đứng dậy, thấy sau rèm trướng, ngọn đèn dầu sáng bừng, giống như biển sao rực lửa. Bạch U đứng dậy đi tắt những ánh đèn vây quanh bọn họ, dập tắt một nửa, nàng lại cảm thấy chính mình không khỏi quá chột dạ.
Vì thế Bạch U lại về tới bên giường, thấy hoàng đế vẫn nằm như cũ, ngực phập phồng.
Miệng lưỡi nàng có chút khô khốc.
Bởi căng thẳng mà giọng nói của Bạch U hơi cứng nhắc: “Bệ hạ, thần thϊế͙p͙ hầu hạ người đi ngủ nhé.”
Tay nàng chạm tới cổ hắn, độ ấm trêи da thịt làm tay nàng như bị phỏng. Bạch U không ngừng lại, sau đó, đột nhiên hoàng đế mở bừng mắt, tay hắn bắt lấy tay nàng. Bạch U hoảng thần, ngước mắt nhìn lại, thấy hoàng đế đang nhìn chằm chằm nàng, màu mắt đen nhánh.
Bạch U nghĩ thầm, xong rồi, muốn ăn mắng.
Nàng chân mềm, lập tức liền muốn quỳ xuống.
Nhưng mà hoàng đế nửa ngồi dậy, nắm lấy tay nàng. Tay hắn chậm rãi xoa phần thịt trong cổ tay nàng, làm Bạch U kinh ngạc. Gặp phải tầm mắt hắn, nàng lại có chút không được tự nhiên. Hoàng đế lẩm bẩm: “U U.”
Bạch U nhút nhát: “Ừm.”
Tay áo hoàng đế buông xuống chấm đất, hắn duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nàng. Trong lòng Bạch U cảm thấy quái dị, mà hắn lại nhìn nàng thật sâu, nói như thì thầm: “Ngươi còn nhớ ngày ấy không?”
Bạch U mê mang: “Ngày nào?”
Trong lòng nàng nghĩ đây là muốn tính sổ chuyện ngày nào với nàng đây? Gần đây nàng rất ngoan mà! Ngoại trừ ép buộc hắn xem tấu chương, muốn cho hắn làm một vị minh quân, nàng cũng không hề làm cái gì mà.
Hoàng đế hơi hơi mỉm cười.
Bạch U nhìn đến ngẩn ra, có chút hoảng hốt.
Bởi hắn tươi cười ôn nhu tú mỹ, thẹn thùng đa tình, từ sau khi nàng tiến cung, chưa bao giờ thấy hắn cười như vậy. Hắn luôn là lãnh đạm, mệt mỏi, đối với cái gì đều không sao cả.
Hoàng đế rũ mắt, lông mi cuốn khúc, dầy mà kiều, tay hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, chậm rãi nói: “Ngươi còn nhớ hoa đăng* mà ngươi đưa ta không?”
(*hoa đăng: đèn thả trêи sông)
Bạch U ngẩn ra.
Nàng nhất thời mê võng.
Sau đó đầu óc ầm ầm một chút như pháo hoa nở rộ.
Ký ức xuyên qua dòng thời gian, mang nàng về 5 năm trước.
Mà hoàng đế lúc này, vẫn duy trì trạng thái mà chỉ có hắn của 5 năm trước mới có thể xuất hiện. Ngón tay hắn run rẩy, bàn tay nắm cổ tay nàng từ đốt ngón tay đều bắt đầu run. Hắn túm tay áo nàng, ôn nhu lại kiên định mà nhìn nàng: “Có một câu, ta ấp ủ lâu lắm…”
Hắn nhẹ giọng: “Ta đến nhà ngươi cầu hôn được không?”
Đại não Bạch U trống rống, nhìn hoàng đế đang nắm tay nàng.

5 năm trước, sau khi hoàng đế cùng Bạch U trộm hôn môi, sau khi hoàng đế cùng Bạch U bởi vì thư tình của Nhị hoàng tử mà nháo loạn nhầm lẫn, sau khi hoàng đế nghĩ lầm Bạch U viết hôn thư là trêu đùa làm tiền hắn, ở một ngày trước khi Bạch U rời kinh trộm tới tẩm cung hắn hôn trộm hắn… Kỳ thật Tam hoàng tử và Bạch U còn từng có một lần giao thoa.
Nghiêm khắc nói, đó là lần cuối cùng Bạch U nhìn thấy Tam hoàng tử ở trạng thái thanh tỉnh. Sau lần đó, Bạch U nghe nói hắn bị bệnh. Tam hoàng tử một bệnh không dậy nổi, trong cung không cho người tới thăm hắn.
Lần giao thoa đó, là bởi vì trong cung phóng các cung nữ lớn tuổi rời cung. Các cung nữ nước mắt lưng tròng bái biệt chủ tử ngày xưa, trước khi rời khỏi hoàng cung, các cung nữ có một truyền thống.
Các nàng sẽ ở hồ nước trong cung thả đèn hoa đăng, làm đèn trôi xuôi dòng, dọc theo đường sông chảy ra khỏi cung hoặc lưu lại trong cung. Chẳng qua chỉ là một niệm tưởng, muốn tìm được phu quân có duyên với chính mình.
Niên thiếu Lục công chúa lôi kéo Bạch U, cùng nhau xuyên qua giữa đám cung nữ. Bạch U được Lục công chúa dạy bảo, cùng công chúa học các cung nữ khác, trịnh trọng đặt hoa đăng đại biểu cho các nàng vào trong nước. Vì sợ người tìm sai, trêи hoa đăng tự nhiên sẽ có ghi phương danh của các nàng để nhắc nhở.
Lục công chúa cùng Bạch U quỳ gối bên bờ nước, nhìn ngọn đèn dầu được hoa đăng vây quanh trôi về phương xa. Lục công chúa nghiêng đầu nhìn bộ dáng Bạch U thành kính cúi đầu hứa nguyện, công chúa chế nhạo cười nói: “Có phải ngươi hứa nguyện đèn này có thể rơi xuống trong tay tam ca ta không?”
Bạch U nói: “Không có đâu, ta hứa nguyện cho người nhà ta được bình an, trôi chảy cả đời.”
Bạch U nghiêng đầu, ưu sầu mà nhìn tỷ muội tốt của chính mình, oán giận nói: “Ta nào dám hứa nguyện tam ca ngươi? Hoàng tử nhà người khác đều đứng ở bên bờ sông chờ thu hoa đăng của các nương tử.”
Bạch U hướng các hoàng tử đứng nghiêng đối diện bên bờ sông bĩu môi.
Nàng không cao hứng nói: “Nhưng mà Tam hoàng tử điện hạ lại không tới. Tầm mắt hắn cao, coi thường chúng ta.”
Lục công chúa cười hì hì: “Vậy ngươi còn thích hắn?”
Bạch U nghĩ nghĩ, chính mình cũng phụt vui vẻ. Nàng căn bản không trông cậy vào đèn hoa đăng của mình có thể rơi vào tay Tam hoàng tử, lần trước nàng cố ý viết hôn thư ám chỉ hắn, hắn cũng chưa phản ứng, Bạch U quả thực không thể ôm hy vọng gì với hắn.
Nhưng mà tuy rằng nghĩ như vậy, khi Bạch U nhìn đến đèn hoa đăng của mình xuôi dòng trôi đi, một trận gió thổi qua, khiến đèn của nàng rẽ vào đường sông nhỏ bên cạnh, nàng vẫn thấy sốt ruột.
Chiếc đèn hoa đăng ký thác nguyện vọng của nàng, ngàn vạn đừng bị gió thổi hỏng mất nhé!
Bạch U lập tức dẫn theo tà váy chạy lên, bỏ lại Lục công chúa phía sau, đuổi theo đèn hoa đăng của mình. Giữa một chúng hoàng tử, Nhị hoàng tử thấy được nàng, trong mắt hơi hơi ngậm cười, nghĩ nàng luôn hoạt bát như vậy.
Khi Nhị hoàng tử đang do dự có nên qua đi tìm nàng hay không, Bạch U đã lắc mình vào đám người, không thấy đâu nữa.
Bạch U một đường dọc theo bờ sông trong cung đuổi theo đèn hoa đăng của nàng. Con đường càng ngày càng dài, cảnh trí càng ngày càng hoang vắng, Bạch U rẽ qua một khúc cong, đột nhiên bị một cánh cửa cung cản lại.
Bạch U tập trung nhìn vào, thấy cung này không có bảng hiệu. Nàng ngẩn ra một chút, nhớ tới có thể đây là lãnh cung.
Từ trước đến nay lãnh cung luôn cấm bất luận kẻ nào loạn nhập.
Nhưng mà… Đèn của Bạch U lại xuôi dòng trôi vào.
Bạch U cắn răng một cái, nghĩ dù sao hàng năm lãnh cung hoang vắng không người, nàng tìm được đèn của nàng lại trộm ra tới là được.
Nhưng mà cửa chính lãnh cung bị khóa, không người có thể đi vào. Vì thế Bạch U vén tay áo cuốn ống quần lên, bắt đầu trèo tường.
Tam hoàng tử thông qua một lỗ chó chui vào lãnh cung, hắn cẩn thận tránh đi người tuần tra nơi này. Lưu lại cung nhân của mình ở bên ngoài, Tam hoàng tử một mình lẻn vào lãnh cung, tìm kiếm con mèo của mẫu phi đang mất tích.
Hắn tìm được con mèo ở lãnh cung rồi, một bên cẩn thận che lại miệng râu của mèo, một bên ôm mèo rời khỏi nơi này.
Bỗng nhiên hắn nhìn đến trêи con sông chảy qua lãnh cung, lắc lư, trôi tới một ngọn đèn hoa đăng hình hoa sen. Tam hoàng tử kinh ngạc, nghĩ thầm nơi này từ đâu ra đèn hoa đăng.
Phỏng chừng là có người không tuân thủ quy củ, dám ở lãnh cung thả đèn, hẳn là học cung nữ bên ngoài cầu phúc người có duyên. Đang ở lãnh cung, còn dám cầu phúc người có duyên? Nếu mà bị người phát hiện, không thể thiếu phải bị trừng phạt.
Tam hoàng tử hảo tâm khom lưng, hắn một tay ôm mèo, một tay đi nhặt ngọn đèn trong nước kia. Hoa lau lay động, nước sông tẩm ướt ống tay áo hắn. Sau khi nhặt được ngọn đèn kia, Tam hoàng tử nhẹ nhàng thở ra.
Mà trong lúc hắn ôm đèn hoa đăng, lại đột nhiên nghe được đỉnh đầu có tiếng lá cây rào rạc.
Tam hoàng tử ngửa đầu, con mèo trong lòng ngực hắn cũng ngửa đầu, tia lửa từ chiếc đèn trong tay hơi nghiêng ngả, chiếu rọi một cõi đất trời. Mà trêи đầu tường, một thiếu nữ đang ngồi ôm tường.
Thiếu nữ kia tay áo ống quần đều cuốn lên, váy dài rườm rà vòng ở bên hông, nàng nâng tay áo, lộ ra da thịt trắng trong dưới ánh trăng.
Không biết kiểm điểm.
Bạch U ngồi ở đầu tường, cùng Tam hoàng tử đứng dưới tường bốn mắt nhìn nhau.
Bạch U: “…”
Bạch U bị hắn xuất hiện ở lãnh cung làm hoảng sợ, lại nhìn đến đèn hoa đăng của mình ở trong lòng ngực hắn, càng bị dọa đến. Dưới sự sợ hãi, thân thể nàng không cân bằng, một cái lộn nhào chuẩn bị ngã xuống phía dưới. Tam hoàng tử ngẩn ra, hắn lập tức ném đèn cùng con mèo trong lòng ngực xuống, tiến lên đi đỡ Bạch U đang rơi xuống.
Mèo trong lòng ngực bị ném văng ra: “…?”
Con mèo kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, khi Tam hoàng tử tiếp được Bạch U rơi xuống, tiếng kêu lên án của mèo nhỏ lập tức bừng tỉnh tất cả cung nhân đang tuần tra.
Người hướng nơi này tới: “Ai?!”
Mà lúc này, Bạch U đã bị Tam hoàng tử đặt trêи mặt đất, hắn nhanh chóng bế lên mèo của mình, còn Bạch U cơ linh vớt lên đèn hoa đăng của nàng, dùng tay áo che chở ngọn đèn dầu. Bạch U bị Tam hoàng tử dắt tay, nghe hắn nhẹ giọng: “Cùng ta tới.”
Hắn tự nhiên quen thuộc cung đình hơn so với nàng.
Khi đám người tìm bọn họ khắp lãnh cung, Tam hoàng tử đã tìm được một hốc cây bị bụi rậm lá cây bao lại, mang theo Bạch U trốn vào. Bạch U lưu luyến thổi tắt ngọn đèn đang ôm trong lòng ngực mình, cùng Tam hoàng tử trốn trong bóng đêm.
Thiếu niên thiếu nữ ngồi mặt đối mặt, con mèo ngoan ngoãn tránh ở trong tay áo Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử nhẹ giọng: “Ngươi thả đèn hoa đăng?”
Bạch U cúi đầu: “Ta không bức ngươi cưới ta nhé. Ngươi cũng đừng trách ta, nhặt được đèn là vấn đề của ngươi. Ta lại không làm ngươi nhặt.”
Tam hoàng tử không nói chuyện.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, mà Bạch U chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
Trong bóng đêm, hô hấp hai người quấn quanh, khuôn mặt chỉ cách nhau trong gang tấc.
Khoảng cách quá thân cận, gần gũi đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương, ngửi được mùi huân hương trêи người đối phương.
Tam hoàng tử: “Chuyện hôn thư lần trước, ta biết là ngươi đùa giỡn, thực xin lỗi, hiểu lầm ngươi.”
Bạch U xấu hổ: “Không có việc gì.”
Giữa yên tĩnh, ánh sáng đom đóm ở chung quanh sáng lên, chợt lóe chợt lóe, như ngân hà trôi nổi.
Đột nhiên, Bạch U cảm giác được tay áo của mình bị kéo lấy.
Nàng căng thẳng đến hô hấp không thông, mặt lập tức đỏ bừng.
Nàng hỏi: “Ngươi làm gì?”
Hắn thấp giọng: “Làm chuyện xấu.”
Giữa đêm đen, thanh âm của cung nhân tuần tra khắp nơi trôi xa, ánh sáng đom đóm quanh quẩn quanh thân bọn họ.
Tam hoàng tử Trình Cương vươn tay, nắm lấy tay Bạch U.
Bùm một tiếng.
Trái tim nổ thành pháo hoa.
Ai cũng không lên tiếng, ai cũng không nói lời nào.
Hắn trước nay chưa từng nói hắn thích nàng, nàng cũng chưa từng nói nàng thích hắn.
Kéo kéo tay nhỏ, giữa bọn họ như có như không ràng buộc, đã là tình yêu tối cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.