Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 39:




Hứa U đi xem mắt.
Đối phương cũng là phú nhị đại trong vòng, năm nay gần 30. Thời trẻ anh ta cũng thích chơi, thề tuyệt không kết hôn. Hiện tại tới tuổi rồi, ngược lại thu liễm rất nhiều, tính toán sửa lại một thân tật xấu của mình, tích cực hướng về phía trước, về nhà kế thừa gia sản.
Quan Dĩnh giới thiệu người này, Hứa U thực vừa lòng: Lãng tử quay đầu sao, có thể.
Vị lãng tử này hẹn gặp Hứa U lần đầu tiên, nhìn khá đẹp trai, mặc tây trang cũng có chút ý vị đứng đắn.
Hứa U càng vừa lòng.
Câu đầu tiên của lãng tử đi thẳng vào vấn đề nói: “Gia nghiệp nhà chúng tôi không lớn, lập tức đầu tư cho ‘Doanh Đạt’ cũng rất khó. Nhưng mà chỉ cần chúng ta kết hôn, công ty nhà tôi nguyện ý cho ‘Doanh Đạt ’ vay đảm bảo. Doanh Đạt không phải hiện không có tiền, không ai đầu tư sao? Đó là do không có thời gian chuẩn bị tiền nên các người mới sắp phá sản, chờ có thời gian, qua lại mấy ngân hàng và công ty, vẫn có thể chậm rãi chuẩn bị.”
Anh ta cười với Hứa U: “Tôi có thể lý giải tâm tình của cô. Ai nguyện ý nhìn giang sơn ông nội mình giành được nói mất liền mất, còn phải trả nợ qua ngày đâu?”
Hứa U nghe vị lãng tử này có kiến giải như thế, lập tức liền động tâm.
Cô nghĩ thầm trước kia mình còn trẻ tảo hôn, thế nên mới không gặp được người hợp tình hợp lý như vậy. Ai làm ông nội cô quá coi trọng Đường Sĩ Trạch? Đường Sĩ Trạch so được với một đầu ngón tay của người này sao?
Hứa U cười đến ôn nhu: “Vậy anh có yêu cầu gì với tôi không?”
Lãng tử cười.
Hứa U ở trong vòng bọn họ, cũng coi như là một nhân vật. Rất nhiều chuyện không cần đương sự ra mặt, giang hồ đều có truyền thuyết.
Lãng tử: “Trước kia đã từng gặp qua Hứa tiểu thư, hình tượng của Hứa tiểu thư rất tốt, nhưng mà có điểm này, cô mới 25 tuổi, lại đã từng kết hôn. Cảm giác tôi khá là có hại.”
Hứa U nói: “24 tuổi, tháng này vừa qua sinh nhật 24 tuổi.”
Lãng tử nói: “Tôi không có ý gì khác, cô không cần hiểu lầm. Ba tôi có điểm phê bình kín đáo với cô, nhưng tôi thì bình thường. Tôi chỉ có nghi vấn yêu cầu Hứa tiểu thư giúp tôi giải đáp. Cô và Đường tiên sinh kết hôn hai năm, hai người vẫn không có em bé. Cô đã tới bệnh viện kiểm tra hay chưa?”
Lãng tử nói: “Chỉ cần chứng minh thân thể cô không có vấn đề gì, chúng ta có thể kết hôn.”
Hứa U mỉm cười.
Cô gật đầu: “Khá tốt, chúng ta đều đi bệnh viện một chuyến, nhìn xem tôi có thể sinh em bé hay không, anh có bị bệnh gì ở bên ngoài hay không. Chơi nhiều phụ nữ như vậy, vạn nhất có Hiv hay gì đó thì cũng không được.”
Sắc mặt đối phương biến đổi.
Hứa U đứng lên.
Cô vẫn duy trì ưu nhã: “Kỳ thật trước khi tôi và Đường Sĩ Trạch kết hôn, cũng từng tới bệnh viện đặc biệt nghiêm túc kiểm tra. Ai, chúng tôi đều sợ đối phương nhiễm bệnh. Đường tiên sinh hận không thể cầm kính lúp xem báo cáo kiểm tra, sợ tôi lây cho anh ta bệnh gì.”
Sắc mặt vị lãng tử này hơi không tốt: “Chúng ta nói chúng ta, cô đột nhiên nhắc đến chồng trước của cô làm gì?”
Hứa U: “Tôi nhắc đến chồng trước của tôi, là vì thuyết minh, không có kim cương, thì đừng ôm đồ sứ sống. Anh còn chẳng bằng một đầu ngón tay của anh ta, còn dám đưa ra yêu cầu giống anh ta?”
Hứa U vén tóc, kẹp túi xách: “Bữa cơm này tôi thanh toán, xem mắt thì thôi bỏ đi.”

Con nhà giàu, cũng vì xem mắt mà phiền não như nhau.
Trước mặt người ngoài Hứa U vẫn duy trì điệu bộ, ở trước mặt người một nhà liền phát điên muốn chết.
Cô bắt lấy Quan Dĩnh phỉ nhổ: “Anh ta điên rồi sao? Còn ghét bỏ tớ tái hôn? Nếu không phải tái hôn, tớ sẽ nhìn tới anh ta? Chồng trước của tớ là Đường Sĩ Trạch đấy! Tốt nghiệp thạc sĩ Cambridge, sau khi trở về còn không kế thừa gia sản, đã bị người tranh nhau cướp đi làm CEO. Gia nghiệp nhà họ Đường về sau khẳng định là của anh ta!”
“Còn hỏi tớ có thể sinh em bé hay không, hoài nghi có phải tớ có bệnh gì hay không! Tớ và Đường Sĩ Trạch đúng là kết hôn hai năm, nhưng mà hai năm này, một nửa thời gian Đường Sĩ Trạch đi học, một nửa thời gian là làm việc. Chúng tớ bình quân ba tháng mới gặp mặt một lần, tớ có bị bệnh mới sinh em bé cho Đường Sĩ Trạch được!”
Hứa U: “Đối tượng xem mắt này, không được.”
Quan Dĩnh nghe cô oán giận nửa ngày, trong lúc đó có đi ra ngoài tiếp một cuộc điện thoại. Khi trở về, Quan Dĩnh nhìn Hứa U, sắc mặt hơi có chút không được tự nhiên, cau mày, có chút ngơ ngẩn phiền não, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Nhưng khi Hứa U nhìn về phía cô ấy, Quan Dĩnh đã thu lại biểu tình của chính mình, tới giải quyết vấn đề của Hứa U trước.
Quan Dĩnh thật cẩn thận: “Nếu cậu chỉ là muốn tìm một người chia sẻ nợ nần, giúp cậu khởi tử hồi sinh ‘Doanh Đạt’, cậu làm gì muốn ly hôn với Đường Sĩ Trạch? Tớ thấy hai ngươi chắp vá cũng rất không tồi, ngày lễ ngày tết hai người còn có ảnh chụp chung cho mọi người giải trí.”
Hứa U: “Đương nhiên không phải tớ chỉ muốn tìm một người để chia sẻ nợ nần, tớ còn muốn tình yêu nữa. Chính là vì không nhìn thấy bóng dáng tình yêu trêи người Đường Sĩ Trạch, tớ mới ly hôn với anh ta.”
Hứa U ngẩn ra một chút, lẩm bẩm tự nói: “Cậu không biết anh ta chết lặng đến mức nào đâu.”
Quan Dĩnh thực cảm thấy hứng thú: “Cho cái ví dụ.”

Hứa U liền nêu ví dụ:
“Quà tết của Đường Sĩ Trạch, vĩnh viễn có giá trị từ trăm vạn trở lên, không phải nhà cửa thì là châu báu, lại hoặc là cái này du thuyền cái kia xe mới.”
“Từ trước tới nay anh ta chưa từng tốn tâm tư để chuẩn bị lễ vật.”
Quan Dĩnh thực hâm mộ: “Tớ cũng muốn có loại ông xã chết lặng như thế này.”
Hứa U: “Nhất buồn cười chính là có một lần tớ đi dạo phố, gặp phải Tổng trợ lý Trương cùng vợ ông ấy. Bọn họ đang chọn một cái vòng cổ, sau khi tớ đề ra vài câu kiến nghị, vợ Tổng trợ lý Trương liền nhìn trúng kiểu vòng cổ kia. Cho nên sau lại tớ liền mua chiếc vòng cổ đó.”
Hứa U tức giận bất bình: “Sau đó qua hai ngày, đến sinh nhật ông nội tớ, Đường Sĩ Trạch đưa tớ lễ vật, chính là chiếc vòng cổ mà vợ Tổng trợ lý Trương nhìn trúng kia!”
Quan Dĩnh: “À…”
Hứa U: “Càng tuyệt chính là, tớ cố ý mang cả hai chiếc vòng cổ bày ra cho anh ta xem. Sau đó tớ nghe lén được điện thoại của Đường Sĩ Trạch, anh ta đang chất vấn vì sao Tổng trợ lý Trương muốn mua hai chiếc vòng cổ giống nhau!”
Hứa U: “Anh ta cũng chưa nghĩ tới là tự tớ đã mua một chiếc!”
Quan Dĩnh: “À…”
Hứa U: “Còn có sinh nhật Cậu của tớ, Đường Sĩ Trạch đưa lễ vật, trùng với lễ vật tớ mua! Trùng!”
Hứa U: “Tớ hỏi anh ta làm sao bây giờ, anh ta nói giao cho tớ xử lý. Sợ tớ không cao hứng, anh ta trả tiền lương cho tớ!”
Quan Dĩnh: “Quá đáng giận! U U cậu lại không thiếu tiền, sao có thể bị tiền tài của anh ta đả động!”
Hứa U ngừng một chút.
Ánh mắt cô hơi phiêu, chột dạ nói: “Đoạn thời gian đó tớ vừa lúc có điểm thiếu tiền, anh ta cho tớ tiền lương lại rất cao. Tớ liền đáp ứng giúp anh ta chọn quà một lần nữa.”
Cô bổ sung: “Anh ta thật sự cho rất nhiều tiền.”
Quan Dĩnh dựng ngón giữa với cô.
Hứa U đỏ mặt.
Hứa U ho khan một tiếng, nhanh chóng nói sang chuyện khác, tổng kết: “Dù sao người đàn ông này chính là, chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, anh ta sẽ không tốn tâm tư. Chuyện phải tốn tâm tư, anh ta liền bỏ tiền ra để người khác tốn tâm tư hộ. Cậu nói người đàn ông như thế, đáng ghét đến mức nào?”
Quan Dĩnh nghe xong, chỉ có một ý tưởng.
Cô nghiêm túc hỏi: “U U, kỳ thật cậu và chồng trước của cậu là tuyệt phối. Hai người làm gì luẩn quẩn trong lòng đi ly hôn, tai họa những người khác?”
Hứa U cười ha ha, chưa nói nguyên nhân chân chính mà mình và Đường Sĩ Trạch ly hôn, chỉ đơn giản nói: “Hai người bọn tớ là chỉ có tình không có yêu, được chưa? Ngàn vạn không cần lấy hôn nhân của hai người bọn tớ, làm bẩn tình yêu tốt đẹp.”

Nhớ tới đủ loại sự tích chết lặng của Đường Sĩ Trạch, Hứa U liền giận sôi máu.
Hứa U ở trêи đường chờ đối tượng xem mắt, vừa giận, cô liền vào trung tâm thương mại, dùng thẻ của Đường Sĩ Trạch hung hăng tiêu một khoản tiền lớn.
Hứa U mới tiêu được vài khoản, Đường Sĩ Trạch liền gọi điện thoại tới.
Hứa U khϊế͙p͙ sợ.
Tốc độ này.
Trình độ lòng dạ hẹp hòi này.
Trước kia khi là vợ chồng, anh và cô gọi điện thoại, còn không nhiều bằng mấy ngày sau ly hôn này.
Cô nắm điện thoại: “Anh không sao chứ? Tôi tiêu một chút tiền anh còn phải gọi điện thoại tới, chút tiền như vậy không phải anh còn muốn tôi trả lại chứ?”
Hứa U cảnh giác: “Đây chính là phí ước pháo!”
Nhân viên phục vụ bên cạnh Hứa tiểu thư mặt không đổi sắc, cô ta nghĩ thầm sau khi Hứa tiểu thư ly hôn, sinh hoạt thực muôn màu muôn vẻ. Hứa tiểu thư đây là tính toán đi con đường lãng tử?
Đường Sĩ Trạch nhẹ hừ một tiếng.
Đường Sĩ Trạch nói: “Không phải muốn em trả tiền. Anh cố ý gọi điện thoại tới cười nhạo em. Cười nhạo em bây giờ thực đáng thương, mua đồ vật đều không dùng tiền của chính mình, sửa dùng của anh.”
Hứa U: “Anh thật không có nhân phẩm.”
Đường Sĩ Trạch thong thả ung dung: “So ra kém em. Vì một cái công ty mà muốn phao đàn ông. Em ở đâu? Anh qua xem em, thuận tiện giúp em canh cửa xem mắt.”
Hứa U không thể tin nổi: “Gần đây anh nhàn quá à? Ông chủ nhà các anh khiến cho một CEO như anh nhàn rỗi cả ngày như vậy? Anh còn có rảnh quan tâm em hẹn hò?”

Sau khi Đường Sĩ Trạch gọi điện thoại với vợ trước của mình, giải toả áp lực, mới có thể tiếp tục xử lý công việc.
Nhưng mà nghĩ đến chính anh vất vả kiếm tiền như vậy, vợ trước của anh lại vẻ vang, nơi nơi câu dẫn tiểu thịt tươi*, trong lòng anh liền có chút khó chịu.
(*tiểu thịt tươi: thường chỉ những chàng trai trẻ tuổi, đẹp trai, mới nổi trong làng giải trí)
Đường Sĩ Trạch gọi thư ký Trương tiến vào, Đường Sĩ Trạch phân phó: “Doanh Đạt hiện tại chính là cái hố, nếu chúng ta muốn nhận mua công ty này, liền không thể làm những người khác cắm vào làm hỏng chuyện. Ông tra xem gần đây là người nào tưởng tranh đoạt với ‘Quang Hòa’, đôi bên hẹn một bữa, thương lượng.”
Thư ký Trương tự động phiên dịch trong lòng: Vợ trước của tôi bây giờ đang hẹn hò cùng một đám thanh niên tài tuấn, muốn gả cho thanh niên tài tuấn để giải quyết vấn đề “Doanh Đạt” này. Tôi đang rất ghen. Tôi nhất định phải phá vỡ việc này mới được.
Thư ký Trương nho nhã lễ độ: “Vâng ông chủ, tôi sẽ đi hẹn dùng bữa với mọi người.”
Đường Sĩ Trạch vừa lòng: Không phải anh muốn phá hỏng tình yêu của vợ trước.
Anh là phải giúp đỡ canh cửa cho tình yêu của vợ trước, tốt nhất là khóa luôn.

Đường Sĩ Trạch uyển chuyển thả lời nói vào trong giới, không thể đụng vào Hứa U.
Mọi người ước lượng, làm cho đối tượng xem mắt của Hứa U gần đây, chất lượng đều không phải rất cao.
Hứa U cũng sắp không còn hăng hái nữa.
Sau khi cô mới quăng mấy đối tượng xem mắt, cũng bắt đầu tự hỏi có phải chính mình nên từ bỏ sách lược này hay không.
Trong lòng Hứa U buồn bã, đại tiểu thư tự mình đi xếp hàng ở một tiệm trà sữa, xếp hàng nguyên một giờ để mua trà sữa. Cô dựa vào loại chuyện nhàm chán này để giết thời gian, tự hỏi tình yêu của chính mình ở nơi nào, tương lai của “Doanh Đạt” ở nơi nào.
Hứa U mới vừa mua trà sữa xong, thời điểm muốn uống lại thấy mờ mịt.
Cô đứng trêи đường cái, nhìn xem trái phải, đều không có chỗ cho cô ngồi xuống uống nước. Cũng không thể vừa đi vừa uống đi?
Hứa đại tiểu thư sống trong nhung lụa cảm thấy như vậy thực mất mặt.
Vì thế cô thở dài một hơi, đang muốn vứt cốc trà sữa chưa uống được một ngụm vào thùng rác, phía sau lại truyền đến một giọng nam ôn hòa lại kinh hỉ: “U U, là em sao?”
Hứa U quay đầu lại.
Nhìn đến một anh trai đẹp mặc âu phục.
Cô chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm hình dáng người đàn ông anh tuấn, ẩn ẩn cảm thấy có chút quen mắt.
Người đàn ông đã đi về phía cô, nhìn đến trà sữa trêи tay cô, anh ta cười: “Vừa rồi anh cũng không dám nhận người. Bởi vì ở trong ấn tượng của anh, Hứa đại tiểu thư chưa bao giờ ăn uống cái gì khi đi đường. Không nghĩ tới nhiều năm không gặp, mọi người đều thay đổi rất nhiều. U U, em đã học được tiết kiệm, từ bỏ thái độ cao cao tại thượng.”
Hứa U “A” một cái, cô lập tức nghĩ ra —
“Anh là Cao Thạc!”
Cô kϊƈɦ động đến nhảy lên một cái, mặt mày lập tức cong lên. Cao Thạc mỉm cười nhìn cô cùng trà sữa của cô, mặt Hứa U bỗng nhiên hồng rực.
Cô phi thường nghiêm túc mà nói: “Không sai, em đã thay đổi. Em bây giờ đặc biệt cần kiệm tiết kiệm, hiền huệ cần lao, cũng giống như những cô gái khác.”
“Ly trà sữa này, em phải xếp hàng suốt một giờ, tuy rằng thực vất vả, nhưng đây cũng là niềm vui.”
Cao Thạc cười.
Mắt đào hoa của anh ta nhìn Hứa U, ôn nhu: “U U, em trưởng thành, anh vì em cao hứng.”
Anh ta duỗi tay, Hứa U chóng mặt vươn tay, nắm lấy tay anh ta.

Hứa U uống xong trà sữa, sau khi trở về liền gấp không chờ nổi phải tìm Quan Dĩnh chia sẻ.
Nói cho Quan Dĩnh: “Cao Thạc đã trở lại! Người tình đầu của tớ đã trở lại! Anh ấy vẫn đẹp trai như thế, thân sĩ như thế! Anh ấy ngồi với tớ cả một buổi trưa, anh ấy khen tớ trở nên xinh đẹp đấy.”
Quan Dĩnh giật mình một chút.
Quan Dĩnh lẩm bẩm lên tiếng: “Nhưng mà U U, lúc trước không phải Cao Thạc bị Dư Nhược Nhược cướp đi sao?”
Hứa U thẹn thùng che mặt: “Dĩnh Dĩnh, có chuyện này kỳ thật tớ vẫn luôn không có mặt mũi nói với cậu. Cao Thạc không phải bị Dư Nhược Nhược cướp đi. Khi đó tớ chỉ là yêu thầm anh ấy, trước nay tớ đều không dám thổ lộ với anh ấy.”
Quan Dĩnh: “…”
Quan Dĩnh cùng Hứa U cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng mà Hứa U học cấp ba, đại học đều không cùng một trường với Quan Dĩnh. Khi đó, người bạn tốt nhất của Hứa U là Dư Nhược Nhược.
Khi Hứa U học cấp ba từng yêu thầm đàn anh Cao Thạc, thành tích của cô vốn dĩ rất kém cỏi, vì Cao Thạc, cố gắng thi đến cùng một trường đại học, tưởng cùng đàn anh ở bên nhau.
Nhưng mà Hứa U còn chưa chuẩn bị tỏ tình, Cao Thạc đã cùng Dư Nhược Nhược ở bên nhau.
Lại quá một đoạn thời gian, Cao Thạc và Dư Nhược Nhược chia tay, Hứa U đang muốn một lần nữa chuẩn bị thổ lộ, nhưng mà —
Hứa U tiếc nuối nói: “Khi đó anh ấy có một cơ hội đặc biệt tốt, liền xuất ngoại.”
Quan Dĩnh nhìn bộ dáng Hứa U nằm ở trêи giường, bị Cao Thạc mê đảo, thở dài.
Quan Dĩnh nhắc nhở Hứa U: “U U, cậu đã quên mục đích xem mắt hiện tại của cậu, một là tình yêu, hai là cứu vớt Doanh Đạt sao? Tớ không cảm thấy Cao Thạc có năng lực giúp cậu cứu vớt Doanh Đạt.”
Hứa U nói: “Kia nhưng không nhất định! Tuy rằng Cao Thạc không có tiền, nhưng mà anh ấy là sinh viên giỏi, bằng không sẽ không được trúng tuyển xuất ngoại không phải sao? Bây giờ anh ấy đã trở lại, đây đều là cơ hội đấy.”
Quan Dĩnh: “Gia cảnh của anh ta và chúng ta không phải một vòng tròn, tớ khuyên cậu nên thận trọng.”
Hứa U chần chờ nửa ngày.
Sau đó nói: “Nhưng mà năm đó, tớ thật sự thực thích anh ấy… Không thể yêu đương với anh ấy, tớ trước sau không cam lòng.”
Hứa U nhẹ giọng: “Tớ phải hoàn thành giấc mộng của chính mình.”

Đường tiên sinh lúc này mới vừa kết thúc cuộc hẹn với phía đối tác.
Hoàn thành một ít kế hoạch trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Tỷ như Hứa U cùng “Doanh Đạt”, không nên dễ dàng tiếp nhận như vậy.
Trước khi tiễn đi một đối tác cuối cùng, người nọ nhìn Đường Sĩ Trạch, cười: “Đương nhiên, cái sạp ‘Doanh Đạt’ này, nếu Đường tiên sinh nhìn trúng, tôi tự nhiên sẽ không tới đoạt. Nhưng mà xem bộ dáng Đường tiên sinh này, tựa hồ là tính toán giúp Hứa tiểu thư vượt qua cửa ải khó khăn. Hai người đã ly hôn, Đường tiên sinh còn đối Hứa tiểu thư như vậy, thật làm người hâm mộ.”
Đường Sĩ Trạch cười nhạo.
Đối phương tò mò: “Mạo muội hỏi một chút, không biết Đường tiên sinh cùng Hứa tiểu thư là bởi vì nguyên nhân gì ly hôn?”
Đường Sĩ Trạch đặt chén trà lên bàn.
Anh nói: “Tôi cũng không biết.”
Đối tác: “…?”
Anh ta cho rằng Đường Sĩ Trạch là không nghĩ nói, nhưng mà nghiêm túc quan sát Đường Sĩ Trạch nửa ngày, phát hiện trong mắt Đường Sĩ Trạch xác thật là vẻ mờ mịt nghi hoặc.
Đường Sĩ Trạch chậm rì rì mà nói: “Kỳ thật tôi vẫn luôn không biết vợ trước của tôi vì cái gì muốn ly hôn với tôi. Chỉ là trước khi chúng tôi kết hôn từng có hiệp nghị, một khi cô ấy đệ đơn ly hôn, tôi phải ký.”
Tiễn đi đối tác, Đường Sĩ Trạch một người ngốc ở hội sở.
Anh thực mờ mịt mà lầm bầm lầu bầu, tự hỏi: “Rốt cuộc là vì cái tôi gì bị ly hôn?”
Khi Đường Sĩ Trạch đang mờ mịt khó hiểu, anh nhận được một tin tức —
Trong vòng không ai dám theo đuổi Hứa U.
Này rất tốt.
Nhưng mà Hứa U hẹn hò cùng một người tên là Cao Thạc.
Đường Sĩ Trạch: “…?”
Ngàn phòng vạn phòng, phòng bị được đối tượng cô xem mắt, lại thành chế tạo cơ hội để cô cùng người ngoài vòng ở bên nhau?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.