**********
Bạch U không yên tâm, lại lần nữa truy vấn rốt cuộc trêи cổ tay mình là độc hay là thủ cung sa.
Sau khi hoàng đế quan sát nàng một lúc lâu, nhìn đến mức nàng thấp thỏm, hắn đột nhiên cười: “Tự nhiên là thủ cung sa. Ngươi không có chút ấn tượng nào với việc chính mình có thủ cung sa?”
Bạch U suy nghĩ một chút, nói: “Không dối gạt bệ hạ, khoảng thời gian trước khi vào cung ta bị mất trí nhớ. Nhưng cữu cữu ta nói không quan trọng, cho nên thủ cung sa của ta, khả năng chính là khi đó xuất hiện.”
Lúc sau nàng lo lắng sốt ruột vội vàng tiến cung, thế nên cũng không chú ý tới điểm đỏ trêи cổ tay mình.
Hai tay hoàng đế gập lại chống cằm, như suy tư gì.
Bạch U nói xong này đó, lại có chút bất an, bởi nàng vừa mới nói mình bị người nào đó được phái vào cung để truyền lại tin tức giết hắn. Bạch U cẩn thận nhắc nhở hắn: “Bệ hạ, người không trách tội thần thϊế͙p͙ sao? Thần thϊế͙p͙ bị phái tới giết người đấy. Người không nhốt thần thϊế͙p͙ lại, thẩm vấn thần thϊế͙p͙ sao?”
Hoàng đế nói: “À, cái đó không quan trọng.”
Hắn nói: “Ngươi là ái phi của trẫm, trẫm sẽ không tính sai.”
Bạch U khϊế͙p͙ sợ nhìn cái người kỳ quái này.
Nếu không phải biết hai ngày trước hắn còn muốn giết nàng, chắc nàng sẽ bị lời âu yếm mới rồi của hắn làm cho cảm động phát khóc!
Có lẽ cảm thấy chính mình biểu hiện quá lãnh đạm, hoàng đế tùy tùy tiện tiện gọi đại nội tổng quản thường đi theo hắn tới, vô cùng tùy ý phân phó: “Bạch quý nhân bị người che dấu, muốn ám sát trẫm. Nhưng ái phi tự nhiên sẽ không làm như vậy. Ngươi đi tra xem sao lại thế này.”
Đại nội tổng quản vừa nghe bệ hạ nói có người muốn ám sát hắn, vẻ mặt nghiêm lại, lập tức biểu hiện dáng vẻ khẩn trương: “Cái gì, có người ám sát bệ hạ? Bệ hạ…”
Hắn còn chưa nói xong lời tỏ lòng trung thành, đã bị hoàng đế đuổi ra ngoài.
Tâm tình Bạch U thực phức tạp vây xem toàn bộ hành trình hoàng đế xua đuổi đại nội tổng quản trung thành và tận tâm ra ngoài: … Không hổ là bạo quân. Ai thiệt tình tốt với ngươi ngươi cũng không phân biệt được… Đầu óc ngươi không có vấn đề chứ?
—
Đến buổi chiều, nguyên bản hoàng đế bị quốc trượng (cha vợ hoàng đế, cha của hoàng hậu) cùng thần tử lừa đi nghe quốc gia đại sự, nhưng sau khi hoàng đế phát hiện ra, chơi những người đó một hồi, liền tự mình trở về cung.
Lúc này hoàng đế tới chỗ Bạch U, Bạch U cảm động việc hắn không trách nàng có thể là người xấu, nàng liền ân cần hầu hạ Hoàng đế bệ hạ, trong lúc đó có hỏi hoàng đế hành trình của hắn. Hoàng đế liền tùy ý nói chuyện buổi chiều cho Bạch U.
Bạch U sửng sốt:… Ngươi đây là đang đi trêи con đường mất nước đấy. Đại thần đã lừa được ngươi đi rồi mà ngươi cũng không chịu trận.
Nhưng mà khi hoàng đế nhìn qua, đôi mắt Bạch U một nhắm, phi thường thành khẩn bắt đầu khen: “Bệ hạ thật là lợi hại! Đối mặt những ông già đó vây công, còn có thể nghĩ ra biện pháp thoát thân, thần thϊế͙p͙ thật sự sùng bái bệ hạ!”
Hoàng đế: “…”
Bạch U khen xong, phát hiện hoàng đế không phản ứng.
Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, thần sắc phức tạp nói: “Ngươi biết sắc mặt này của ngươi rất giống yêu nghiệt họa quốc Đát Kỷ không?”
(*Đát Kỷ Trụ Vương siêu nổi tiếng, hồ ly tinh quyến rũ hoàng đế không màng triều chính)
Bạch U nghĩ thầm vị phân của hồ ly tinh Đát Kỷ tại hậu cung khẳng định cao hơn Quý nhân ta, hừ.
Trêи mặt Bạch U thẹn thùng: “Bệ hạ khen thần thϊế͙p͙ đẹp như Đát Kỷ, thần thϊế͙p͙ thật sự vui vẻ.”
Hoàng đế: “Ngươi nói nhiều quá.”
Bạch U: “…”
Bạch U thật là thương tâm, trong mắt hoàng đế lại hiện lên ý cười: “Bạch U, ngươi biết có đôi khi ta nói chuyện, không phải là muốn nghe người trả lời chứ? Không phải mỗi một câu nói của ta, đều hy vọng ngươi trả lời. Ngươi thật sự rất ồn ào đấy.”
Hắn có lẽ là hồ đồ rồi, cũng không xưng “Trẫm” mà nói “Ta”.
Bạch U đỏ mặt, khi cúi đầu hổ thẹn, chợt kêu sợ hãi một tiếng. Bởi hoàng đế duỗi cánh tay vòng lấy, túm nàng vào lòng ngực. Hoàng đế chôn mặt ở cần cổ nàng buồn cười, râu cằm xanh lá mới nhú quét qua da thịt tinh tế của Bạch U. Hơi thở hắn phất lên cổ Bạch U, tê ngứa, như sâm sa sút diệp*.
(*sâm sa sút diệp: cái này mềnh tự giải nghĩa vì không có bản Trung đối ứng, theo ý hiểu của mình có nghĩa là những cái vuốt ve mơn trớn dầy đặc của lá cây lúc suy yếu mềm mại, xin lỗi vì vốn từ nghèo T.T)
Làn da Bạch U đỏ ửng, không được tự nhiên mà trốn tránh. Nhưng đồng thời, nàng cũng biết chính mình chọc cười bạo quân tê liệt này, không khỏi đắc ý mà khẽ nhếch môi dưới.
Sự đắc ý nhỏ nhoi của nàng bị hoàng đế bắt được, hoàng đế liên tục “Phụt” vài tiếng, cười lớn tiếng hơn nữa.
Lần này cười khiến Bạch U thực mờ mịt.
—
Bạch U cho rằng nguy cơ của mình đã được giải trừ, tất cả mọi người cũng đều cho rằng như vậy.
Thời điểm Bạch U không chú ý, hoàng đế đi ra ngoài một chuyến, vẫy tay gọi đại nội tổng quản, không chút để ý nói: “Chuyện tra xem ai muốn giết trẫm lúc trước, không cần tra xét nữa.”
Đại nội tổng quản nóng lòng: “Bệ hạ không thể sủng Bạch quý nhân như vậy! Bệ hạ…”
Hoàng đế chậm lời lại: “Trẫm biết là ai muốn dùng nàng đối phó trẫm.”
Đại nội tổng quản mới vừa thở phào nhẹ nhõm, muốn nói “Bệ hạ anh minh”, liền nghe hoàng đế không để bụng nói: “Tùy tiện giết, trẫm không sao cả. Nhưng mà nếu việc này Thái Hoàng Thái Hậu đã biết, ngươi biết ngươi sẽ chết chứ?”
Đại nội tổng quản đành phải nghẹn khuất mà tỏ vẻ chính mình sẽ quên mất việc này, duy trì hành vi tìm đường chết của hoàng đế.
Hoàng đế nghe được tiếng cười của nữ lang trong điện, nghiêng đầu, nhìn thấy Bạch U vì búp bê vải hắn vừa mới mang cho nàng mà cười đến lúm đồng tiền như hoa.
Cũng không biết là nàng ngốc, hay là đầy bụng tâm cơ.
Hoàng đế thất thần, trong mắt cũng hơi hơi mang theo ý cười.
—
Hoàng đế ở chỗ Bạch U giết thời gian một buổi trưa, hai ngày này Bạch U thấy hắn bình dị gần gũi, cũng thả lỏng tâm thái, chủ động làm hắn vui vẻ. Tự nhiên, khi màn đêm buông xuống hoàng đế liền ngủ lại Bạch U nơi này.
Nhưng mà hoàn toàn sẽ không phát sinh cái gì.
Sau khi tắt đèn, hai người đắp chăn, thuần khiết nói chuyện phiếm.
Ở giữa theo lệ thường đặt một loạt chén đựng đầy nước, Bạch U ngủ ở phía trong, hoàng đế ngủ ở phía ngoài.
Bạch U đã quen với việc này, khi nàng ngáp lên tỏ vẻ chính mình muốn ngủ, hoàng đế lại không buồn ngủ một chút nào. Hoàng đế nằm thẳng, nhìn màn treo phía trêи, thanh âm bình thản: “Cùng ngươi nói chuyện phiếm là đúng rồi. Chuyện 5 năm trước, trừ bỏ ngươi, cũng không có ai hàn huyên cùng trẫm.”
Trong lòng Bạch U vừa động, thử hỏi: “Năm năm trước, sau khi thần thϊế͙p͙ rời đi Trường An, trong cung đã xảy ra chuyện gì phải không?”
Vì sao các hoàng tử lúc trước cơ hồ đều chết sạch, tính tình Tam hoàng tử giống như tiểu tiên nam hoàn toàn thay đổi, thành bạo quân hôm nay? Hoàng Hậu còn cảm thấy hoàng đế thích nàng? Khi đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì?
Hoàng đế chậm rì rì: “Trẫm không nói cho ngươi, tự ngươi đi tìm đáp án đi.”
Bạch U vừa định nói tiếng “Vâng”, liền nghe hoàng đế bình tĩnh nói câu tiếp theo: “Nếu ngươi đã biết đáp án, đi đồng tình ai hoặc giúp ai, trẫm liền giết ngươi.”
Bạch U: “…”
Bệ hạ, ngài là không muốn ta biết đáp án, hay là không muốn ta đi đồng tình ai hoặc giúp ai vậy? Nói rõ ràng hộ cái!
Nhưng hiển nhiên hoàng đế sẽ không nói rõ ràng cho nàng.
Bạch U liền tự mình giải buồn: “Hiện tại thần thϊế͙p͙ không phải sủng phi của bệ hạ sao? Sao bệ hạ còn nhẫn tâm giết thần thϊế͙p͙?”
Trong bóng đêm, nàng nghe được một tiếng cười nhẹ của hoàng đế, sau đó nghe được tiếng quần áo sột soạt. Bạch U dùng khoé mắt nhìn lén, thấy là hoàng đế trở mình, mặt hướng nàng bên này.
Bạch U ở trong lòng hô to — cẩu hoàng đế! Ngươi không cho ta động một chút, nhưng ngươi lại có thể xoay người, sao ngươi không nói chính ngươi đi!
Hoàng đế trong u ám nhìn chằm chằm nàng, buồn bực: “Ngươi nói thật nhiều. Ngươi đã là bà già hai mươi tuổi, trêи người còn có thủ cung sa. Có phải không ai muốn ngươi hay không, không gả được, mới khóc nháo cầu xin cữu cữu ngươi đưa ngươi tiến cung?”
Bạch U ngậm một ngụm lão huyết trong miệng — bà già hai mươi tuổi!
Nếu hắn không phải hoàng đế, nàng phải cào hắn!
Bạch U trừng lớn đôi mắt, bộ ngực phập phồng.
Nàng vừa tức giận, vừa muốn nhẫn nhịn: “Bệ hạ, người trợn to đôi mắt của mình nhìn xem! Thần thϊế͙p͙ là một đại mỹ nhân, sao thần thϊế͙p͙ sẽ không gả được?”
Hoàng đế khẽ cười.
Khoé mắt Bạch U nhìn thấy hắn tựa như đang cười, trái tim nàng lại không khỏi nhảy nhanh một nhịp.
Hắn thật sự là mỹ nam tử đẹp mắt, nếu tính cách không phải cổ quái như vậy, ai có thể không yêu hắn chứ? Mà hiện tại cho dù hắn là bạo quân, kỳ thật cũng không có thời điểm hắn tức giận. Hắn vĩnh viễn là bình bình tĩnh tĩnh mà nói muốn giết người, hắn luôn lộ ra cảm giác mệt mỏi… Cái này làm cho nàng, có chút tâm động.
Có lẽ nữ nhân trời sinh đối với những chuyện xưa có ẩn tình đều tràn ngập đồng tình cùng hảo cảm.
Bạch U ở trong lòng mặc niệm “Hắn là bạo quân”, không thể bị vẻ tiểu bạch kiểm của hắn cùng chuyện gần đây hắn đối xử tốt với mình làm cho tê liệt.
Khi Bạch U vội vàng niệm kinh, nghe hoàng đế sâu kín yếu ớt nói: “Bạch U, ngươi cứ yên tâm, kỳ thật trẫm sẽ không giết ngươi. Hiện tại trẫm càng ngày càng nghĩ nhiều đến chuyện năm đó cùng nhau đọc sách. Khi đó ngươi đối xử với trẫm còn rất không tồi, điểm tâm của trẫm rơi, ngươi còn trộm đưa của ngươi cho trẫm. Ngươi vẫn luôn đối xử với trẫm thật tốt.”
Trong lòng Bạch U cuốn lên sóng to gió lớn — hắn nhớ rõ! Hắn nhớ rõ tất cả mọi chuyện!
Hắn biểu hiện xa lạ như vậy với nàng, nàng cho rằng hiện tại hắn đã chết lặng vô tình như vậy, là bởi đã quên đi mọi chuyện lúc trước …
Bạch U nhịn không được, nàng xoay người mặt hướng hắn, lông mi nhẹ nhàng run rẩy: “Bệ hạ…”
Thanh âm Hoàng đế trầm thấp: “Không cần kϊƈɦ động, không cần tới gần trẫm. Nếu chén vì ngươi chạm vào mà đổ, một giọt nước sánh ra ngoài thôi trẫm cũng sẽ giết ngươi.”
Một khang xuân thủy của Bạch U, nháy mắt như nước chảy về biển đông — ngươi vừa rồi còn nói không giết ta! Ta thấy người nên vẽ thủ cung sa là ngươi, không phải ta.
Nàng cứng đờ, nghiêng người, đối diện với khuôn mặt nghiêng của hoàng đế. Hô hấp hắn rõ ràng cách nàng gần như vậy, nàng có thể ngửi được mùi Long Tiên Hương trêи người hắn, hắn lại không cho nàng động, không cho nàng tới gần hắn… Bạch U không còn lời nào để nói.
Ánh mắt hoàng đế nhẹ nhàng bay sang.
Hắn cảm giác nàng đang ủy khuất nhìn chằm chằm hắn, lã chã chực khóc.
Trong lòng hoàng đế giãy giụa nửa ngày, chần chừ nói: “Hơi chạm vào ngươi một chút, ngươi sẽ không yêu ta như vậy đi?”
Bạch U tỏ vẻ: “Bệ hạ nói cái gì? Bệ hạ làm thần thϊế͙p͙ không cần thích người, thần thϊế͙p͙ vẫn luôn nỗ lực tuân thủ! Chạm vào một chút thì làm sao, ý chí của thần thϊế͙p͙ nào có không kiên định đến thế?”
Bạch U tràn ngập chờ mong mà nhìn loạt chén tràn đầy giữa hai người, hy vọng hắn bỏ hết đi.
Hoàng đế cố mà làm nói: “Kia, ta cho ngươi nắm tay một chút đi.”
Bạch U: “…”
Bạch U che mặt thở dài: “Ta và ngươi, sớm hay muộn có một người muốn điên mất.”
Hoàng đế uy hϊế͙p͙: “Ái phi ngươi nói cái gì?”
Bạch U đánh lên tinh thần: “Thần thϊế͙p͙ nói là, tạ chủ long ân.”
Một lát sau, Bạch U lại nhỏ giọng: “Ngươi có thể kêu ta ‘U U’.”
Trong mắt Hoàng đế ngẩn ra, một lát sau giãy giụa, hắn nói: “Bạch U khá dễ nghe.”
Bạch U thả thính bị cự tuyệt: … Quả nhiên ngươi thích nam không thích nữ!
—
Trong bóng đêm, tay nàng nhẹ nhàng chạm lên ngón tay hắn đưa lại đây. Nàng đụng tới xương ngón tay thon dài của hắn, còn đụng tới kén trêи đốt ngón tay của hắn. Hắn đụng tới đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng, xoa đến da thịt nàng tinh tế mà mềm mại.
Hai tay tương nắm, đốt ngón tay đồng thời không chịu khống chế mà run lên một cái.
Hai người bình khí, vì ngón tay đụng chạm mà run rẩy, mà cảm thấy linh hồn chính mình dường như cũng mãnh liệt run rẩy theo đó, nặng nề mà té ngã.
Ánh trăng như một thanh băng tuyết, ánh sáng chiếu ngàn dặm. Ngoài cung điện, tia lửa tốp năm tốp ba loé lên, lưu động. Mà trong điện dưới màn, cách nước trong gió mát, giữa một mảnh trầm tĩnh Bạch U cùng hoàng đế chăm chú nhìn đối phương.
Bọn họ phi thường thuần khiết, nắm tay nhỏ trong bóng đêm.
Nắm nắm tay nhỏ, là có thể dâng trào tình cảm.