Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 25: Rừng Vô Tận (13)




Huyết Lệ Nữ theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, nó muốn rút tay ra nhưng không thể, bàn tay nhỏ hơn nó rất nhiều lại nắm lấy tay nó như kìm sắt cứng cáp, nhìn cái kìm đó đang lần lượt bẻ nát từng ngón tay của mình, một ngón, hai ngón, nó đau đớn kêu la như heo bị chọc tiết vung lên tay còn lại đánh về phía thiếu niên.
Như ý nguyện của nó, Acacia buông tay dị khủng ra đồng thời cũng nhún người nhảy ra đằng sau tránh đi cái tát trời giáng của nó, y đứng vững bên cạnh Mộ Hàm Bạch, cảm nhận được tầm mắt của đối phương, Acacia đưa mắt nhìn hắn, cả gương mặt của Mộ Hàm Bạch giờ đây toàn không thể tin và nghi ngờ, Acacia vung chân đá văng con dị khủng đang đánh về phía mình, sau đó ngồi xuống đối diện với Mộ Hàm Bạch.
Hai người nhìn nhau trong vài giây ngắn ngủi, khoảnh khắc mà Mộ Hàm Bạch tính nói ra nghi vấn của mình thì một ngón tay lành lạnh của y đã chỉ lên trán của hắn: “Ngưng đọng”
Ngay lập tức toàn bộ thân thể của Mộ Hàm Bạch dần chuyển sang màu sắc trắng xám cũ kỹ như một bức tranh lâu năm, Acacia thở dài đứng dậy vung tay lại đánh cho con ả máu me toàn người đang lăm le y thêm một cái tát khiến cho mặt của Huyết Lệ Nữ gần như bị méo sang bên cạnh.
Y lẩm bẩm một mình rồi lại nhìn Mộ Hàm Bạch, loáng thoáng nghe thấy nội dung trong miệng y chính là: “Mượn tạm dị năng của Tá Nguyệt cậu dùng nhé”
Mà Huyết Lệ Nữ hoàn toàn không có khả năng động vào người của Acacia, nó điên tiết gào lên nhặt thi thể nát bấy xung quanh đưa lên mồm cắn xé, nhai ngấu nghiến, nó cần thêm năng lượng để chiến đấu, nó phải ăn nhiều hơn nữa, thêm nữa…
Trước khi đuổi theo đội xanh lam, Huyết Lệ Nữ đã ăn rất nhiều, bây giờ lượng “thức ăn” ở đây cũng không đủ cho nó lót dạ tuy nhiên hồi phục lại như ban đầu cũng coi như tạm ổn.
Acacia nhìn tướng ăn khiếm nhã của nó thì không khỏi nhăn mày, y bĩu môi chê bai: “Xấu xí”
Điều này như chọc vào vảy ngược của Huyết Lệ Nữ, thân thể của nó nhanh chóng biến lớn một cách rõ rệt, từ một người phụ nữ cao ba mét giờ đây biến thành một con quái vật to ngang ngửa một chiếc phi hành khí, răng trong miệng chi chít gai nhọn mọc lồi ra ngoài trông như những lưỡi cưa sắc bén có thể cứa nát máu thịt bất cứ lúc nào.
Có lẽ bởi vì biến lớn nên cái hốc mắt tối om của nó nhìn thấy được cả xương, thậm chí còn vài sinh vật nhỏ màu trắng đang bò lúc nhúc ở bên trong, rõ ràng không có mắt nhưng cảm giác ớn lạnh mang lại còn đáng sợ hơn có mắt nhiều gấp bội.
Acacia không ngăn cảng nó ăn, y chỉ im lặng đứng đợi “mĩ nữ” thưởng thức bữa tiệc của mình, tiếng nhai nuốt ngấu nghiến cùng mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí chọc cho dạ day của người ta buồn nôn, Huyết Lệ Nữ tự cường hóa bản thân lên mức cao nhất, nó nuốt xuống miếng thịt cuối cùng trong mồm rồi không nói hai lời xông về phía Acacia.
Đằng sau lớp mặt nạ phòng độc là gương mặt hưng phấn của Acacia, hai mắt của y sáng bừng lên nhìn hình ảnh của Huyết Lệ Nữ ngày một lại gần mình, y rút thanh đoản kiếm mà Elrey tặng cho Tá Nguyệt, sau đó xoay mũi chân biến mất khỏi vị trí mà Huyết Lệ Nữ đánh tới.
Thân thể nặng nề của ả đè lên vị trí Acacia vừa đứng tuy nhiên nơi đó chẳng có gì, bỗng nhiên nó nghe thấy tiếng gió rít gào vang lên trên đầu cùng giọng nói mang theo ý cười của thiếu niên: “Ở đây”
Một đường kiếm sắc bén nhanh như cắt giáng xuống đầu của Huyết Lệ Nữ, mà ả ta cũng không phải dạng vừa, ả biết mình tránh không kịp nên nhanh chóng đưa tay lên đỡ lấy, máu phun ra như suối từ cánh tay bị chặt đứt nhưng rất nhanh nơi bị cắt đã mọc ra một cánh tay mới, tốc độ hồi phục nháy mắt chỉ mất chưa đến hai giây.
Điểm yếu của dị khủng là đầu và tim, nếu không đánh trúng hai chỗ đó thì chúng nó sẽ tiếp tục hồi phục.
Nhưng có một cách khác ngoài tấn công hai vị trí trên, đó chính là sở hữu dị năng đặc thù như của Elrey Harald, hoặc là chém giết cho đến khi nào chúng nó không còn năng lượng để khôi phục được nữa.
Acacia là một tên nhóc có đầu óc không bình thường, là một kẻ cuồng chiến đấu có sở thích khác người, cho nên thay vì chọn biện pháp nhanh gọn lẹ như cắt đầu hoặc đâm tim, y lại chĩa mũi nhọn đến với lựa chọn chém cho đến khi nào Huyết Lệ Nữ mất đi khả năng phục hồi…
Y không cuồng vọng, mà sự thật là y có khả năng làm như thế.
Xoay người tránh đi tấn công của Huyết Lệ Nữ, Acacia một lần nữa xuất hiện trước mặt nó như một chú sóc ranh ma không ngừng lẩn trốn, điều này khiến cho Huyết Lệ Nữ tức điên, nó dần dần mất hết kiên nhẫn, bắt đầu tàn phá khắp nơi.
Cho đến khi cây cối xung quanh bị nó đánh đổ hết, thân ảnh của thiếu niên lại lần nữa hiện ra trước mặt nó, y lột bỏ mặt nạ trên đầu mình vứt xuống dưới chân, mái tóc bạc cực kỳ thu hút ánh nhìn nhanh chóng lọt vào trong mắt của Huyết Lệ Nữ, nó phóng đến nhanh như một tàn ảnh, đưa lên móng vuốt sắc nhọn của mình quặp về đầu của thiếu niên.
Tốc độ của Huyết Lệ Nữ nhanh như một cơn gió dữ thổi bay mái tóc bạc mềm mại của y, trong chớp mắt nó xuất hiện, đồng tử trong mắt của Acacia co rụt lại, y nở nụ cười nham hiểm đồng thời kiếm trong tay đưa lên ngang bằng với tầm mắt của mình, giọng nói bình tĩnh của thiếu niên vang lên cùng với cuồng phong trông tịch mịch đến lạ kỳ:
“Abyss”
Khoảnh khắc cánh tay to như cột đình của Huyết Lệ Nữ sắp sửa cáng qua đầu y thì toàn bộ động tác của nó dừng lại như một cỗ máy bị hỏng, vô số đóa hoa đỏ tươi chậm rãi đâm chồi nở rộ trên cánh tay của nó, rồi như loài ký sinh độc địa lan ra khắp cơ thể của Huyết Lệ Nữ.
Nếu nhìn kỹ có thể nhận ra những đóa hoa kia giống với cái mà Tá Nguyệt đã nhìn thấy khi mà những cây nấm khổng lồ phun bụi sáng lên người cậu, nhưng trái ngược với tình cảnh bây giờ, hoa không làm hại Tá Nguyệt nhưng với Huyết Lệ Nữ thì không như vậy.
Những đóa hoa kiều diễm nở rộ trên cơ thể quái vật xấu xí, che khuất đi hai hốc mắt của nó, phủ lên hàm răng dơ bẩn một màu đỏ tươi chói mắt, cho đến khi che phủ cả người Huyết Lệ Nữ, chúng nó hóa thành hàng trăm lưỡi dao sắc bén nhất chém nát cơ thể của dị khủng, xé nát cơ thể của nó nhưng không làm tổn hại đến cổ và trái tim.
Acacia quay lưng lại, đưa tay lên thong thả che kín tai mình lại, một tiếng gào tê tâm liệt phê vang vọng khắp cả khu rừng xuất phát từ Huyết Lệ Nữ, phá tan cả sương mù xung quanh, ngay cả những tán cổ thụ to lớn cũng bị tiếng gào của nó lay động mà rụng xuống những ngọn lá xanh biếc.
“…Tao… giết mày…”
Dị khủng từ cấp năm căn bản đã biết nói vài từ cụ thể, Huyết Lệ Nữ biến dị đương nhiên cũng có thể, nhưng nó không thích nói chuyện, vậy mà câu đầu tiên nó nói với nhân loại lại chính là ba chữ mang đậm tính hận thù trên.
Acacia đứng từ xa nhìn nó: “Vinh hạnh quá đi”
Cơ thể của dị khủng khôi phục với tốc độ nhanh chóng, nhưng ngay khi da thịt hoàn toàn phủ lên người nó rồi thì Huyết Lệ Nữ lại sợ hãi phát hiện ra cảm giác cứng ngắc không thể cử động được, những đóa hoa đỏ tươi lần nữa nở rộ trên cơ thể nó, lặp lại những đau khổ do da thịt bị xé tan.
Điều này không khác gì địa ngục, cho dù nó chịu đau giỏi đến bao nhiêu cũng không thể chống chịu được cái đau đớn tột cùng này lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, nhân loại kia vẫn đứng trong tầm mắt nó, nó muốn di chuyển đến xé xác y nhưng những đóa hoa nhỏ nhắn kia đã cắm rễ sâu vào trong thần kinh của nó, như nhữn sợi dây cứng cáp khống chế nó như một con rối.
Mà Acacia là nghệ nhân múa rối tàn nhẫn nhưng cũng điêu luyện cực kỳ.
Đây chính là dị năng của y – Abyss – vực sâu vô tận, dị năng đặc thù dành cho những con quái vật vô nhân tính như thế này đây.
Y xoay xoay thanh đoản kiếm trong tay, chất độc lượn lờ trong không khí chậm rãi ngấm vào cơ thể toàn bộ được thanh lọc sạch sẽ, y không khỏi cảm thán Tá Nguyệt ngây thơ, có dị năng tốt như thế mà không biết xài…
Tiếng gào của Huyết Lệ Nữ cứ cách một quãng lại vang lên, càng lúc càng thảm thiết, nó vang vọng khắp cả khu rừng, dọa cho đám dị khủng trong rừng Vô Tận sợ đến mức rụt cả đầu vào trong, những thí sinh còn sống cũng hoang mang không kém, đặc biệt là nhóm người Leila và Phùng Lâm, bọn họ không khỏi lo lắng cho Tá Nguyệt, Elix thậm chí còn muốn đi tìm Tá Nguyệt nhưng bị cảng lại…
Mà ở bên ngoài, những dị năng giả đang loay hoay tìm cách phá màng sương độc từ đâu xuất hiện bao quanh cả rừng Vô Tận, nếu chỉ là sương bình thường thì dễ dàng rồi, nhưng dần dần bọn họ nhận ra loại độc này không phải của tự nhiên mà là do dị năng tạo thành, càng điên tiết hơn cấp độ đo được thế mà là dị năng cấp bảy?!
Chính vì cấp bậc quá cao cho nên bọn họ không thể tùy tiện manh động được, vì nếu cứ bất chấp mà đánh tan loại độc cấp cao này, chúng nó có thể sẽ không biến mất toàn bộ mà tản ra xung quanh, lan tràn khắp nơi, trường hợp tệ nhất có thể làm nước biển bị nhiễm độc.
Mà từ khi các dị năng giả bắt đầu bố trí người để triệt đi lượng độc bao quanh rừng Vô Tận thì bên tai họ bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gào cực kỳ thảm thiết, có vẻ như là của dị khủng, vốn dĩ cứ tưởng là thí sinh bên trong đang hợp lực chiến đấu lại không ngờ vài phút sau lại nghe thấy tiếng gào kia một lần nữa.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, dường như rất đau đớn thế nhưng không thể nào thoát ra được, ở xa như bọn họ còn có thể nghe được cảm xúc phẫn nộ và không cam lòng từ âm thanh đó.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.