Tôi Chia Tay Với Cố Minh Chỉ Vì Một Cốc Trà Sữa

Chương 4:




4.
Lúc này, một tin nhắn WeChat khác của Trình Hân hiện lên: "Tống Hàn, cậu có để ý thấy chiếc túi mà bạn gái mới của tên bạn trai cũ đang mang trông hơi giống chiếc túi tớ tặng cho cậu không?"
Sau khi nghe Trình Hân nói, tôi phóng to chiếc túi LV và thấy có điểm gì đó không ổn.
Chiếc túi không chỉ có kiểu dáng giống hệt chiếc túi của tôi, mà vết mực nhỏ trên dây đeo cũng giống hệt.
Tôi sẽ không bao giờ nhận sai vết mực ấy, khoảng thời gian trước tôi đã đau khổ vì vô tình làm dính vết mực đó. Nhưng tôi sợ nếu giặt sẽ làm hỏng form túi nên tôi để lại.
"Trình Hân, nó không phải giống nhau, cái túi này là của cậu tặng cho tớ."
"Tôi phi! Cậu có chắc không?????"
Tôi nghĩ ngợi một lúc, lại cảm thấy đánh giá người bên gối là kẻ trộm chỉ qua vết mực như vậy cũng quá tùy tiện, nên nói: “Không chắc, tớvề nhà xem thử cái túi vẫn còn đó không."
Trên đường đi, tâm trạng tôi rất phức tạp.
Vừa cảm thấy buồn vì mối tình 3 năm đã kết thúc vào hôm nay, vừa cảm thấy hụt hẫng vì người bên gối ngày đêm của mình có thể là một tên trộm.
Không ai muốn phát hiện ra rằng bạn trai cũ của họ là một người tồi tệ, ngay cả khi họ không còn yêu nhau.
Bởi vì nó sẽ khiến người ta có cảm giác giống như bị cho ăn c*t, anh ta thật bẩn thỉu, thậm chí thời gian ở bên anh ta cũng bẩn thỉu.
Sau khi về nhà, điều tôi không ngờ là bạn trai cũ đã có tình mới vẫn ở nhà tôi.
"Sao anh còn ở đây? Chẳng phải chúng ta đã chia tay rồi sao?"
Cố Minh đang ngồi trên ghế sofa, khoanh chân nghịch điện thoại di động, nói với tôi: "Không phải, Tống Hàn, em còn giận không? Anh không trách em nữa, em đừng giận. Lời chia tay chỉ là túc giận nhất thời nói ra."
Tôi thương tiếc từ tận đáy lòng, và tôi thà anh ấy ra đi trong sạch. Nếu không, tôi đã không thấy anh ghê tởm như vậy.
Tôi vạch trần anh ta không thương tiếc: "Cố Minh, anh không phải có bạn gái mới sao? Tại sao anh lại giả vờ như không có gì với tôi?"
Cố Minh vẻ mặt kinh ngạc: "Làm sao em biết? Không phải tôi đã chặn em sao?"
Nói xong, anh chợt nhận ra mình đã lỡ miệng, nhưng đã quá muộn.
Bây giờ tôi không buồn chút nào, tôi chỉ cảm thấy không nói nên lời.
"Trình Hân nói cho ta biết, là nhờ tôi lúc trước làm chuyện ngu xuẩn, nếu nay tôi không để anh lừa nữa, anh đừn nghĩ mấy câu tốt đẹp dỗ là có thể kéo tôi trở về."
Trình Hân vừa mới đi du học về vào tháng trước, tôi và Cố Minh đã ăn tối với cô ấy.
Một là tẩy trần cho cô ấy, hai là để cô ấy gặp bạn trai tôi, người chưa gặp mặt.
Ban đầu, tôi đã thỏa thuận với Cố Minh rằng chúng tôi sẽ đãi Trình Hân bữa ăn này, tôi đã chuyển khoản tiền ăn trước cho anh ấy, bảo anh ấy đến quầy lễ tân để thanh toán khi bữa ăn gần xong.
Ai ngờ lúc tôi đi vệ sinh, Cố Minh add WeChat của Trình Hân, kêu Trình Hân đưa tiền cơm cho hắn ta!
Cũng may tôi và Trình Hân là bạn tốt nhiều năm, cô ấy cũng không để bụng chuyện này, chỉ lặng lẽ khuyên tôi chia tay với anh ta.
Nhưng tôi đã bị lừa dối bởi mỡ lợn, tôi chỉ nghĩ rằng anh ấy tiết kiệm như vậy vì gia cảnh nghèo khó, và tôi đã bao dung cho anh ấy hết lần này đến lần khác.
Tôi cũng nói với Trình Hân những điều tốt đẹp về anh ấy, Trình Hân có thể đã thất vọng về tôi và từ đó ít liên lạc với tôi hơn.
Tất nhiên, cũng vì sự thông đồng của tôi, Cố Minh thậm chí còn được lợi nhiều hơn về mặt vật chất từ tôi.
Tôi đã từng gửi một ít son, hoa và những thứ tương tự, nhưng sau đó lại than phí tiền, thái độ cũng không tốt, có thể nói là cứng mềm khó ăn.
Hôm nay tôi thức tình, nhưng may mắn là vẫn chưa quá muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.