Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 10: Làng đô thị trong đêm




9 giờ 20 phút tối, Lâm Xuân tẩy trang, nhận 450 tệ của Thang Minh Hú. 450 tệ bao gồm 400 tệ tiền lương và 50 tệ Thang Minh Hú cho cô tiền taxi. Với sự kẹt xỉ của Lâm Xuân thì sao cô có thể tiêu sạch số tiền này để bắt xe được. Giờ mới hơn 9 giờ thôi, chưa đến 11 giờ, xe buýt vẫn còn hoạt động.
Vì escape room cần không gian rộng nên hầu hết các khu chơi game đều nằm ở nơi hẻo lánh. Địa điểm mà Lâm Xuân làm việc cũng thuê lại tòa nhà được xây từ nền một nhà máy bỏ hoang. Mặc dù xa trường nhưng có tuyến buýt về thẳng. Đi từ đây ra cũng chỉ mất có năm, sáu phút là đến trạm xe buýt. Nhưng vì chỗ này khá vắng vẻ nên không có nhiều xe buýt, quãng đường lại gài nên nếu đi xa hơn thì sẽ đến làng đô thị, đi qua đấy thì sẽ tới một khu sầm uất, ở đó có nhiều xe buýt hơn rất nhiều.
Lâm Xuân xem thời gian thực xe buýt đến trạm thì phải nửa tiếng nữa mới có buýt. Cô không muốn mất thời gian nên định bắt taxi đi qua làng đô thị, tiện thể mua đồ ăn khao bản thân.
Ai sống ở thành phố lớn thì sẽ biết, trông làng đô thị hỗn độn thế thôi nhưng thực ra lại khá sầm uất, trong làng cái gì cũng bán.
Lâm Xuân đã đến làng đô thị nhiều lần, thậm chí đợt trước cô còn tới đây để khảo sát giá thuê nhà, định sau khi tốt nghiệp sẽ thuê một căn nhỏ nhỏ ở trong làng. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cô đi qua làng vào buổi tối như thế này.
Lâm Xuân đeo tai nghe, cầm túi xách, “phăng phăng” đi vào làng. Vừa vào đến làng thì đã thấy một cửa hàng bán đồ ăn đêm ở đầu ngõ. Ông chủ mới rán xong một suất đậu phụ thối, đang rưới nước tương và hành lá vào đĩa, thơm đến nỗi Lâm Xuân không thể rời đi.
“Sinh viên có ăn một suất không nào?” Ông chủ mỉm cười nhìn cô.
– Bao nhiêu tiền thế ạ?
– Tám tệ.
Đúng là mua đồ ăn trong làng rẻ hơn rất nhiều, nếu mua ở cửa hàng tiện lợi thì ít nhất cũng phải 15 tệ: “Vâng, cho cháu một suất, nhiều cay nhé.”
“Ok.” Ông chủ lanh lẹ đổ một hộp đậu phụ thối vào chảo, vừa rán vừa bảo Lâm Xuân xem các món khác: “Cháu nhìn xem còn muốn ăn gì nữa không? Đậu phụ nướng cũng ngon lắm.”
“Cháu không ăn hết được đâu, lần sau cháu lại đến mua.” Lâm Xuân quét mã trả tiền, trong lúc đợi món thì nói chuyện với ông chủ: “Sao chú biết cháu là sinh viên? Người sống ở đây toàn đi làm hết rồi mà.”
– Khí chất của sinh viên với trâu chó đi làm khác nhau, liếc cái đã nhận ra.
“Chú còn biết cả trâu chó đi làm cơ ạ?” Mình không có khí chất của trâu chó ư, Lâm Xuân cảm giác mình làm việc nhiều quá nên khí chất trâu chó đã ôm chặt lấy mình rồi.
“Sao lại không biết, cái kiểu như chú không phải là trâu chó à?” Ông chủ vui vẻ đáp lời.
– Không ạ, chú kinh doanh hộ gia đình, là chủ đấy, còn trâu chó là đi làm việc cho người khác.
“Giống nhau cả thôi.” Trong tiếng cười sang sảng của ông chủ, đậu phụ đã được rán giòn, cho thêm rất nhiều tương ớt như yêu cầu của Lâm Xuân: “Ăn lúc còn nóng đi, nhưng cẩn thận bỏng đấy.”
“Cảm ơn chú.” Lâm Xuân vừa đi vừa ăn, miếng đậu nóng hổi, ngoài giòn trong mềm còn thêm chút cay cay, mới ăn một miếng thôi nhưng cũng đủ khiến cô hạnh phúc híp cả mắt lại.
Cuộc đời ý nghĩa quá, cuộc đời ý nghĩa quá đi!
Mà ông chủ chiều khách quá, cho cả một đóng ớt.
Lâm Xuân hít hà, nhìn xung quanh, loáng chốc đã thấy siêu thị nhỏ trong làng. Cô rảo bước đến mở tủ lạnh ra, vô thức cầm vào lon coca.
“Khuya rồi mà ăn đồ dầu mỡ xong còn uống coca, không tốt cho sức khỏe, đổi cái khác.” Cô rụt tay về, nhìn chai sữa chua lên men giá sáu tệ: “Đi xe buýt mất hai tệ, đậu phụ thối tám tệ, một chai sữa sáu tệ thì vẫn còn thừa 34 tệ, mua.”
Lâm Xuân cầm chai sữa ra tính tiền, trước mắt cô bỗng hiện lên một lọ đựng quẻ màu vàng đen.
Nó lắc lắc rồi rơi ra một quẻ.
Tề An Liên, 26 tuổi, đi đêm về nhà kẻ theo dõi hiếp dâm.
“Bộp.” Lâm Xuân không cầm chắc nên chai sữa chua bị rơi xuống sàn. Vì cô đang vặn nắp nên nắp chai bung ra, dòng sữa màu trắng bị vẩy ra đất ngay tức khắc. Trong lúc văng ra thì sữa vô tình bắn vào đôi chân xinh xắn mặc quần tất đen vừa bước vào siêu thị.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Lâm Xuân rút khăn giấy trong túi xách ra, bước lên lau cho đôi chân xinh đẹp ấy.
“Đừng lau.” Chủ nhân của đôi chân ấy lùi ra sau một bước, giọng điệu kiềm nén cơn tức giận: “Quần tất của tôi đắt lắm đấy, cẩn thận rách vải.”
Lâm Xuân không dám làm gì nữa, cô đứng dậy, bấy giờ mới thấy khuôn mặt cô gái. Chị ấy có mái tóc xoăn dài xinh xắn, trang điểm tỉ mỉ, mặc bộ đồ công sở tôn lên dáng người cao gầy nóng bóng của mình, toát lên sự quyến rũ và thanh lịch, đúng hình tượng người phụ nữ tri thức trong tưởng tượng của Lâm Xuân.
Cô gái nhìn quần tất của mình, bực mình lườm Lâm Xuân.
“Em xin lỗi.” Lâm Xuân tiếp tục nói lời xin lỗi.
“Thôi, em cũng không cố ý.” Cô gái có vẻ rất mệt nên không muốn so đo với Lâm Xuân, cô cầm chai nước ra thanh toán rồi rời đi.
Ơ ơ, còn chưa nói cho người ta biết quẻ bói đâu, Lâm Xuân vô thức đuổi theo cô gái.
“Này này, cháu chưa trả tiền.” Chủ siêu thị gọi cô lại.
“À à à~” Giờ Lâm Xuân mới nhớ ra, cô mở máy thanh toán sáu tệ, rồi cúi xuống cầm chai sữa chua đã vơi mất một nửa vào lòng, đương định đuổi theo thì lại quay ngược về hỏi chủ siêu thị: “Ông chủ, chú có biết chị xinh gái kia tên là gì không?”
– Hình như họ Tề thì phải, tên gì thì không nhớ nữa, giờ giới trẻ toàn thích đặt tên tiếng anh…
Ông chủ vẫn còn nói tiếp nhưng Lâm Xuân đã đuổi theo cô gái kia rồi.
Mặc dù cô đã chắc chắn cô gái vừa rồi tên là Tề An Liên, nhưng đây là làng đô thị có mật độ dân cư dày đặc, không thể loại trừ những cô gái khác ở trong phạm vi ba mét được, để cho an toàn nên Lâm Xuân vẫn hỏi ông chủ một câu. Trong cùng một thời điểm, trong bán kính ba mét, cùng mang họ Tề, chắc không còn người nào khác đâu.
Tề An Liên đi giày cao gót, bước đi thong thả, khi Lâm Xuân ra ngoài siêu thị thì chị ấy vẫn đang đứng ở ngã tư đường. Lâm Xuân rảo bước đi theo Tề An Liên, cảnh giác nhìn xung quanh.
Kẻ theo dõi sẽ trốn ở đâu? Lâm Xuân càng nghĩ càng sợ, cảm giác bất cứ ngóc nghách nào cũng có người trốn trong đấy.
Không thì nói luôn cho Tề An Liên quẻ bói đi nhỉ, nhưng chị ấy sẽ tin ư?
Đương lúc Lâm Xuân đang do dự, Tề An Liên đi đằng trước bỗng dừng bước, ngoái sang nhìn Lâm Xuân: “Em đi theo chị làm gì?”
Tay Lâm Xuân vẫn đang cầm suất đậu phụ thối, tay còn lại cầm chai sữa chua lên men chỉ còn một nửa, đối diện với ánh nhìn của chị đẹp, cô quyết định sẽ nói cho chị biết sự thật. Dù chị có tin hay không thì cô vẫn sẽ nói để chị chú ý hơn.
“À thì, chị có bạn trai không?” Lâm Xuân hỏi.
Tề An Liên nhìn cô đầy khó hiểu: “Ai bảo em ra hỏi đấy?”
“Không ai nhờ em hết, em chỉ muốn nói là nếu chị có người yêu thì chị nhắn anh ấy ra đón chị về đi. Chị xinh thế này, mà giờ cũng đã khuya rồi, không an toàn đâu ạ. Vừa nãy có mấy đứa con trai nhìn trộm chị đấy.” Lâm Xuân tự bịa thêm câu cuối, cô nói như vậy vì muốn Tề An Liên cảm nhận được sự nguy hiểm.
Tề An Liên nghe xong cũng bỏ ngoài tai: “Cảm ơn em, nhà chị ở ngay kia rồi, chị về ngay thôi.”
“Có người đang nhìn chị thật đấy, ánh mắt của nó… Tởm lắm.” Lâm Xuân suýt nữa nói thẳng ra đó là thằng hiếp dâm.
Tề An Liên thấy Lâm Xuân nghiêm túc như thế thì bật cười: “Em gái thú vị thật đấy, em chưa tốt nghiệp đúng không. Đàn ông toàn nhìn phụ nữ bằng ánh mắt đấy thôi, đến khi em trưởng thành thì sẽ hiểu.”
Lâm Xuân sắp phát điên rồi: “Chị không sợ à?”
“Có gì đâu mà sợ, chị chỉ thấy phiền hà, bao giờ chị chuyển đi thì sẽ ổn thôi.” Tề An Liên không còn lạ lẫm với việc đàn ông nhìn mình, từ ngày đầu tiên cô đến làng đô thị, lúc nào cũng có đàn ông nhìn trộm cô. Có đến mười mấy người tỏ tình với cô nhưng cô sẽ không bao giờ thích trai tráng ở đây. Nói thật thì cô cũng hơi ghét nơi này, may mà gần đây cô mới thăng chức nên lương cũng tăng lên, tháng sau dọn đi được rồi.
“Nếu em nói em biết xem bói thì chị có tin không?” Lâm Xuân ngả bài: “Em thấy tối nay chị sẽ bị người ta theo dõi, sau đó bị… bị đó đó.”
Ánh mắt Tề An Liên đanh lại.
“Em xin lỗi, em không nguyền rủa chị đâu, em biết xem bói thật đấy, dù chị có tin hay không thì cẩn thận vẫn hơn.” Lâm Xuân nhắm mắt xin lỗi chị.
Cô nói rồi, cái khả năng bói vận xui nó gây thù quá mà, không khác nào con quạ điềm báo về cái chết cả.
“Em gái, nếu chưa tốt nghiệp thì chăm chỉ học vào, hồi trước chị cũng thích xem bói với xem cung hoàng đạo đấy, nhưng bao giờ tốt nghiệp thì em sẽ hiểu mấy cái đó không giúp em tìm việc được đâu.” Tề An Liên nói như đang cảnh báo cô, nhưng cũng như đang nhắc nhở cô vậy. Chị không đoài hoài đến Lâm Xuân nữa, dấu giày cao gót in xuống nền đất và rời đi.
Dáng chị đi rất đẹp, yêu kiều quyến rũ, toát lên hơi thở của phụ nữ trưởng thành. Hương thơm thoang thoảng cuốn theo làn gió ập đến khiến Lâm Xuân tỉnh táo lại, rảo bước theo chị.
“Sao em cứ đi theo chị thế?” Tề An Liên cau mày.
“Em tiễn chị về, buổi tối đi hai người cũng an toàn hơn.” Lâm Xuân nói chân thành. Thằng biến thái thấy nhiều người thì sẽ không dám động chân động tay đâu.
Tề An Liên im lặng trong thoáng chốc, chị bỗng hỏi: “Nếu mà có nguy hiểm thật thì em đưa chị về rồi em định về nhà kiểu gì?”
Đùng đoàng!!!!!
Lâm Xuân như bị sét đánh, đứng đực ra đấy. Cô… Hình như cô đã quên mất một chuyện vô cùng quan trọng.
Chỉ số may mắn của cô là -99, số điểm này ẩn giấu một đặc điểm, ấy là gây thù chuốc oán.
Không, không đâu, Tề An Liên mới là phụ nữ chứ mình vẫn là trẻ con mà.
“Sợ thì về nhanh đi, muộn tí nữa trên đường không còn ai đâu.” Tề An Liên thấy cô mặt cắt không còn giọt máu, chị biết cô cũng sợ nên khuyên cô rồi tiếp tục đi về nhà. Chị không nói dối, nhà chị ấy ở ngay gần đây, đứng cách mười mấy mét đã nhìn thấy rồi.
– Tinh, chúc mừng vật chủ hoàn thành nhiệm vụ, được cộng 1 điểm công đức. Giúp đối phương thoát khỏi vận xui nên được cộng thêm 9 điểm công đức.
Thành công rồi.
Lâm Xuân thở phào, nhưng rồi cô đã giật bắn mình, quay phắt lại nhìn con đường tối mịt sau lưng mà run lẩy bẩy. Giờ đây, cô như con thỏ trong rừng rậm hoang vu, còn bóng đêm phía sau kia là những con thú dữ đang ẩn núp.
Hay gọi điện nhờ người đến đón nhỉ?
Lâm Xuân lấy máy gọi cho Thang Minh Hú, ở đây khá gần nhà máy nên chắc anh sẽ đến nhanh thôi.
“Quản lý, anh có thể…” Cô còn chưa nói xong thì màn hình điện thoại đã tắt ngúm, máy sập nguồn.
“Đúng lúc này lại hết pin, có cần xui đến thế không hả?” Lâm Xuân than vãn.
“Vật chủ, chỉ số may mắn của cô thế này mà cô không thèm nghĩ phương án B hả?” Hệ thống lên tiếng sai thời điểm.
“Giờ đã thế này rồi thì đừng móc mỉa người ta nữa được không?” Lâm Xuân muốn khóc lắm rồi.
Hết chương 10.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.