“Lâm Xuân? Lâm Xuân?” Trần Sơ thấy mình gọi hai lần mà cô không phản ứng lại, chỉ đành vươn tay ra gần cô rồi gõ nhẹ xuống bàn hai cái.
Lâm Xuân đắm chìm trong đặc tính của sticker ông cụ cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn Trần Sơ với vẻ mông lung.
“Buổi đấu giá bắt đầu rồi.” Anh ra hiệu cho cô nhìn lên trước.
Lâm Xuân ngoái lại nhìn, y rằng thấy một người đẹp với thân hình bốc lửa đang đứng trên sân khấu, cầm một cái búa nhỏ trong tay giới thiệu sản phẩm cho mọi người.
“Vật phẩm đầu tiên trong buổi đấu giá ngày hôm nay là Lan Đêm, Lan Đêm là một trong số rất ít những loài thực vật dị năng còn sống sót sau thảm hoạ không gian con, nó có tác dụng điều hoà luân xa và chữa lành vết thương. Mặc dù hiệu quả không thể so sánh với việc khai thông năng lượng của người dị năng hệ mộc, nhưng hơn ở chỗ nó có thể mang theo bên mình, không cần người dị năng hệ mộc giúp đỡ, là thuốc cứu mạng cho người dị năng, giúp giảm đau và kéo dài hoạt động của các chức năng trong cơ thể.” Sau khi người bán đấu giá giới thiệu xong, cô nhìn lướt qua khán phòng, mỉm cười tuyên bố: “Bắt đầu đấu giá từ bây giờ, khởi điểm là 500 nghìn điểm, mỗi lần tăng giá phải hơn ít nhất 10 nghìn điểm.
– 500 nghìn điểm.
– 510 nghìn điểm.
…
– 600 nghìn điểm.
Sau mấy lần tăng giá, cuối cùng Lan Đêm đã được bán ra với giá 600 nghìn điểm.
“Lan Đêm này đắt như thế á?” Hai hôm nay Lâm Xuân đã học thêm rất nhiều thông tin về vật phẩm dị năng, nhưng dù gì cô cũng mới tiếp xúc được một thời gian ngắn, vẫn còn rất nhiều kiến thức mà mình chưa biết.
“Lan Đêm là đặc sản của Thành phố Không Đêm – không gian con cấp A, mỗi lần không gian con mở cổng thì mới có được một đoá Lan Đêm, nhưng không phải lần nào cũng hái được, thế nên trên thế giới không có nhiều đâu. Với lại nó chữa trị rất hiệu quả, giá đắt cũng phải thôi.” Trần Sơ biết Lâm Xuân vẫn còn thiếu sót về phương diện này nên đã giải thích chi tiết.
“Người bán vừa bảo, Lan Đêm không hiệu quả bằng khai thông năng lượng của người dị năng hệ mộc, thế cơ hội để được khai thông năng lượng bao nhiêu tiền thế ạ?” Lâm Xuân tò mò hỏi.
“Em muốn bán cơ hội được khai thông năng lượng?” Lâm Xuân có một cơ hội được khai thông năng lượng, Trần Sơ cũng biết chuyện này, tinh thể năng lượng hệ mộc mà cô nộp lên cho cấp trên là do anh lấy từ trong mái tóc dài của Sadako.
– Em chỉ muốn biết nó tốn bao nhiêu điểm thôi.
Bấy giờ Trần Sơ mới đáp: “Rất khó để có được cơ hội khai thông năng lượng, trong tổ chức chính phủ, để có được một lần khai thông năng lượng, ngoài việc phải trả cả triệu điểm để làm thù lao còn phải tích luỹ được chiến công nhất định. Chỉ có khi nào có đủ chiến công thì tổ chức chính phủ mới uỷ nhiệm người dị năng hệ mộc tiến hành khai thông năng lượng cho em. Đã từng có người dị năng nhượng lại cơ hội trên diễn đàn nội bộ, hình như giá lúc đó là hai triệu điểm.”
“Em… Em được nhiều tiền thế ư?” Vãi chưởng, gấp đôi luôn, không phải gấp đôi 100 nghìn điểm mà gấp đôi một triệu lận. Nếu cầm ra ngoài bán lấy tiền thì cô thành triệu phú rồi còn gì, đã thế còn được tận mấy triệu.
“Nhưng anh khuyên em không nên bán, đây là cơ hội cứu mạng.” Trần Sơ khuyên thật lòng: “Dù bị thương trong lúc chiến đấu hay khi năng lượng biến động vì lên cấp thì đều cần người dị năng hệ mộc tiến hành khai thông năng lượng hết.”
Mặc dù tinh thể năng lượng hệ mộc ít ỏi nhưng người dị năng hệ mộc đáng tin còn ít ỏi hơn. Trong quá trình khai thông năng lượng, người dị năng được khai thông phải phô hết kinh mạch của mình trước mặt người dị năng hệ mộc. Vào lúc đấy, nếu người dị năng hệ mộc muốn giết chết hoặc khiến người dị năng đó thành kẻ tàn tật thì sẽ vô cùng dễ dàng. Vậy nên, dù có người dị năng lấy được tinh thể năng lượng hệ mộc thì cũng không dám tìm bừa một người dị năng hệ mộc để tiến hành khai thông năng lượng cho mình. So sánh như thế để thấy, người dị năng hệ mộc thuộc tổ chức chính phủ sẽ đáng tin hơn nhiều.
“Vâng, em hỏi qua thôi.” Lâm Xuân không ngốc, khó có được cơ hội khai thông năng lượng như vậy, còn lâu cô mới bán. Muốn bán thì cũng phải lựa lúc thích hợp, và có được một mức giá mà mình không thể từ chối.
Sau khi kết thúc kết thúc màn đấu giá cho món đồ thứ nhất, tiếp đến là vật phẩm thứ hai, thứ ba, mãi tới sản phẩm thứ sáu mới đến thứ mà thành viên của tổ sáu cần.
– Sản phẩm đấu giá thứ sáu là mắt nguyền rủa.
Lâm Xuân nghe thấy mắt nguyền rủa đã ngồi thẳng dậy ngay, mở to mắt nhìn lên màn hình lớn, thấy trên màn hình hiện ra một viên đán màu nâu sẫm, hình tròn, to bằng quả trứng của chim bồ câu, xung quanh được khắc một kí hiệu đặc biệt nào đó.
– Mắt nguyền rủa là vật phẩm dị năng của bậc thầy nguyền rủa, đeo mắt nguyền rủa sẽ thấy được tất cả những lời nguyền từ cấp S trở xuống và cũng có thể tránh được lời nguyền đó. Nếu như nguyền rủa sư đeo vào thì sẽ hiểu sâu thêm về thuật nguyền rủa. Bởi vì có thuộc tính đặc thù, đồng thời mắt nguyền rủa cũng là vật phẩm của toà Khoá Hồn – một không gian con cấp S, nên khi đeo mắt nguyền rủa, dù là người dị năng cấp D thì cũng có thể ra vào tầng sáu của toà Khoá Hồn một cách dễ dàng. Đấu giá bắt đầu từ bây giờ, giá khởi điểm là 800 nghìn điểm.
– 810 nghìn điểm.
– 850 nghìn điểm.
– 900 nghìn điểm.
“…” Lâm Xuân vừa mới cầm bảng mà mắt nguyền rủa sắp lên đến 100 nghìn điểm rồi. “Tặng giá nhanh quá, không biết Vua Bẩn có cho đủ điểm để mua không nữa.”
“Vua Bẩn cho bao nhiêu điểm?” Trần Sơ hỏi.
“1 triệu 3 điểm, anh ấy bảo nếu vượt quá số điểm thì…” Lâm Xuân bỗng ngừng lại, nhìn Trần Sơ không nói câu gì.
Anh nhíu mày, linh cảm bảo có liên quan đến mình, không kìm được hỏi: “Thì…”
“Thì… Thôi.” Lâm Xuân chột dạ tránh khỏi ánh mắt của anh.
Trần Sơ không tin, bởi vì đây không phải phong cách làm việc của cái hội đấy, nhưng anh thấy Lâm Xuân không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi nữa, ngoảnh lại tiếp tục quan sát mắt nguyền rủa trên sân khấu.
Lâm Xuân thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì lỡ miệng. Buổi sáng, vừa mới ngủ dậy, Vua Bẩn đã nhắn riêng cho cô, bảo cô nhất định phải chốt được mắt nguyền rủa, cô nhân tiện hỏi, nhỡ mà giá vượt quá một triệu ba thì có mua nữa không? Vua Bẩn trả lời, nếu 1 triệu 3 mà còn không mua được thì nghĩa là Trần Sơ phế rồi.
Đến giờ cô vẫn không hiểu, tại sao nếu 1 triệu 3 mà không mua được thì Trần Sơ lại phế?
– 1 triệu.
Bây giờ đã có người nâng giá lên một triệu
“Còn ai tăng giá nữa không?” Người đẹp bán đấu giá nhìn mọi người dưới sân khấu, bắt đầu đếm ngược: “Một triệu lần một, một triệu…”
“1,01 triệu!” Lâm Xuân vội vàng giơ bảng lên.
“1,05 triệu.” Người dị năng vừa hét giá nhìn Lâm Xuân, lại tăng thêm 40 nghìn điểm.
“1,06 triệu.” Lâm Xuân không chịu yếu thế, hung hăng tăng thêm 10 nghìn điểm với chất giọng như đang hét giá thêm 100 nghìn điểm.
Lại thấy Lâm Xuân, người nọ cũng tăng thêm 10 nghìn điểm với khí thế ngút ngàn: 1.07 triệu.”
Người ta không dám hô đến 1 triệu 1 thì tức là sắp hết điểm rồi, trong lòng Lâm Xuân nhẹ nhõm hẳn, tiếp tục giơ bảng lên: “1,08 triệu.”
Cô hơi khát nên còn nhón lấy miếng giữa hấu để ăn trong lúc hét.
Người ngồi đối diện thấy Lâm Xuân vẫn còn rảnh hơi ăn dưa hấu, tự dưng nổi cáu không biết xả vào đâu: “Giỏi thì hô 1 triệu 1 luôn đi, tăng có mỗi 10 nghìn điểm thì hô làm gì?”
Lâm Xuân vẫn đang ăn dưa hấu nên không thể nói chuyện, cô vội vàng nuốt xuống, đang định trả lời thì nghe thấy một giọng nữ êm ái bỗng dưng vang lên: “1 triệu 2.”
Cái người hét lên với Lâm Xuân biến sắc, có người tăng cả trăm nghìn điểm thật à? Người đàn ông chán nản hạ bảng xuống, xem ra 1 triệu 2 đã là giới hạn cao nhất của bọn họ.
“Trước khi tới đây, bố tôi cố ý dặn tôi nhất định phải lấy được mắt nguyền rủa, xin mọi người cho đội Hổ Trắng được nở mày nở mặt.” Đường Lam Nguyệt đứng lên sân khấu hết đỗi tự nhiên, nói chuyện với mọi người một cách đúng mực. Bởi vì cô ta biết, những người vừa mới hét giá ở đây không đủ mạnh, người thật sự có thể mua được mắt nguyền rủa thường sẽ ra giá cuối cùng.
Đội Hổ Trắng? Lâm Xuân mở điện thoại, nhanh chóng tìm kiếm thông tin về đội Hổ Trắng trong diễn đàn nội bộ.
Đội Hổ Trắng: Một trong bốn đội chủ lực của Cục Dị năng Đế Đô, tổ trưởng là Đường Thiên Nguyên, người dị năng hệ thổ cấp S.
“1,25 triệu.” Khi mọi người còn đang thì thầm bàn tán, một giọng nói cực kì điềm tĩnh vang lên ngay sau khi Đường Lam Nguyệt dứt lời.
Ai đây, không thèm giữ thể diện cho đội Hổ Trắng.
Gương mặt Đường Lam Nguyệt tái đi, tìm theo tiếng nói, thấy một người đàn ông mặc vuông mặc đồng phục màu đen ngồi ở hàng sau với phong thái uể oải, giơ tấm bảng trong tay lên.
Người đàn ông thấy Đường Lam Nguyệt nhìn mình, khẽ cười rồi nói: “Cô Đường, ngại quá, đội Huyền Vũ chúng tôi cũng muốn mắt nguyền rủa.”
Đội Huyền Vũ? Giờ không cần tra nữa, Lâm Xuân cũng có thể đoán được, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, toàn mấy cái tên dễ liên tưởng, chắc chắn là một con át chủ bài khác của cục Đế Đô.
“Đội phó Viên, tôi cần mắt nguyền rủa để vào toà Khoá Hồn tìm vật phẩm hoá giải lời nguyền, toà Khoá Hồn sắp mở, chúng tôi rất cần mắt nguyền rủa, không biết đội phó Viên có nhường chúng tôi một lần được không? Sau này, đội Hổ Trắng nhất định sẽ dốc toàn lực để giúp anh tìm thêm mắt nguyền rủa, mong rằng đội phó Viên sẽ đồng ý.” Đường Lam Nguyệt nhận ra người đàn ông mặt vuông, đây là Viên Khoan – phó đội trưởng của đội Huyền Vũ.
“E là không được, chúng tôi cũng phải vào toà Khoá Hồn.” Viên Khoan đáp.
Hai người có vị trí ngang nhau, thế lực đằng sau cũng ngang nhau, cả hai cùng muốn mắt nguyền rủa, khung cảnh bỗng rơi vào lặng im, chỉ để hai người đối chọi nhau gay gắt. Trên sân khấu, người đẹp bán đấu giá cũng tạm dừng công việc, không dám thúc giục.
Mọi người lẳng lặng hóng drama, nhưng Lâm Xuân hóng drama thì vẫn còn nhiệm vụ phải làm, cô đã đồng ý giúp Vua Bẩn mua được mắt nguyền rủa, nhưng với cái tình hình bây giờ thì cô thấy mình không tranh được rồi, thậm chí cô còn không dám giơ bảng lên nữa.
Lâm Xuân quay lại nhìn Trần Sơ, thấy anh cúi đầu lướt điện thoại, không biết đang nhìn cái gì.
Cô ngẫm một lát, im lặng duỗi tay tới, chọt nhẹ vào cánh tay anh.
Anh ngước mắt nhìn cô với vẻ khó hiểu. Cô cúi đầu gõ chữ, đưa điện thoại anh đọc.
Em đồng ý mua mắt nguyền rủa cho Vua Bẩn rồi, nhưng tình hình thế này, có khi em không ra giá được rồi?
Trần Sơ không hiểu vì sao Lâm Xuân lại phải gõ chữ, nhưng anh vẫn phối hợp, gõ chữ trên máy của mình để trả lời cô: “Em muốn ra giá thì cứ nói đi.”
Lâm Xuân nhìn xong, thâm tâm đưa ra quyết định, quả quyết giơ bảng lên: “1 triệu 3.”
Khi cô cất tiếng, bầu không khí yên lặng của hội trường đã bị phá vỡ, ánh mắt của mọi người dồn hết về phía cô.
Dũng sĩ ở đâu đây, dám lên tiếng vào lúc này.
Lâm Xuân ngượng nghịu vì bị mọi người nhìn ngó, nhưng cô vẫn chống lại áp lực, hét lên lần nữa vào sân khấu: “1 triệu 3.”
Cô tăng một lèo lên đến 1 triệu 3, mức giá căng nhất của Vua Bẩn, cũng là mức điểm để chứng minh “Trần Sơ có phế hay không”.
Vua Bẩn, em hết tình hết nghĩa với anh rồi đấy, người ta mà tăng giá nữa thì em chịu thôi.
Người đẹp bán đấu giá cuối cùng cũng hoàn hồn, đứng trên sân khấu nhắc lại số điểm mà Lâm Xuân đã nói: “Số 12 ra giá 1 triệu 3, còn ai tăng giá nữa không?”
Đường Lam Nguyệt đã gặp Lâm Xuân trước đó, thấy cô ra giá thì vô thức nhìn sang người ngồi bên cạnh cô, chần chừ không nói câu gì. Thế nhưng Viên Khoan lại quan sát Lâm Xuân từ đầu xuống chân, cau mày hỏi: “Cô là ai?”
“Tôi là Lâm Xuân.” Lâm Xuân tự giới thiệu.
Viên Khoan lục lại kí ức, không chỉ ông ta mà tất cả mọi người ngồi ở đây nghe thấy tên Lâm Xuân cũng lần về quá khứ để tìm kiếm thông tin liên quan đến Lâm Xuân, sau đó chẳng mò ra được gì. Thế lại càng lạ hơn, những ai có thể xuất hiện trong buổi đấu giá đều phải là người có chỗ đứng trong giới dị năng, nhưng bọn họ chưa nghe đến tên Lâm Xuân bao giờ.
“Cô thuộc bộ phận nào, cũng phải toà Khoá Hồn à?” Viên Khoan hỏi.
“Tôi thuộc tổ sáu ở thành phố Tấn, đồng nghiệp của tôi muốn có mắt nguyền rủa, còn tôi cũng không biết anh ấy có vào toà Khoá Hồn hay không.” Lâm Xuân cũng không giấu giếm, đây là buổi đấu giá của tổ chức chính phủ, nếu bây giờ không tiết lộ thân phận của mình thì sau này người ta cũng dễ dàng tra được thôi. Như thế thì thà mình cứ thoải mái nói ra.
Tổ sáu ở thành phố Tấn, một cái tổ chức dị năng cấp ba?
“Chúng tôi muốn có mắt nguyền rủa.” Nói xong, hơi thể trên người Viên Khoan thay đổi, một nguồn sức mạnh ngùn ngụt bốc ra, bay thẳng vào Lâm Xuân.
Đây là đang đe doạ, sử dụng sức mạnh trong giới dị năng cá lớn nuốt cá bé để nói cho cô biết rằng, cô không có tư cách tranh đoạt với tôi.
Ngay khi sức mạnh của Viên Khoan sắp bay qua Trần Sơ để bắn về phía Lâm Xuân, Trần Sơ bỗng giơ tay, tuỳ ý vung tay ra sau, một sức mạnh khủng khiếp hơn đã đập nát sức mạnh của Viên Khoan, đánh ngược trở lại.
Sau khi sức mạnh bay tới, một tiếng “Ầm” vang lên, lưng ghế của Viên Khoan đã bị sức mạnh đấy đánh cho tan nát.
Cấp S?!
Viên Khoan hoảng sợ nhìn Trần Sơ.
Trần Sơ nhận lấy tấm bảng trong tay Lâm Xuân hẵng còn đang há hốc mồm, quay đầu nhìn Viên Khoan: “1 triệu 3, muốn tăng giá không?”
Nét mặt Viên Khoan trắng bệch, ông ta đang định sử dụng sức mạnh để uy hiếp người khác thì đã bị người ta cho ăn hành. Dẫu rằng tổ Huyền Vũ cũng có người dị năng cấp S nhưng người đấy không có mặt ở đây nên giờ ông ta muốn giành cũng không giành được. Viên Khoan đứng lảo đảo, nhưng khi ông ta muốn ngồi xuống, cái ghế bên dưới đã vỡ tan tành, cuối cùng ông ta đã vung tay áo, rời khỏi phòng đấu giá.
Đường Lam Nguyệt cũng đã ngồi xuống khi Trần Sơ ra tay, thể hiện thái độ của mình bằng chính hành động.
Trần Sơ dời mắt, nhìn lên người bán đấu giá trên sân khấu, cô ấy hiểu ngay: “1 triệu 3 lần một, 1 triệu 3 lần hai, 1 triệu 3 lần ba, chấp nhận.”
Bấy giờ, anh mới trả lại bảng cho Lâm Xuân, cô đờ đẫn nhận lấy, mãi đến bây giờ cô mới hiểu câu nói Trần Sơ có phế hay không mà Vua Bẩn đã nhắn cho cô qua WeChat.
Không những không phế mà còn quá đỉnh đấy chứ!
Hết chương 47.