Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 17:




Đỗ Cửu thấy cứ theo logic của người bình thường trong sáng một chút thì cái Quỷ Vương kia muốn chắc chắn không phải cái "muốn" mà y nghĩ, ngẫm lại hắn bị phong ấn gần ngàn năm, tư duy lẫn suy nghĩ hẳn là vẫn dừng lại ở thời cổ đại, y không nên tính toán chi li với một cổ nhân.
Y cố gắng khiến bản thân không để ý tới cảm giác lạnh lẽo trên mặt, bình tĩnh hỏi: "Anh muốn là muốn cái gì?"
Lạnh lẽo trên mặt đột nhiên biến mất, y đang định thở phào một hơi lại thấy có gì đó dựa vào lưng mình, sau đó cả người bị một luồng hơi lạnh vây lấy.
Có người đang phả hơi thở lạnh lẽo vào tai y: "Ta nói, ta muốn ngươi." Giọng điệu thâm trầm hơn lúc này rất nhiều, mang theo sự chân thành đáng tin.
Đỗ Cửu sợ tới mức cứng đờ cả người, cảm cảm giác lạnh lẽo không nhìn thấy được này khiến da đầu y tê dại, gần như muốn phát điên.
Y len lén nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục đóng vai Nghiêm Cửu xuyên tạc ý hắn: "Anh muốn tôi giúp anh làm gì?" Nhưng một chút run rẩy cuối cùng đã bán đứng y.
Một tiếng cười trầm thấp rơi xuống bên tai y: "Đúng vậy, ta thật sự cần ngươi giúp ta..."
Vừa dứt lời Đỗ Cửu chợt thấy trên mu bàn tay lạnh lẽo, có thử gì đó đang phủ lên sau đó luồn vào khe hở giữa các ngón tay, cảm giác này... là tay!
Năm ngón tay lạnh băng cong xuống dưới, đan tay cùng y.
Song song với đó cái tay đang đặt trước ngực cũng quay về trên mặt y, nắm cằm y xoay ra sau.
Không biết Quỷ Vương làm gì mà khiến Đỗ Cửu không thể cử động, chỉ có thể mặc hắn đùa bỡn.
Sau đó một thứ cảm xúc lạnh lẽo âm lãnh rơi xuống môi y.
"Aaaa!!!! Chết mất chết mất chết mất!!! Cứu mạng á á á!!!!"
Trong lòng Đỗ Cửu sụp đổ, lê rơi đầy mắt.
Thật đáng sợ á á!! Y thế mà bị một con quỷ hôn!!
~~o(>_<)o ~~
Dường như lo sợ điều gì, nụ hôn này vừa chạm vào đã lập tức tách ra, nhưng không chờ y bình tĩnh thì cảm xúc trơn nhẵn lạnh lẽo men theo khóe miệng y chầm chậm trượt xuống dưới, lướt qua tai y cuối cùng dừng lại ở cổ, khẽ chần chừ rồi lại không nỡ rời đi.
Dưới tình huống này cho dù là theo chủ nghĩa duy vật cũng sinh ra nghi ngờ, cuối cùng Đỗ Cửu không cần cố gồng để lộ ra sợ hãi: "Rốt cuộc anh là thứ gì?"
Hệ thống ngồi xổm trước đống số liệu lặng lẽ ấn like cho y, sợ tới vậy rồi mà vẫn không quên thiết lập nhân vật, cái tinh thần yêu nghề kính nghiệp này thiệt sự khiến nó cảm động quớ.
"Nhớ kỹ." Trên cổ bỗng nhói lên, sau đó là cảm giác lạnh lẽo trơn ướt, "Ta tên Thương."
Đỗ Cửu lại nổi da gà khắp người thêm một đợt, thái dương chảy mồ hôi lạnh.
Dường như cảm nhận được sự kháng cự của y, cảm xúc dính nhớp biến mất, có thứ gì đó mát lạnh tựa ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vuốt ve mấy cái ở nơi đó, tiếp theo dừng lại trên bả vai bị thương của y, giọng nói khàn khàn vang bên tai: "Còn đây là phần thưởng."
Một luồng năng lượng kỳ lạ theo đầu ngón tay lạnh lẽo thấm vào bả vai Đỗ Cửu, cùng lúc đó gông xiềng cũng được cởi bỏ, y theo bản năng cử động cánh tay, nhận ra chỗ bị trật khớp đã được chữa khỏi.
Y lập tức cảnh giác quay đầu lại định nhìn rõ rốt cuộc là thứ gì, nhưng trước mắt chợt bừng sáng, rơi vào mắt là hành lang bệnh viện thật dài cùng với người bệnh và hộ lý tới lui, không ai cảm thấy có gì khác thường cả, tựa như tất cả chuyện vừa xảy ra đều là ảo giác của y.
Nhưng bên tai y lại nghe thấy tiếng nói nhỏ nhắc nhở rằng y đây không phải tưởng tượng: "Ta sẽ lại tới tìm ngươi."
Đỗ Cửu muốn khóc rồi, đại ca đừng mà, tới thêm lần nữa thì y toang chắc luôn đấy!
"Đây là sao vậy?!!" Y gọi hệ thống ra, "Đừng nói với ta số liệu bình thường nữa, mi coi bình thường chỗ nào hả?!"
Hệ thống thấy mình thật vô tội: "Thì số liệu thiệt sự bình thường mà."
Đỗ Cửu: "Hay lắm, mi nên xóa hết mấy cái số liệu ấy đi!" Sau này ai tin số liệu mới lạ đấy!
"Ở đây có vấn đề." Y cất tờ đơn đăng ký trong tay đi, nếu cánh tay đã khỏi thì không cần đi khám nữa, "Không thể nào hai thế giới liên tục nam chính đều toang, nam chính thế giới ngôn tình sao có thể cong ngay tắp lự chứ, chuyện này không hề logic!"
Hệ thống ngẫm nghĩ: "Hình như có hơi sai sai thật..."
Đâu chỉ là có hơi, mà là cực kỳ sai!
Đỗ Cửu men theo hành lang vòng trở về, trong đầu thoáng qua rất nhiều suy đoán: "Giúp ta nhắn lại với lão đại, hỏi thử xem là có chuyện gì."
"Được." Hệ thống đồng ý, ngừng một lát rồi mới ngập ngừng hỏi, "Ngươi thấy chuyện này là thế nào?"
Đỗ Cửu không trả lời nó, trong lòng có một suy đoán không rõ ràng, chỉ là y vô cùng hy vọng suy đoán kia sẽ không trở thành sự thật.
...
Phú nhị đại nằm trong phòng phẫu thuật tên Bàng Tuấn Bác, cha mẹ là doanh nhân có tiếng ở thành phố này, hiện giờ hai người đang đi công tác ở nước ngoài không trở về kịp, nên tới đây là cô và dượng Bàng Tuấn Bác.
Hai người kiên trì khẳng định Bàng Tuấn Bác không chơi thuốc, nhưng không phủ nhận chuyện có thể uống say.
Cô Bàng Tuấn Bác là giáo viên, dượng là họa sĩ, hai người này tuy rằng lo cho vết thương của cháu trai nhưng vẫn bình tĩnh nói chuyện, mấy người phía Đỗ Cửu cũng cực kỳ lịch sự, không xa cách cũng không ngạo mạn.
Bà Bàng cực kỳ nghiêm túc nói rõ nguyên nhân Bàng Tuấn Bác sẽ không chơi thuốc, trong lời bà thì Bàng Tuấn Bác là một đứa nhỏ hiểu chuyện trưởng thành ngoan ngoãn, hoàn toàn không có mấy tật xấu như những cậu ấm khác, thậm chí còn không hút thuốc.
Cho nên bà nghĩ rằng không có khả năng Bàng Tuấn Bác chơi thuốc dẫn tới tai nạn xe, còn giúp cảnh sát phân tích nếu thật là do bản thân Bàng Tuấn Bác có vấn đề gây ra tai nạn thì chỉ có thể kết luận là vì uống rượu.
"Vì sao bà lại nghĩ như vậy?" Đỗ Cửu hỏi.
Bà Bàng nhìn vào phòng phẫu thuật, thở dài đáp: "Tiểu Bác quen một người bạn gái nhưng anh trai và chị dâu của tôi không đồng ý, xuất thân của bên đó... cậu cũng hiểu được chứ?"
Đỗ Cửu gật gật đầu, xem ra là chuyện cổ cô bé Lọ Lem rồi.
Bà Bàng nói tiếp: "Tiểu Bác thật lòng yêu Huyên Huyên – Huyên Huyên là tên của cô gái kia, chị dâu tôi lén đi tìm Huyên Huyên... mấy ngày nay bọn nó đang vật vã muốn chia tay nhau.
Bà không nói hết câu nhưng ai cũng hiểu được, cho là có khi cháu trai mượn rượu giải sầu.
Bởi vì ngoại trừ bản thân tài xế ra thì không xảy ra thương vong gì khác, sự việc không được xếp vào loại cực kỳ nghiêm trọng, Đỗ Cửu cho mọi người về trước, đợi ngày mai có báo cáo xét nghiệm xong mới tính tiếp.
Về đến chung cư Đỗ Cửu nhắn tin xin lỗi Kiều Niên Niên thêm lần nữa, qua một lúc lâu Kiều Niên Niên mới trả lời lại bằng icon mặt cười, tỏ vẻ không sao cả.
Tất nhiên trong lòng cô không thật sự vui vẻ, nhưng vì ngại ngùng nên không muốn làm khó y.
Đỗ Cửu đã nhìn ra được nhưng Nghiêm Cửu chỉ là tay mơ trên mặt tình cảm thì không thể nhìn ra, y chỉ biết về nhà ngủ ngon là coi như xong.
Lúc chuẩn bị đi ngủ Đỗ Cửu cuối cùng cũng nhận được câu trả lời muộn màng của lão đại, xem xong mà muốn nổ tung.
"Tần, Tần, Tần Cửu Chiêu?!!"
Cả người hệ thống run rẩy mấy đợt, nhớ tới chuyện nó từng bị Tần Cửu Chiêu bắt lại hà hiếp mà sợ, lắp bắp: "Hắn, hắn, hắn không phải đã chết rồi sao?"
Đỗ Cửu nghi ngờ hỏi: "Sao mi lại sợ hắn tới vậy?"
Hệ thống tự vả cho mình một phát, cố gắng khiến cho giọng nói nghe như thường: "Đâu có, ta chỉ lo rằng lỡ đâu hắn khiến thế giới này sụp đổ, lại bị mất điểm tích lũy."
Trong đầu Đỗ Cửu rất rối nên trong phút chốc không nhận ra sự bất thường của nó, nghe vậy nhăn mặt tiếp tục thở dài.
Thật ra y không lo chuyện điểm tích lũy gì đó, chỉ cần không có Tần Cửu Chiêu loáng cái là y có thể kiếm trở về, khiến y lo hơn lại là chuyện khác.
Y không cảm thấy Tần Cửu Chiêu thích mình như lời lão đại nói, tên nhãi kia rõ ràng là muốn trả thù y!
Nhớ lại mấy chuyện y làm lúc trước khi rời đi khiến y bỗng rùng mình một đợt, nếu đổi thành mình thì y chắc chắn cũng sẽ truy đuổi kẻ kia tới chân trời góc bể để đòi nợ!
"Phải làm gì bây giờ?" Y có hơi hoang mang.
Hệ thống có tật giật mình, không dám nói nhiều: "Nếu không chúng ta đổi thế giới khác nhé?"
Đỗ Cửu hừ một tiếng: "Lỡ như hắn lại đuổi theo thì sao?"
Hệ thống không lên tiếng.
Đỗ Cửu nghĩ tới tính lui: "Mi đi hỏi lại lão đại xem có thể giải quyết hắn hay không."
Có ma mới biết làm sao Tần Cửu Chiêu lại sống sót được còn tìm tới y nữa chứ, tất cả chỉ có thể trông chờ vào lão đại, tốt xấu gì y cũng là một cấp dưới xuất sắc, đâu thể thấy chết không cứu chứ.
Đột nhiên lòi ra chuyện như vậy khiến Đỗ Cửu không ngủ được, sau đó khó khăn lắm mới chợp mắt được, kết quả mơ thấy y đang chạy trốn còn Tần Cửu Chiêu thì đuổi theo phía sau, thấy mình sắp bị đuổi kịp thót hết cả tim, giật mình tỉnh dậy.
Sau đó ôm quầng mắt thâm đen như vậy đi tới cục cảnh sát, nhưng mà lại rất phù hợp với người vừa mới gặp quỷ.
Cùng lúc đó báo cáo kiểm tra của Bàng Kiến Bác cũng đã có, trên đấy xác định là chơi thuốc, hơn nữa liều lượng còn rất lớn.
Lâm Thiên tựa vào bàn lắc đầu: "Xém chút nữa đã tin lời bà Bàng, xem ra cơ bản bà ấy không hiểu rõ được cháu trai mình."
Đỗ Cửu xem xong báo cáo cũng không gấp gáp đưa ra kết luận: "Trước hết thử điều tra Bàng Tuấn Bác xem, bên bệnh viện thế nào rồi?"
Nguyễn Thanh báo cáo: "Bàng Tuấn Bác đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm nhưng vẫn chưa tỉnh lại."
Đỗ Cửu xoay xoay bút trên tay, ra lệnh: "Vậy nhanh chóng điều tra tư liệu về Bàng Tuấn Bác, thử xem hôm qua cậu ta đã làm gì."
Nghiêm Cửu phụ trách tổ chuyên án, cấp dưới đều là người tài giỏi, tư liệu mau chóng được đưa lên cho y.
Điều tra thấy được Bàng Tuấn Bác thật sự như lời bà Bàng nói, là một đứa con ngoan, thậm chí có hơi hướng nội, không hút thuốc không uống rượu, thi thoảng chỉ chơi xe nhưng vì từ nhỏ được dạy dỗ nghiêm nên ngay cả bạn gái cũng là lần đầu tiên có.
Sáng hôm qua cậu ta ở nhà suốt buổi, đến trưa gọi cơm hộp, trước khi xảy ra tai nạn thì bảo đi gặp Bạch Huyên Huyên, hai người hẹn nhau ở quán cà phê.
Xem camera thì thấy được Bạch Huyên Huyên về trước, Bàng Tuấn Bác ngồi lại thêm một lát mới đi, sau đó lập tức xảy ra tai nạn.
Đỗ Cửu chỉ vào tên Bạch Huyên Huyên: "Xem ra chúng ta phải tới gặp Bạch Huyên Huyên này rồi."
Bạch Huyên Huyên nhỏ hơn Bàng Tuấn Bác hai tuổi, mới vừa tốt nghiệp, được Bàng Tuấn Bác giới thiệu vào làm một công việc văn phòng, hiện giờ đang ở bệnh viện.
Lúc mấy người Đỗ Cửu tới thì Bạch Huyên Huyên đang khóc rấm rứt nhìn Bàng Tuấn Bác trên giường qua cửa thủy tinh, bà Bàng ở bên cạnh an ủi cô.
Không thể phủ nhận dáng vẻ Bạch Huyên Huyên rất xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp ngây thơ thuần khiết, đặc biệt lúc này như hoa lê trong mưa, đôi mắt rưng rưng nhìn lại khiến người ta không kìm được muốn che chở cô.
Đỗ Cửu đi lên: "Chào cô, chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi muốn tìm hiểu thêm chuyện của bạn trai cô Bàng Tuấn Bác, mong cô có thể phối hợp điều tra."
Bạch Huyên Huyên ngẩn ra, sau đó nhìn bà Bàng, gật đầu: "Được."
Đỗ Cửu dẫn Bạch Huyên Huyên đi sang một bên nói chuyện với y.
"Hôm qua lần cuối cô gặp Bàng Tuấn Bác là lúc nào?" Y trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Nghe vậy nước mắt Bạch Huyên Huyên càng rơi xuống dữ dội hơn, Đỗ Cửu thấy vậy lấy khăn tay ra đưa cô.
"Cảm ơn." Bạch Huyên Huyên ngấn lệ nhìn y một cái sau đó nhận lấy.
Đỗ Cửu khoanh tay đợi cô trả lời, kết quả tình hình thay đổi như thần –
Chỉ thấy Bạch Huyên Huyên bỗng dưng quỳ xuống một phát, la to: "Đúng vậy, không sai, tất cả đều do tôi làm, là tôi chuốc thuốc Bàng Tuấn Bác, chứng cứ tôi vẫn còn giữ ngay trong túi xách... Cho dù anh ta không hại chết bản thân cũng sẽ đâm chết người khác rồi đi tù..." Cô vươn tay ra với Đỗ Cửu, nét mặt chân thành tha thiết, "Bắt tôi đi, do tôi làm hết!"
Đỗ Cửu: "..."
Thế giới thần quái quả nhiên khác biệt, phạm nhân khóc lóc yêu cầu cảnh sát bắt mình, đúng là sống lâu thì chuyện gì cũng gặp được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.