Một nửa gương mặt Ôn Dĩ Ninh dán lên lồng ngực Đường Kỳ Sâm, mùi hương của anh rất nhẹ, hòa lẫn với hơi nước ẩm ướt sau đó bị nhiệt độ cơ thể anh làm cho bốc hơi, biến thành một loại thuốc mê hồn. Cô quá ngỡ ngàng, thậm chí quên mất cả việc giãy dụa. Giọng nói của anh quá mức bình tĩnh, bình tĩnh tới nỗi cô có thể nhận ra đó không phải là một ý nghĩ nảy ra nhất thời, không phải do đầu óc nóng quá hóa dở, càng không phải bản tính phong lưu vốn có. Cứ như vậy, từng từ từng chữ chạm tới mãng nhĩ của cô.
Ôn Dĩ Ninh chống tay trước ngực anh, lực càng lúc càng mạnh. Không cần dùng ngôn từ để thể hiện ý muốn khước từ, chỉ như vậy đủ để Đường Kỳ Sâm hiểu.
Anh chủ động buông lỏng bàn tay cô ra
Ôn Dĩ Ninh đẩy khuỷu tay về phía sau, lòng bàn tay siết chặt lấy mép bàn, đầu cúi xuống, môi mím chặt. Vài giây sau, Đường Kỳ Sâm định lên tiếng thì cô đã chạy ra ngoài nhờ khoảng cách giữa hai người. Người đã đi nhưng cánh cửa thì vẫn chưa khép. Ánh đèn trên vỉa hè hắt vào như muốn xối thẳng vào vết thương, cả căn phòng chìm trong ánh sáng yếu ớt, không có lấy một chút sức sống.
Đường Kỳ Sâm thu hồi ánh mắt, anh đã sớm dự đoán được kết quả này cho nên cũng không tới nỗi quá thất vọng, trông anh bình tĩnh lạ thường
Không lâu sau, tiếng kéo cửa vang lên, Ôn Dĩ Ninh lảo đảo chạy lại
Đường Kỳ Sâm sững người, Ôn Dĩ Ninh chạy tới trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn thẳng, lời nói rất kiên quyết tựa như đang trăn trối,"Tôi không muốn thử với anh nữa. Một lần hay hai lần cũng không"
Nói xong, cô lại xoay người chạy mất dép, tới cửa cô bước chậm lại, có lẽ đã trở về trạng thái bình thường, lý trí đã thế chỗ cho sự yếu đuối, cô khẽ nhắc nhở,"Boss à, anh sốt quá hóa hồ đồ rồi, quay về Thượng Hải nhớ tới bệnh viện khám nhé"
Sự cố ngoài ý muốn chính thức kết thúc ở đó, mọi người đã đi nghỉ từ rất lâu rồi mà Đường Kỳ Sâm vẫn còn đứng ở chỗ cũ. Sau đó, cơn đau đầu kéo tới, lúc này anh mới đổi sang tư thế khác, lấy hai viên hạ sốt trong ngăn kéo ra nuốt chửng
Sáng hôm sau, Ôn Dĩ Ninh vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Hoắc Lễ Minh nằm trên sofa ngủ. Trên người chỉ đắp mỗi cái áo khóa, cổ áo che trước cằm, sống mũi cao nổi bật, đôi mắt nhắm nghiền, quầng mắt hơi thâm. Nghe thấy tiếng động, Hoắc Lễ Minh nhanh chóng tỉnh dậy," ́y, cô thức rồi hả?"
Ôn Dĩ Ninh ừ một tiếng,"Sao cậu không về phòng ngủ?"
"Hôm qua tôi về trễ quá, thẻ phòng lại quên ở chỗ Đường tổng, tôi không muốn làm phiền anh ấy, ngủ tạm ở đây cũng được" Hoắc Lễ Minh ngồi thẳng dậy, khẽ miết trán cho tỉnh táo, rồi quay qua nhìn cô,"Sao mắt cô cũng thâm thế? Tối qua không ngủ được hả?"
Cô xoay người không muốn cho cậu ta soi thêm, tiện miệng nói qua,"Xem hai bộ phim"
"Anh tôi không sao chứ?" Hoắc Lễ Minh đứng dậy, xoay xoay cánh tay,"Tối qua anh ấy uống thuốc chưa?"
Ôn Dĩ Ninh ậm ừ không đáp, nói lảng sang chuyện khác,"Diệu tổng đi cùng cậu à?"
"Đúng vậy, anh ta không uống rượu, tới quán bar xong chuồn đi chơi bài brit. Sở thích giống anh tôi quá" Hoắc Lễ Minh lấy lại hình tượng cool boy cường tráng, áo khoác vắt lên vai, thình thịch bước lên tầng,"Tôi lên xem anh Sâm dậy chưa"
Bây giờ mới 6 giờ sáng nhưng Đường Kỳ Sâm còn có cuộc họp vào lúc 11 giờ cho nên bọn họ phải xuất phát sớm. Lão Hứa tiễn bọn họ ra bến đò, chào hỏi từng người một. Ôn Dĩ Ninh vẫn ngồi xe Hoắc Lễ Minh, trải qua hai ngày đi chơi, hai người không còn xa lạ như lúc mới tới nữa
Hoắc Lễ Minh mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng tinh khôi, lúc lên xe, vạt áo bị hất lên để lộ một hình xăm dao găm bên sườn
Ôn Dĩ Ninh hỏi,"Cậu rất thích xăm mình hả?"
Hoắc Lễ Minh đáp,"Cũng bình thường, tôi xăm từ hồi trẻ. Hai năm qua anh Sâm không cho xăm nữa, ngày trước anh ấy còn định cho tôi đi lính nhưng sau xảy ra chút chuyện nên không thành. Gần đây có vẻ anh ấy không ý kiến nữa, hôm nào tôi đi xăm nốt bên tay phải"
Ôn Dĩ Ninh cẩn thận nhìn cánh tay trái được xăm kín của cậu,"Cậu không đau à?"
"Không đau" Hoắc Lễ Minh liếc cô,"Cô muốn xăm không?"
Ôn Dĩ Ninh cười
"Lúc nào hẹn nhau rồi cùng đi"
Cô đồng ý,"Được"
Tiến vào địa phận Thượng Hải, tại trạm dừng chân Đường Kỳ Sâm quay về xe mình ngồi. Đường Diệu thì tới thẳng sân bay để buổi trưa bay về Bắc Kinh. Trước khi đi, cậu ta còn quơ quơ chiếc điện thoại về phía Ôn Dĩ Ninh,"Dĩ Ninh, liên lạc qua wechat nhé" Sau đó để lại một nụ cười đầy ẩn ý rồi mỗi người một hướng.
Lúc Đường Kỳ Sâm ngồi vào trong xe, bầu không khí trầm hẳn xuống
Sau khi lên xe, Đường Kỳ Sâm luôn giữ im lặng, khác hẳn bộ dạng trò chuyện vui vẻ cùng Đường Diệu ban nãy. Ôn Dĩ Ninh ngồi ở ghế phó lái,sống lưng thẳng tắp, như thể có một khẩu súng nhắm thẳng vào cô từ đằng sau khiến cơ thể không được thoải mái, cũng chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ. Ngồi lâu tới nỗi đau hết cả lưng, tháng tư - vạn vật sinh sôi nảy nở, nhưng lưng cô lại toát một lớp mồ hôi lạnh
Tới tận khi Hoắc Lễ Minh nói,"Bên phải có cái chăn đấy, cô lấy đắp cho anh ấy đi"
Lúc này Ôn Dĩ Ninh mới chậm rãi quay đầu lại và phát hiện Đường Kỳ Sâm đã tựa vào ghế sau ngủ thiếp đi tự lúc nào
Trông có vẻ không giống giả vờ ngủ, hai tay anh vòng trước ngực, đầu nghiêng tựa vào cửa kính. Dường như tất cả cảm giác khó chịu từ đầu tới giờ đều do cô tự gây áp lực
Trong lòng cô có hốt hoảng, có sợ hãi, có trốn tránh và cũng có cả sự kiềm chế của lý trí
Ôn Dĩ Ninh siết chặt tấm chăn trong tay, cố đè nén tâm trạng phức tạp, sau đó cởi dây an toàn xoay người vươn tay cố gắng phủ tấm chăn lên người Đường Kỳ Sâm
Đường Kỳ Sâm khẽ động rồi tỉnh lại, anh mở mắt, nhìn cô không hề có sự cảnh báo nào trước
Trong lòng Ôn Dĩ Ninh như bị đập mạnh, đơn giản là tràn ngập hoảng sợ
Đúng lúc này, xe đột ngột phanh gấp, theo quán tính suýt nữa thì cô cắm mặt về phía sau. May mà Đường Kỳ Sâm nắm lấy cánh tay cô kịp
"Mẹ kiếp, tự dưng có cái lốp xe ở giữa đường!" Hoắc Lễ Minh đánh xe vòng qua, chuyển nguy thành an mà tránh thoát,"Cô không sao chứ?"
Tới khi xe ổn định trở lại thì Đường Kỳ Sâm mới buông tay Ôn Dĩ Ninh ra, giọng nói có vẻ không vui,"Lái vững vào"
Ôn Dĩ Ninh ngồi lại vị trí, thắt dây an toàn xong mới cảm nhận được sự tê dại nơi cánh tay vừa bị anh nắm lấy
Mười rưỡi, Hoắc Lễ Minh đưa hai người tới tập đoàn Á Hối. Trước khi đi, Hoắc Lễ Minh còn huýt sáo với Ôn Dĩ Ninh,"Thứ bảy tuần này đi cùng không?"
Anh chàng vẫn còn nhớ chuyện đi xăm. Ôn Dĩ Ninh hiểu ý,"Được"
Đường Kỳ Sâm đứng bên cạnh, chắc là đã nghe thấy đoạn hội thoại linh tinh giữa bọn họ, anh nhìn Hoắc Lễ Minh, anh chàng bèn lập tức tự giác ngậm miệng lại, khởi động xe chạy mất bóng
Dọc đường, Kha Lễ đã gọi điện tới để xác nhận thời gian. Hai ngày nay dù ở bên ngoài mang danh là đi công tác, nhưng thoải mái hơn nhiều. Sau kỳ nghỉ ngắn ngủi, bọn họ lại khôi phục trạng thái làm việc bận rộn và áp lực. Nhưng đó không phải trọng điểm, bởi vì Đường Kỳ Sâm đã quá quen với chuyện này. Khiến anh buồn bực là một chuyện khác
Từ lúc xuống xe, Ôn Dĩ Ninh luôn duy trì tư thế "Người lạ chớ lại gần" với anh, trước đây còn lịch sự khách sáo gọi anh một tiếng ông chủ, bây giờ mọi sự dịu dàng đã hoàn toàn biến mất. Thang máy tới, Đường Kỳ Sâm bước vào, rồi ngước mắt nhìn Ôn Dĩ Ninh vẫn đang đứng im tại chỗ,"Em không cần lên đi làm à?"
Ôn Dĩ Ninh không biến sắc,"Đây là thang máy chuyên dụng, tôi đợi chuyến tiếp theo"
Lý do này đúng là khiến người ta không thể phản bác. Gương mặt Đường Kỳ Sâm vô cùng tĩnh lặng, anh nhìn thẳng về phía cô,"Em định tránh tôi tới khi nào?"
Từng hạt bụi xung quanh như rơi thẳng xuống đất, bầu không khí trở nên yên tĩnh không chút gợn sóng
Đường Kỳ Sâm không cần nói thêm bất kỳ câu nào nữa bởi ngay câu đầu tiên anh đã trực tiếp vạch trần tâm tư của cô. Anh bước vào trong thang máy, xoay người lại, Ôn Dĩ Ninh đi lặng lẽ bước theo. Nhấn nút xong, tay anh vẫn đặt nguyên ở đó chưa vội thu về. Tư thế này duy trì khoảng hai ba giây, mũi tên hướng lên trên bắt đầu chậm rãi nhảy
Đường Kỳ Sâm hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng,"Tối qua, tôi..." Chưa kịp nói xong một câu nghiêm túc thì Ôn Dĩ Ninh đã lạnh lùng cắt ngang,"Tôi sẽ từ chức"
Ôn Dĩ Ninh lập tức á khẩu
"Tôi biết đối với Á Hối, có hay không có tôi không quan trọng. Không phải tôi không biết tự lượng sức mình. Bây giờ thì không sao, nhưng sau này nếu có chuyện gì thì tôi chắc chắn sẽ từ chức, sẽ đi thật xa. Tối hôm qua tôi nói rồi, tôi nhắc lại lần nữa. Một lần hay hai lần, tôi cũng không muốn thử nữa. Đường tổng, tôi cứ nói thẳng, anh coi như tôi không hiểu chuyện đi. Nếu khiến anh khó chịu..."
Ôn Dĩ Ninh cúi đầu, lấy từ trong túi xách ra một phong thư. Trông thấy ba chữ "Đơn từ chức", gương mặt Đường Kỳ Sâm cứng đờ
"Cửa thang máy mở tôi sẽ tới văn phòng của giám đốc Trần"
Cô nói một cách kiên quyết và dứt khoát, không có chỗ cho sự thương lượng, lúc ở sơn trang, Hoắc Lễ Minh hỏi có phải cô cả đêm không ngủ. Đúng, cả đêm cô đã mất ngủ, không phải vì trong lòng không yên, không phải vì trái tim bị quấy rầy bởi những cảm xúc không nên có. Mà bởi cô muốn đàng hoàng tìm cho mình một đường lui.
Thứ gọi là đường lui chính là, cắt đứt mọi khả năng để hai bên có thể dây dưa lẫn nhau
Phong thư từ chức này chính là một lưỡi dao lạnh lùng sắc bén, chặt đứt mọi chuyện có thể xảy ra trong tương lai với anh
Bầu không khí tựa như bị hắt vào cả một thùng nhựa, sền sệt dính dớp, bịt kín năm giác quan của Đường Kỳ Sâm, anh siết chặt nắm đấm buông lơi bên sườn, nỗi buồn bực khiến anh khó thở
Cuối cùng, anh cũng lên tiếng, giọng nói khàn đi,"Em uy hiếp tôi?"
Ôn Dĩ Ninh thản nhiên thừa nhận,"Anh cứ coi là thế đi"
Thang máy tiếp tục đi lên, múi tên chỉ lên cứ lặp đi lặp lại nhiều lần. Mãi tới khi điện thoại của Đường Kỳ Sâm vang lên, là Kha Lễ gọi tới. Cuộc họp hội đồng quản trị lúc 11 giờ mọi người đã tới đủ, Kha Lễ chỉ muốn nhắc cho Đường Kỳ Sâm biết rằng đã đổi địa điểm phòng họp.
Nhưng chưa kịp báo cáo thì đã bị giọng điệu lạnh băng của anh cắt ngang,"Mẹ nó, tôi đang ở trong thang máy, giục gì lắm thế!"
Kha Lễ nằm yên cũng trúng đạn, thế là anh chàng cúp điện thoại trong hoang mang
Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu nhìn Ôn Dĩ Ninh, cô đứng ở đó sống lưng thẳng tắp, gương mặt xinh xắn nhưng lại cực kỳ bướng bỉnh và không hề hối hận, mắt nhìn thẳng về phía trước, chẳng buồn ngoái lại nhìn anh. Hầu kết của anh khẽ chuyển động, rồi anh chậm rãi gật đầu,"Được, ở trong công ty tôi sẽ không làm bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng tới em"
Anh nói,"Xé đơn từ chức đi"
Cửa thang máy mở ra, không khí từ bên ngoài ùa vào hòa tan sự căng thẳng bên trong. Đường Kỳ Sâm bước nhanh như gió, sắc mặt lạnh lùng khôi phục khí chất ngạo mạn thường ngày. Ôn Dĩ Ninh nhìn theo bóng lưng anh, giây phút anh bước đi thì tảng đá trong lòng cô cũng rơi xuống
Cửa phòng làm việc của Trần Táp đang đóng, Ôn Dĩ Ninh hỏi thư ký của chị,"Chị Diêu, giám đốc Trần hôm nay đi công tác ạ?"
Quan hệ giữa cô và chị Diêu trước giờ không tệ, chị liếc nhìn xung quanh rồi kéo cô tới một góc nói nhỏ,"Hai ngày nay em không ở đây nên không rõ rồi. Chị Táp có xảy ra chút chuyện"
Ôn Dĩ Ninh căng thẳng,"Chuyện gì ạ?"
"Mấy hôm nay có một người đàn ông tới công ty tìm chị ấy, chị Táp và người đó có vẻ không mấy vui vẻ, cụ thể thế nào chị cũng không rõ, nhưng chị Táp nổi khùng lên với người kia"
"Anh ta động tay động chân với chị ấy hả?"
"Không phải, anh ta đối xử với chị ấy rất tốt, hết hạ mình rồi lại dỗ dành chị ấy. Ôi, chị Táp không tới làm chắc vì trốn anh ta đấy. Nếu em có việc gấp thì gọi điện cho chị ấy đi, có lẽ chiều chị ấy mới tới"
Quả nhiên tới chiều thì Trần Táp tới
Môi đỏ răng trắng, tóc uốn xoăn xõa vai, nét mặt lãnh đạm, trông có vẻ không khác bình thường là mấy. Ôn Dĩ Ninh báo cáo công việc với chị tiện thể kể về chuyến du lịch cổ trấn. Trần Táp uống nước, phải ngồi gần mới phát hiện hôm nay chị trang điệm đậm hơn, son môi cũng đỏ hơn. Chị hỏi,"Đường tổng khó phục vụ thế sao?"
"Anh ta cũng được, rất khéo miệng"
Trần Táp liếc nhìn cô,"Chị không nói tới Đường Diệu. Cậu ta là một người cởi mở, dù sao đã ở bên Mỹ lâu rồi, quen thuộc với chuyện xã giao và cũng chẳng gây khó dễ cho người khác đâu" Thoáng dừng lại rồi chị nói tiếp,"Chị nghe Kha Lễ nói, vị họ Đường nhà chúng ta lại ốm hả?"
Ôn Dĩ Ninh lặng lẽ đáp,"Vâng, bị sốt"
"Tự dưng cậu ta ra ngoài dầm mưa làm gì thế?" Trần Táp mới chỉ nghe sơ qua chứ không biết rõ nguyên nhân kết quả, chị cực kỳ ghét cái tác phong này của ông chủ mình,"Dưỡng bệnh chưa xong đã lại tự giày vò bản thân, nếu mà truyền tới hội đồng quản trị, mấy kẻ lắm chuyện lại vịn vào đó rồi gây khó dễ"
Ôn Dĩ Ninh cái hiểu cái không
Nội chiến trong các doanh nghiệp xưa nay không thiếu. Để ngồi vững được ở cái ghế này, dưới chân Đường Kỳ Sâm không biết đã chất bao nhiêu đống xương, đã phải cắt bỏ lợi ích của biết bao người mới có thể giữ vững. Trần Táp không nói tỉ mỉ nhưng cô có thể nhận ra được sự lo lắng qua giọng nói của chị
Ôn Dĩ Ninh cắn môi, định giải thích nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại vào bụng
Lúc cô chuẩn bị đi thì Trần Táp gọi với,"Tan tầm em chờ chị nhé, hôm nay chị đi đường vòng qua nhà em, em ngồi xem chị luôn"
Điều này khá kỳ lạ, hôm nay Trần Táp tan làm sớm nửa tiếng, Ôn Dĩ Ninh được hưởng sái về sớm theo. Bình thường xe Trần Táp có chỗ đậu riêng ở trước cửa tòa nhà. Nhưng hôm nay chị lại để ở hầm bên dưới. Ôn Dĩ Ninh cảm thấy hôm nay chị khang khác, lúc làm việc vẫn chuyên tâm nhưng cứ rảnh rỗi là ánh mắt chị lại mờ mịt, tựa như có quá nhiều điều phải suy nghĩ
Trần Táp dừng lại khá xa chỗ đậu xe, chị vừa đi vừa nhìn ráo rác, tuy không thể hiện rõ nhưng nơi chân mày của chị khẽ cau lại, dường như đang trốn tránh ai đó
Xe chạy ra khỏi công ty, lên cầu vượt được một đoạn thì bị tắc, cùng lúc điện thoại của chị bắt đầu đổ chuông, chị không nghe cuộc nào cả, thế là từ gọi đầu bên kia chuyển qua nhắn tin. Ôn Dĩ Ninh liếc nhìn chiếc điện thoại rồi lại nhìn Trần Táp. Định nhắc nhở chị nhưng có vẻ chị cố tình phớt lờ thì phải
Xuống cầu vượt dòng xe thông thoáng hơn, Ôn Dĩ Ninh liên tục quay đầu lại nhìn, do dự rồi vẫn báo cho Trần Táp,"Chị Táp, chiếc xe đằng sau hình như đang đi theo mình"
Trần Táp ngẩng đầu liếc qua kính chiếu hậu, một chiếc Bugatti Veyron vẫn luôn đi theo sau
Ôn Dĩ Ninh chú ý tới nét mặt của chị, có sự bài xích, có sự phiền hà, có cả bất đắc dĩ, thậm chí dù chỉ trong chớp mắt, cô đã trông thấy có sự buồn bã thoáng qua nơi chân mày chị. Thất thố mất vài giây, Trần Táp nhấn chân ga, hung hãn vượt qua ba chiếc xe, cố gắng cắt đuôi chiếc xe đằng sau
__
Phó Tây Bình rủ Đường Kỳ Sâm đi ăn vào buổi tối. Không biết cậu ta đào đâu ra được một đầu bếp Nhật Bản, nghe nói người này đã từng nấu ăn cho bữa tiệc chiêu đãi của chính phủ. Khi Đường Kỳ Sâm tới thì mọi người đã đông đủ. Tới tụ họp toàn là bạn bè thân thiết, giao tình khá sâu, có hai người ít tuổi hơn lập tức nhanh nhẹn chào hỏi anh một tiếng. Phó Tây Bình ngồi khoanh chân chơi trò chơi, thấy anh tới bèn ồn ào kêu,"Mày làm gì mà giờ mới tới, tăng ca tới nỗi không buồn ăn cơm nữa phải không?"
Kha Lễ cười đỡ lời,"Hai ngày nay Đường tổng đi Tô Châu, hôm nay về cả đống chuyện phải xử lý"
Phó Tây Bình không quan tâm, gào vào bếp,."Được rồi, tới đủ rồi"
Đường Kỳ Sâm không có hứng thú với sashimi cho lắm, nói cách khác, anh không quan tâm tới chuyện ăn uống. Phó Tây Bình rót rượu cho anh thì bị Kha Lễ ngăn lại,"Đừng để anh ấy uống, anh ấy còn đang bệnh"
"Sao lại bệnh nữa?"Phó Tây Bình ngẩng đầu, chai rượu đang xiêu vẹo lập tức khựng lại,"Bệnh cũ à?"
Đường Kỳ Sâm thản nhiên,"Không phải"
"Chú ý giữ sức khỏe của mình đi, tới cái tuổi lưng chừng này rồi càng phải chăm sóc, bây giờ vẫn còn chịu được, sau này 40 tuổi, bệnh tật giày vò thì phải làm sao" Phó Tây Bình thật lòng khuyên,"Tiểu Kha, cậu ở bên cậu ấy cũng nên nói nhiều để cảnh tỉnh cậu ta"
Kha Lễ gật đầu,"Yên tâm đi"
Nhà Phó Tây Bình khá lớn, phòng khách rộng tận 100m2. Cậu ta tốt nghiệp khoa kiến trúc, nội thất được thiết kế theo phong cách cá nhân, bắt mắt nhất chính là chiếc TV 100inch treo trên tường. Đa phần Phó Tây Bình hay dùng để chơi game và xem đá bóng. Hôm nay nhiều người nên chuyển qua xem truyền hình trực tiếp
"Xem kìa, An An đấy" Có người nói
Trên đài truyền hình Đông Á đang chiếu một hoạt động từ thiện, mấy ngày nay trên weibo cũng bàn tán khá sôi nổi về hoạt động này, các minh tinh trong nước hầu như đều có mặt. Đúng lúc tới đoạn trên thảm đỏ, năm nay An Lam và ánh đế mới đi cùng nhau, chủ đề trọng tâm trên weibo trong nháy mắt chỉ có thể diễn tả bằng một từ, "Bùng nổ"
"Tạo hình này đẹp đấy nhỉ" Phó Tây Bình cảm thán,"Không ngờ con nhóc ngày xưa chạy theo đuôi chúng ta bây giờ đã lớn thế này. Ôi, đêm hôm trước con bé còn nhắn tin wechat cho tao hỏi có phải gần đây mày bận rộn lắm không?"
Đường Kỳ Sâm ậm ừ,"Bận"
"Vậy mày cũng nên dành chút thời gian gọi điện cho cô ấy"
Có người ngồi cạnh đó bắt chuyện,"Chị An biến thành hòn vọng phu rồi"
Mọi người bật cười
Phó Tây Bình ném một cái vỏ tôm hùm lên đầu người vừa phát biểu,"Dám coi chị An nhà cậu là trò đùa à, gan lớn nhỉ"
Nói là đùa, nhưng cũng có vài phần là thật. Không phải bạn bè thân thiết thì đã không có mặt ở đây, mà đã xuất hiện ở đây thì đều hiểu rõ tình cảm An Lam dành cho Đường Kỳ Sâm, chỉ cần nhìn qua cũng cảm nhận được. Hồi nhỏ, An Lam cá tính như con trai, đối với ai cũng rất đoan trang nhưng đứng trước mặt Đường Kỳ Sâm thì cô chẳng dám nhìn thẳng vào mắt của anh chứ đừng nói là gì khác.
Có thể gọi đó là tư duy theo quán tính, ai cũng cho rằng hai người bọn họ trước sau gì cũng ở bên nhau
Mọi người đều thích trêu ghẹo, bây giờ cũng vậy, chủ đề tán gẫu lại dính tới cô
"Anh, tiết lộ cho anh biết nhé, tháng sau sinh nhật anh phải không, anh chuẩn bị tinh thần đi, An An đang chuẩn bị một lễ vật to lắm đấy"
"Lễ vật cái khỉ gì, anh tao chưa già thế đâu nhé"
"Ê ai cho mày rò rỉ kịch bản thế hả, đánh nó, gọi ngay cho An An, cô ấy không đánh chết mày mới lạ nhé!!"
"Mẹ kiếp đừng mà! Người ta còn đang bận tham dự hoạt động!"
Kéo theo một trận ồn ào, rồi anh chàng vừa nói vọt thẳng tới trước màn hình TV, nắm tay giả vờ làm mic, khoa trương quay ra hét toáng lên với An Lam trong màn hình,"An An! Anh Kỳ Sâm ở đây này!"
Cả đám hỗn loạn, cười mất dạng
Phó Tây Bình nhớ tới lời Kha Lễ vừa nói, máu lên não chậm, hỏi lại vấn đề,"Ê đúng rồi, hai hôm nay mày đi đâu thế? Tô Châu? Mày chạy tới Tô Châu làm gì?"
Đường Kỳ Sâm ngồi trên ghế sofa, ngả người ra đằng sau, chân vắt chéo, có vẻ không chú tâm cho lắm. Nghe bạn hỏi, anh mới ngước lên, ánh mắt bình yên mà sâu lắng, "Có làm gì đâu, chỉ là tới tỏ tình với người ta thôi"
Anh vừa dứt lời, âm thanh náo nhiệt như câm bặt, tất cả biểu cảm, động tác, khuôn mặt tươi cười của mọi người tựa như đóng băng trong giây lát
Bát phong bất động, ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe rõ.