8.
Lục Hàn Trúc đưa tôi xuất hiện, tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người tôi.
Đặc biệt là ánh mắt của nữ chính, như hận không thể l.ăng t.rì tôi luôn rồi.
Tôi có hơi sợ mà kéo một góc áo của Lục Hàn Trúc.
Lục Hàn Trúc nhìn tôi một cái, khóe miệng hơi dương lên, nắm lấy tay tôi.
Trần Nguyệt Điềm đứng trong đám người, mặc một bộ lễ phục vừa vặn, trông còn chói mắt hơn ngôi sao.
Những khách mời nam tại đây không ai là không nhìn cô ấy, nhưng ánh mắt Trần Nguyệt Điềm từ đầu đến cuối chỉ hướng về Lục Hàn Trúc.
Có người tiến đến hỏi về thân phận của tôi.
Chính vào lúc Lục Hàn Trúc chuẩn bị lên tiếng, tôi đã vội vã chen ngang: “Tôi là thư ký của anh ấy!”
Vì để tăng độ uy tín, tôi lập tức đẩy tay của Lục Hàn Trúc ra.
Cái thời khắc này mà để nữ chính ghi hận tôi thì làm thế nào.
Đoán là hiện giờ cảm xúc của Lục Hàn Trúc đối với tôi chỉ là không cam tâm mà thôi.
Nghe thấy lời tôi nói, sắc mặt của Lục Hàn Trúc ngay lập tức tệ đi, cúi đầu nhìn vào bàn tay trống không của mình.
Giây tiếp theo, tôi liền nghe thấy anh ấy nói: “Thư ký? Là kiểu thư ký sẽ hôn môi tôi sao? Hay là kiểu thư ký sẽ nhìn trộm cơ bụng của tôi?”
Tôi và người đến hỏi kia nhìn đều sửng sốt, không ngờ Lục Hàn Trúc sẽ nói ra lời lưu manh như vậy.
Khuôn mặt của người hỏi chuyện kia tái hiện lại đúng biểu cảm hóng hớt ăn dưa.
Mặt tôi đỏ bừng trong nháy mắt.
Tôi túm chặt cánh tay Lục Hàn Trúc mà rời đi, kéo anh ấy đến bên ban công.
“Lục Hàn Trúc anh điên rồi sao! Rốt cuộc anh đang nói linh tinh cái gì vậy chứ?”
Môi mỏng của Lục Hàn Trúc nở một nụ cười, lùi ra phía sau tựa vào lan can, rút điếu thuốc bỏ vào miệng.
Khói thuốc bay lên khiến cho cả cơ thể anh ấy toát lên khí chất và vẻ đẹp trai.
Trong ấn tượng của tôi, Lục hàn Trúc không biết hút thuốc.
Tôi bị cái vẻ mặt dày mày dặn của Lục Hàn Trúc chọc cho tức chếc, giậm chân muốn rời đi.
Vừa đi được hai bước thì đã bị Lục Hàn Trúc kéo lại.
Anh ấy dập tắt tàn thuốc rồi tùy tiện vứt vào thùng rác, một tay ôm lấy eo tôi rồi kéo lại gần.
“Đường Nhân Nhân, tôi thả em rời đi, tiền đề là có thể hôn một cái.”
Không cho tôi cơ hội cự tuyệt, Lục Hàn Trúc đã hôn xuống rồi.
Giống như thủy triều không thể kháng cự, tôi bị nụ hôn chặn lại, không thể hô hấp, chỉ có thể dùng tiếng “ưm ưm” đề biểu thị sự bất mãn.
Lục Hàn Trúc nhắm mắt hôn sâu, giống như muốn hòa tan tôi vào trong cơ thể của anh ấy.
Nụ hôn kết thúc, tôi cảm thấy cứ như mình đã chếc một lần rồi.
Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện tình tiết trong nguyên tác, Lục Hàn Trúc vì Trần Nguyệt Điềm mà không tiếc làm hại bản thân mình.
Trái tim như bị một bàn tay lớn bóp chặt, siết mạnh đến nỗi khiến cho tôi không thể thở nổi.
Thấy sắc mặt tôi trắng bệch, Lục hàn Trúc vội vàng ôm lấy tôi.
Tôi giống như bị kích thích mà dùng hết sức đẩy Lục Hàn Trúc ra,
Lục Hàn Trúc không hề phòng bị, lảo đảo mấy bước suýt nữa ngã xuống.
“Lục Hàn Trúc, tôi với anh đã chia tay rồi. Anh còn lại gần tôi nữa thì một là anh ch.ết, nếu không người c.hết sẽ là tôi!”
Tôi nôn khan mấy cái, loạng choạng rời đi.
Khi tôi đi rồi, Lục Hàn Trúc cúi thấp đầu xuống, trong mắt hiện vẻ thống khổ.
Còn nỗi đau nào sánh bằng nỗi đau khi nhìn thấy người mình yêu ghê tởm mình.
Lục Hàn Trúc đứng tại chỗ rất lâu rồi đột nhiên ôm ngực, ngã xuống đất. Anh ấy túm chặt phần áo bên ngực trái như để giảm bớt nỗi đau.
Trần Nguyệt Điềm là người đầu tiên nhìn thấy Lục Hàn Trúc.
Tay cô ấy còn chưa chạm vào Lục Hàn Trúc thì đã bị ánh nhìn cảnh cáo của anh ấy dọa lùi lại.
Lục Hàn Trúc gắng gượng chống tay đứng dậy, đi về hướng mà tôi vừa rời đi.
9.
Khi tàu du lịch vừa cập bến, tôi đã thay xong quần áo và rời đi.
Trong nhóm người nhộn nhịp, tôi nhìn thấy Trần Nguyệt Điềm đứng bên cạnh Lục Hàn Trúc.
Ánh sáng chiếu lên người hai người họ, một bức ảnh thật đẹp đẽ.
Trong khoảnh khắc đó, những người xung quanh đã trở thành phông nền của họ.
Cũng vào giây phút này, tôi cảm thấy Lục Hàn Trúc có thể đánh bại tình tiết để ở bên cạnh Trần Nguyệt Điềm.
Tôi thu hồi ánh mắt, cúi đầu rời đi.
Tôi gọi điện thoại cho hiệu trưởng, lại được thông báo rằng lúc trước nghỉ phép tôi đều có lương, Lục Hàn Trúc đã thay tôi nghỉ phép rồi.
Nếu đã nghỉ rồi thì tôi không chỉ nghỉ không được.
Tôi lập tức về nhà, thu dọn đồ, chuẩn bị cho chuyến đi chơi giải tỏa phiền muộn.
Đối với tôi, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này giống như còn nhiều hơn những gì tôi trải qua trong mấy năm nay.
Thu dọn đồ xong, vừa mở cửa ra thì tôi đã trông thấy Lục hàn Trúc đứng bên ngoài cửa.
Dường như sắc mặt anh ấy cực kỳ không ổn, cứ như rất lâu rồi không hề ngủ vậy.
Ánh mắt anh ấy rơi vào vali hành lý ở bên chân tôi, sắc mặt dần dần trở nên méo mó.
“Đường Nhân Nhân em lại muốn chạy? Lần này lại muốn biến mất bao lâu? Hay là định cả đời này không quay lại nữa?!”
Tôi mím mím môi, không mở miệng.
Lục Hàn Trúc duỗi tay muốn lấy vali hành lý đi. Tôi nghiêng người cản động tác của anh ấy lại, ngước mắt nhìn anh ấy: “Lục Hàn Trúc, anh kiên trì muốn quay lại với tôi là vì yêu hay là vì muốn chiếm hữu chơi đùa?”
Tôi hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Tôi không tin anh không hận tôi vì đã bỏ rơi anh, hiện giờ lại vẫn có thể buông xuống tất cả mà muốn ở bên tôi.”
Tôi biết rằng trông Lục Hàn Trúc giống như yêu tôi, nhưng tất cả vẫn phát triển giống như tình tiết trong nguyên tác.
Tôi chỉ muốn sống thôi, tôi không mong ước cao xa gì cả.
Lục Hàn Trúc đỏ mắt, túm chặt hai vai tôi, ngữ khí nghẹn ngào:
“Em hỏi tôi có hận em hay không, hận, làm sao có thể không hận. Em đem trái tim tôi giẫm đạp dưới đất, khiến cho nó thối rữa.”
Anh ấy buông lỏng bàn tay đang túm vai tôi ra, ngón tay từ từ xoa lên mặt tôi, “Đường Nhân Nhân, nếu hôm nay tôi để em rời đi, tôi càng hận chính mình không giữ được em hơn.”
Bộ dạng của Lục Hàn Trúc hiện giờ hoàn toàn là một kẻ não yêu đương.
Trái tim tôi nổi lên từng trận tê dại, giống như mũi kim nhỏ đang châm chích, khiến cho tôi không thể phớt lờ.
Trần Nguyệt Điềm, tôi không tin Lục Hàn Trúc đã trở nên thế này rồi mà cô ấy vẫn có thể cướp đi anh ấy khỏi tôi.
Tôi nghe theo trái tim mình mà chạm vào tay Lục Hàn Trúc, anh ấy lpậ tức nắm lại tay tôi.
Bàn tay tôi được anh ấy nắm chặt.
Ánh mắt Lục Hàn Trúc nhìn tôi cực kỳ giống như chó nhỏ chịu ấm ức.
Anh ấy hít hít mũi, “Nhân Nhân, đừng đi.”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu.
Giấy tiếp theo, Lục Hàn Trúc liền dán sát lại.
Ngón tay anh ấy mở cửa ra, ap tôi lên cánh cửa.
Ánh mắt hỗn loạn, hơi thở hòa vào nhau.
Môi của Lục Hàn Trúc vô cùng mềm, hôn một chút đã đủ để khiến cho người ta lún sâu vào đó.
Tay Lục Hàn Trúc vịn vào eo tôi, ánh mắt nóng rực: “Nhân Nhân còn nhớ lần đầu tiên của chúng ta không?”
Mặt tôi đỏ bừng trong nháy mắt.
Lục Hàn Trúc lớn hơn tôi một tuổi. Vào ngày thành niên năm mười tám tuổi ấy, tôi muốn chơi một trận thật lớn.
Tôi lấy trộm b.ao c.ao s.u của bố, còn có cả quần tất đen mà tôi đđ mua từ rất lâu.
Tôi đặt phòng khách sạn trước, nói với Lục Hàn Trúc rằng đó là khách sạn bình thường, nhưng thực chất lại là khách sạn tình thú.
Lục Hàn Trúc mở cửa.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ấy lập tức sững sờ tại chỗ.
Tôi mặc chiếc váy thủy thủ nhỏ, chân đeo tất đen, ánh mắt quyến rũ phóng điện về phía Lục Hàn Trúc.
Lục Hàn Trúc chột dạ đặt tay bên miệng mà ho nhẹ, ánh mắt nhìn loạn xung quanh cũng không dám nhìn vào tôi đang ở trên giường, nhưng cổ và tai đỏ bừng như máu đã bán đứng anh ấy.
Tôi nhảy xuống giường, ôm tự tin mà bước đến trước mặt Lục Hàn Trúc.
Cánh tay vịn lên cổ Lục Hàn Trúc, từ đầu đến cuối ánh mắt của anh ấy cũng không dám nhìn vào tôi.
Tôi bất mãn bẻ thẳng đầu anh ấy lại.
“Anh có ý gì hả Lục Hàn Trúc? Là em không đủ gợi cảm hay là anh… không được ~”
Quả nhiên hai từ không được là vảy ngược không thể nói với đàn ông.
Lục Hàn Trúc áp tôi ở huyền quan, hôn tôi rất rất lâu.
Tôi đã chuẩn bị tốt cho bước tiếp theo, nhưng Lục Hàn Trúc lại đột nhiên thu tay lại.
Ngay trước mặt tôi, anh ấy lấy mười mấy bài thi từ trong cặp sách ra rồi nói: “Làm đề.”