Sau khi gặp lại Lạc, Tiêu Lam cuối cùng cũng có thể buông bỏ sự lo lắng cho an nguy của đối phương, dù sao so với bóng đen lần đầu gặp mặt thì trạng thái hiện tại của Lạc tốt hơn không ít.
Xem ra trải qua hai lần qua cửa, lại hấp thụ được một phần khác của chính mình, sức mạnh của Lạc cũng khôi phục được phần nào.
Tiêu Lam hỏi: "Mấy ngày nay anh tìm kiếm tư liệu có thuận lợi không?"
Lạc nhớ lại việc đã trải qua trong mấy ngày nay một chút: "Có gặp chút phiền toái, nhưng mà đều giải quyết xong rồi."
Tiêu Lam: "Còn trí nhớ của anh?"
Lạc lộ ra biểu tình tiếc nuối: "Phương diện này tựa hồ không có gì tiến triển, thật xin lỗi, không thể giúp đỡ ngài nhiều hơn."
Tiêu Lam an ủi nói: "Về sau không chừng sẽ có cơ hội thôi, nói chung anh không có chuyện gì đã tốt lắm rồi.
Anh trước kia đã giúp đỡ tôi không ít, đáng tiếc là tôi cái gì cũng không giúp được anh."
Trong hai trò chơi trước, dù là giúp Tiêu Lam tìm kiếm manh mối, hay là hỗ trợ Tiêu Lam thoát khỏi nguy hiểm, Lạc đều thật sự đã giúp Tiêu Lam rất nhiều, mà Tiêu Lam cảm thấy việc duy nhất mình làm được chỉ có ôm hắn mang theo bên mình mà thôi.
Lạc lắc đầu, trịnh trọng nhìn Tiêu Lam: "Xin đừng nói như vậy, ở thế giới này chỉ có ngài mới có năng lực giúp tôi."
Tiêu Lam nghi hoặc: "Hả?"
Lạc: "Tôi đã bị phong ấn trong phong thư ở chung điểm siêu thị rất lâu, đã qua tay vô số người chơi, thậm chí tôi còn đổi phong thư nhưng không một ai có thể nhìn thấy dòng chữ tôi để lại trên mặt thư.
Tôi đã thử qua vô số lần, hy vọng có thể khiến ai đó chú ý đến tôi, nhưng đều thất bại.
Thời gian dần trôi qua, tôi ngày cũng ngày càng yếu đi."
"Chỉ có ngài, ngay từ lần đầu tiên nhận được phong thư ngài đã nhìn về phía chữ viết của tôi."
Lạc không biết phải hình dung sự vui sướng kia như thế nào, nó còn mãnh liệt hơn cả cảm giác của một lữ khách vô tình gặp được hồ nước giữa sa mạc, hơn cả sự vui mừng khi sau hàng trăm năm bị ràng buộc giữa cô độc cuối cùng cũng lần nữa cảm nhận được nhân thế.
Nếu hắn có tim, có lẽ ngay giây phút ấy trái tim đó đã nhảy ra khỏi lòng ngực.
Nói xong hắn mỉm cười: "Ngài là người đầu tiên trên thế giới này có thể chứng kiến bản thể con người của tôi.
Nếu không có ngài, có lẽ ngay cả ý thức của bản thân tôi cũng sẽ biến mất, biến thành một cái bóng quái vật không có lý trí."
Thứ đó chỉ có thể đứng ngây ngốc trong góc tối, mất đi năng lực suy nghĩ, không thể ngưng tụ thực thể, chỉ biết dựa vào bản năng để công kích người tới gần mình..
một con quái vật đáng thương thảm hại.
Tiêu Lam nghĩ thầm, hóa ra bản thân lại lợi hại như vậy à, thật ra cậu chỉ là người được chọn trong hai tác phẩm, cuối cùng lại đều gánh vác trách nhiệm giải cứu thế giới.
Vậy Lạc là cái gì? Tiểu tiên nữ phụ trách việc tuyển người cần được chọn?
Tiêu Lam nhìn nụ cười ôn hòa nho nhã lễ phép của Lạc, nghĩ đến cảnh hắn cầm gậy phép của tiên nữ quơ quơ, nhanh chóng vứt bỏ cái suy nghĩ đáng sợ ấy ra khỏi đầu.
Tiêu Lam lắc lắc đầu, ném đống suy nghĩ vớ vẩn quăng ra ngoài, vươn tay về phía Lạc: "Lần đầu gặp nhau dưới dạng người của chúng ta, xin chào."
Lạc cũng vươn tay, nắm lấy tay Tiêu Lam: "Xin chào, tiên sinh."
Trong nháy mắt khi tiếp xúc với bàn tay kia, Tiêu Lam có chút kinh ngạc, bởi vì bàn tay này vô cùng lạnh lẽo, không hề có độ ấm mà cơ thể cần có, hơn nữa xúc cảm cũng vô cùng kì quái, tuy rằng mềm mại nhưng lại không phải cảm giác mà da người mang lại.
Lạc nhìn tay của bản thân, hắn cũng cảm thấy được điểm bất đồng giữa hắn và Tiêu Lam.
Nếu hắn ở trong trò chơi vô ý tiếp xúc qua da với người chơi khác, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị đối phương phát hiện thân phận, dẫn tới phiền toái.
Như vậy không được.
Bóng đen từ ngón tay Lạc thoát ra, dần bao phủ lên tay hắn, dưới ánh nhìn chăm chú của Tiêu Lam biến thành một cái găng tay màu đen, găng tay kia che lấy những khớp xương ngón tay thon thả rõ ràng.
Đến lúc này, chỉ còn mỗi khuôn mặt là phần lộ da thịt, nhìn qua giống như một quý ông bảo thủ.
Nhưng nụ cười nhạt bên môi hắn lại dường như đang chứng tỏ rằng mọi thứ không phải là như thế.
Lạc giơ tay lên, nhẹ nhàng lướt qua hai mắt của mình, đem con ngươi màu vàng nhạt khiến người khác dễ chú ý tới ngụy trang thành màu đen.
"Thế này thì tôi càng có thể dễ tiếp cận nhân loại hơn đúng không? Tiên sinh."
Tiêu Lam đánh giá Lạc, hắn hiện tại thoạt nhìn chỉ giống một người quá mức đẹp mắt, trừ bỏ khí chất bên ngoài, thì so với người bình thường cũng không khác biệt gì nhiều.
Hai người vì thế cứ tiếp tục tiến về phía trước, hành lang này rất dài, chỉ mới mỗi hành lang đã tốn nhiều tiền để trang trí như thế, cũng không biết là người giàu đến mức nào.
Cuối cùng, phía trước xuất hiện một cánh cửa lớn đang đóng chặt khác, lúc này không còn bị lực lượng vô hình nào ngăn cản, Tiêu Lam vươn tay đẩy cửa ra.
Phía sau cửa là một đại sảnh nguy nga tráng lệ, tấm thảm trải trên mặt đất còn tinh xảo hơn cái ở hành lang, khiến người ta không nhẫn tâm đặt chân lên.
Trên bức tường trắng như tuyết được trang trí bằng những đường hoa văn màu vàng rực rỡ, còn có phù điêu[1] của vô số nhân vật.
Trên trần nhà cực cao kia có vô số bích họa tinh xảo, tạo cho người khác cảm giác như vừa đặt chân vào cung điện bảo vật nghệ thuật nào đó.
[1] phù điêu: Hay còn gọi là chạm nổi là hình thức sáng tác nghệ thuật bằng cách đắp nổi hoặc đục đẽo, khoét lõm, nó là một kỹ thuật điêu khắc trong đó các yếu tố điêu khắc được gắn kết vào cấu tạo nền của cùng một chất liệu.
(wikipedia)
Nơi này không có đèn điện, nhưng lại có vô số ánh nến lộng lẫy và đèn pha lê khổng lồ treo giữa trung tâm mang lại ánh sáng vừa đủ để phản chiếu nội thất rực rỡ.
Trong đại sảnh lúc này đã có vài người đang đứng chờ, vừa nghe thấy âm thanh mở cửa, bọn họ đều quay đầu nhìn lại đây.
Trong đó Tiêu Lam nhìn thấy mái tóc xoăn màu nâu quen thuộc -- là Vương Thái Địch.
Vương Thái Địch cũng nhận ra Tiêu Lam, nháy mắt vài cái với cậu, tỏ vẻ chào hỏi: "Tiêu Lam, chúng ta thực sự có duyên a."
Tiêu Lam cũng khẽ gật đầu lại với nhóc.
Thấy Lạc bên cạnh Tiêu Lam, Vương Thái Địch hiếu kỳ hỏi: "Ai vậy? Bạn anh à?"
"Đây là.." Tiêu Lam nhất thời không biết nên giới thiệu Lạc như thế nào, không lẽ bảo là đồng bọn nhỏ nạp bao nhiêu tiền điện thoại [2]?
[2] đừng hỏi mị, mị cũng chả hiểu khúc này viết cái gì, đại loại kiểu như bên TQ có một cái clip về một đứa nhỏ hỏi mẹ nó là con đến từ đâu, xong mẹ nó bảo là mẹ đã tính 10 nhân dân tệ cho hóa đơn điện thoại như một món quà.
Khi lớn lên, nhóc đó dẫn bạn gái đi tính tiền điện thoại 10 tệ, sau đó nhóc hỏi ông chủ có gì cho nhóc không, ông chủ nói có rồi bế một đứa con ra ngoài.
Người đó tuyệt vọng nói với bạn gái của mình, nhìn này, mẹ tôi nói, tôi đã gửi nó cho hóa đơn điện thoại.
Từ đó mị mạnh dạn đoán câu này có nghĩ kiểu như là "Tiêu Lam cũng không biết nên nói Lạc đến từ đâu"
Ánh mắt của Lạc lướt qua bức tranh có chữ ký của Fernandinho trên tường, nhìn Vương Thái Địch nở cụ cười lịch sự: "Xin chào, tôi tên là Phí Lạc, có thể xem là đồng đội của Tiêu Lam trong trò chơi này." [3]
[3] vì trong tiếng trung Fernandinho và chữ Phí đều bắt đầu bằng chữ này 费 nên Lạc mới lấy họ Phí.
Biểu hiện của hắn trông y hệt một người chơi chân chính.
Tiêu Lam cũng gật gật đầu: "Bọn tôi tạm thời tổ đội với nhau trong trò chơi này."
Vương Thái Địch cười nói: "Phí Lạc a, xin chào xin chào, tôi đến cùng anh trai tôi, chúng tôi cũng là một đội."
Vương Kha đứng bên cạnh Vương Thái Địch, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ gật đầu nhìn Tiêu Lam và Lạc, dựa vào tường không nói chuyện.
Có vẻ là đặc biệt đến phó bản để giúp em trai mình, ngay cả khi người chơi cao cấp tiến vào trò chơi cấp thấp sẽ bị áp chế năng lực, anh ta vẫn như cũ tiếp tục đến để bảo vệ em trai ngốc nhà mình.
Nhưng mà..
có cảm giác hơi sai sai? Tại sao hôm nay Vương Kha lúc đứng lại có hơi thấp hơn so với lúc trước?
Cách hai anh em họ Vương không xa.
Bên cạnh cửa sổ cao lớn có một người thoạt nhìn rất dễ thấy.
Dáng người anh ta cao gầy, mặc một cái áo khoác dài màu đen, đầu đội mũ rộng vành, bên dưới mũ là một chiếc mặt nạ mỏ chim của bác sĩ thời Trung cổ, đem khuôn mặt mình che kín lại, chỉ lộ ra mái tóc trắng như tuyết.
Người này tựa như một bác sĩ dịch hạch thời Trung cổ xuyên qua vậy.
Anh ta giờ phút này vô cùng nhàn hạ đứng bên cửa sổ, dưới chân là một cái vali da màu đen.
Anh ta ngắm nhìn cảnh vật trong sân, dường như không cảm thấy hứng thú với người xung quanh hay là Tiêu Lam vừa mới xuất hiện.
Trang phục như vậy phối hợp với khung cảnh hoa lệ cổ điển làm cho người ta có chút không phân biệt được anh ta là người chơi hay là NPC.
Lúc này Vương Thái Địch lặng lẽ tiến lại gần đây, nhỏ giọng nói với Tiêu Lam: "Người kia tên là Kỳ Ninh, là người chơi cao cấp rất có tiếng."
Tiêu Lam kinh ngạc: "Người chơi cao cấp?"
Anh ta tới nơi này làm cái gì, nơi này là màn sơ cấp, chẳng lẽ cũng vào bảo hộ người nào giống Vương Kha sao?
"Anh ta là..
Nói sao ta, cũng không hẳn là một người nguy hiểm." Vương Thái Địch sắp xếp lại ngôn từ, "Anh ta vốn dĩ ở trong hiện thực là một bác sĩ, nhưng trong bóng tối lại là..
có thể xem như là một thợ săn tiền thưởng đi, mục tiêu là những kẻ đào tẩu và những tội phạm chưa bị bắt, sở thích của anh ta là hành quyết những phạm nhân đó."
"Sau khi tiến vào trò chơi, anh ta đặc biệt thích tìm tới những tên tội phạm bị truy nã, cho dù người đó vào phó bản nào, anh ta cũng sẽ có đạo cụ để tìm ra.
Nhưng đối với người chơi bình thường mà nói, anh ta rất bình thường, chỉ cần đừng chọc phải anh ta thì anh ta cũng sẽ không đụng chạm tới người đó."
"Không ai biết anh ta trông như thế nào, có người nói anh ta là một ông già, cũng có người đoán rằng anh ta thực ra rất trẻ, chỉ có điều mắc chứng bạch tạng mà thôi, em cảm thấy xác suất này khá lớn."
Vương Thái Địch lén nhìn Kỳ Ninh: "Lần này anh ta tiến vào, em đoán có thể là có tội phạm truy nã bị anh ta chú ý đến."
Nói xong lại nhìn Tiêu Lam: "Trước khi tiến vào anh không phải là phạm nhân đó chứ?"
Tiêu Lam lắc đầu, thiếu nợ chắc cũng không tính đâu ha..
Vương Thái Địch thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, đừng đi trêu chọc anh ta là được, kỹ năng của anh ta có liên quan đến bệnh dịch, anh trai em bảo anh ta rất khó đối phó."
Nhắc tới anh trai nhà mình, tâm tình nhiều chuyện của Vương Thái Địch hừng hực bừng cháy: "Anh không cảm thấy rằng anh trai em có hơi thấp hơn so với lúc trước sao?"
Tiêu Lam do dự gật gật đầu, cậu có một cảm giác không ổn lắm.
Vương Thái Địch: "Thật ra chiều cao của anh trai em thay đổi theo giày đó, anh ấy cao chỉ có --"
"-- Úi úi úi, anh nắm cổ em làm gì a, đau đau đau đau đau.."
Trong tiếng kêu thảm thiết của Vương Thái Địch, Vương Kha với vẻ mặt lạnh lùng nhanh chóng xách nhóc đó đi, bước chân hầu như chỉ để lại tàn ảnh, có thể vì để phòng ngừa em trai ngốc nhà mình đến cả quần lót của anh màu gì cũng vạch trần ra cho mọi người cùng xem.
Cuộc sống chẳng dễ dàng chút nào, Vương Kha thở dài.
Sau khi hai anh em đi qua một góc khác của đại sảnh, cánh cửa cũng mở ra vài lần, tổng cộng bước vào có bốn nam một nữ.
Trong đó có một người đàn ông cao lớn, ánh mắt lộ ra vài phần hung ác.
Tiêu Lam chú ý tới, sau khi người đó tiến vào, Kỳ Ninh vốn dĩ luôn đặt sự chú ý ngoài cửa sổ quay đầu lại, lúc sau lại giống như không thèm để tâm mà quay đầu về chỗ cũ, mà toàn bộ quá trình đều không để lộ ra chút sơ hở nào với người đàn ông cao lớn kia.
Người này, có lẽ là mục tiêu của Kỳ Ninh rồi.
"Hu hu hu..
tôi sợ quá.." Giọng nữ mềm yếu vang lên.
Là người phụ nữ duy nhất trong màn chơi này, cô ta ôn nhu yếu đuối ngồi bật khóc trên mặt đất, ba nam nhân bên cạnh vây quanh cô ta không ngừng an ủi, đáng tiếc dường như hoàn toàn không có hiệu quả, cô ta vẫn như cũ khóc như mưa, làm cho ba nam nhân kia bó tay.
Nói thật, bản thân phó bản này cũng không giống nơi dành cho người mới, dù sao sân chơi cho người mới nhiều nhất chỉ có thể có một người chơi cũ, nhưng nơi này lại có hai người, còn đều là người chơi cao cấp.
Có thể sống qua được mấy màn, phần lớn vẫn là những người được thừa nhận phần nào đó năng lực, bằng không đã sớm lạnh, cho dù là rau cải như Vương Thái Địch [4] cũng không biểu hiện như vậy.
[4] cũng không chắc chỗ này tác giả có chơi chữ không, nhưng nếu dịch từ rau cải và chữ Thái ra thì tiếng hán việt đều có nghĩa là Thái, phát âm cũng na ná.
Hay chỉ đơn giản muốn nói thằng nhỏ hơi gà.
Loại ngay từ đầu đã khóc lóc thảm thiết như vậy, trừ khi trời sinh mang mệnh cẩm lý (mệnh cá chép, mệnh may mắn), nằm không cũng có thể qua cửa, nếu không căn bản một khắc cũng không sống được.
Dù sao trò chơi này cũng chưa bắt đầu, Tiêu Lam lặng lẽ nhìn cô ta biểu diễn.
Nữ nhân kia khóc lóc một trận, thấy số nam nhân vây quanh mình không tăng lên, vì thế ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Đối diện với cô ta là bóng dáng bí ẩn không quan tâm đến mọi thứ của Kỳ Ninh.
Xa hơn có một đứa nhóc tóc xoăn đang cúi đầu cùng với một thanh niên với khuôn mặt tối đen vô cùng đáng sợ.
Cô ta lại chuyển hướng sang bên kia, thấy Tiêu Lam cùng Lạc đang đứng chung một chỗ, một người dung mạo thanh tú trắng trẻo thoải mái, một người tuấn mỹ tao nhã còn mang chút khí chất cấm dục, quả thật giống như hai món cao lương mỹ vị mang phong cách khác nhau.
So với ba tô mì gói đang đứng bên cạnh, nước mắt lại rơi xuống, lần này cô ta đổi thành cách khóc khiến người ta cảm thấy thương yêu, luôn nhìn về phía hai người kia, ánh mắt như chứa móc câu, có thể nhắm thẳng vào trong lòng người khác.
Đáng tiếc đây là hai cái chày gỗ không chút lay động.
Cô ta thầm cắn chặt răng, đứng dậy đi về phía hai người đó: "Cái đó..
tôi có thể đi với hai người được không? Tôi rất sợ.."
Khi còn cách Tiêu Lan hai bước, cô ta dường như bị trượt chân sắp ngã, một bàn tay lơ đãng giơ lên, vừa vặn ngay vị trí mà Tiêu Lam có thể nắm lấy.
Đáng tiếc, không ai giữ lấy cô ta, cô ta cứ như vậy mà ngã lăn trên mặt đất.
Tiêu Lam nhìn xuống cô ta: "Cô có khả năng gì?"
Nữ nhân sửng sốt: "..."
"Tôi, có thể đánh." Tiêu Lam chỉ mình, sau đó chỉ Lạc: "Anh ta, có thể phân tích."
Sau đó chân thành hỏi nữ nhân trước mặt: "Còn cô?"
Nữ nhân ngập ngừng, cố gắng duy trì hình tượng bạch liên hoa đơn thuần nhu nhược của mình: "Nhưng mà..
nhưng mà tôi thật sự rất sợ hãi a.."
Tiêu Lam gật gật đầu: "Tôi cũng sợ, cho nên cô tìm người không sợ để tổ đội đi."
Nữ nhân: "..."
Cô ta đưa ánh mắt mong chờ nhìn về Lạc đang mỉm cười ôn hòa bên cạnh, khóe mắt mang lệ, nhìn qua trông vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Tươi cười trên mặt Lạc thu lại, mặt không chút biểu tình nói: "Tôi siêu cấp sợ hãi, gặp nguy hiểm liền thích trốn ở sau lưng người khác."
Biểu tình nhu nhược trên mặt nữ nhân sụp đổ: "..."
Cô ta tức giận đứng dậy, còn giẫm mạnh xuống mặt đất, đáng tiếc không để lại được chút dấu vết nào trên cái thảm cao cấp kia.
Nữ nhân về lại vị trí ban đầu, tiếp tục sự nghiệp khóc lóc thảm thiết của mình, ba nam nhân vây quanh cô ta lại bắt đầu an ủi, giống như bầy cá đang vây quanh miếng mồi đặc biệt mới được rắc xuống.
Nữ nhân cuối cùng không cam lòng mà liếc bên kia một cái, hy vọng sẽ có sự thay đổi.
Đáng tiếc hai người kia lại đang chụm đầu lại với nhau, dường như đang nhỏ giọng bàn bạc gì đó, hoàn toàn không đem chút lực chú ý nào đặt lên người cô ta.
Mẹ nó, hai tên gay chết tiệt!
Đúng lúc này, một cánh cửa đóng chặt khác bên trong đại sảnh mở ra.
Một nữ nhân mặc đồng phục quản gia từ trong bước ra, nữ nhân kia nhìn qua khá trẻ, vẻ sắc sảo hằn sâu trên khuôn mặt, trông có vẻ nghiêm túc, tóc chải ngược lên trên tạo thành một búi.
Cô ta chào mọi người có mặt tại đây theo lễ nghi, dùng một loại ngữ khí ngạo mạn nói: "Hoan nghênh quý vị đã đến với trang viên của phu nhân Bella, mọi người đều nhận được thư mời đến đây làm khách, đến lúc đó phu nhân sẽ lựa chọn một trong số mọi người làm chồng tương lai.
Cô ta liếc mắt một vòng:" Thật là một đám khách mời may mắn.
"
Đột nhiên cô ta nhìn thoáng qua nữ nhân từng khóc trước đó, khóe miệng nhếch thành nụ cười không có ý tốt, nhìn nữ nhân kia với ánh mắt ác ý nhưng lại không nói gì.
" Mời các vị đi theo tôi.
"Nữ quản gia xoay người, dẫn đầu tiến về phía trước.
Tất cả người chơi ngay lập tức phản ứng, trò chơi bắt đầu rồi.
Mọi người vì thế đều đuổi kịp theo cô ta.
Chỉ có nữ nhân bị cô ta đặc biệt chú ý trên mặt lộ ra vài phần lo lắng, ánh mắt của cô ta mang ý tứ gì? Hơn nữa phu nhân Bella chọn chồng mà, vì cái gì lại có người chơi nữ bị kéo vào màn chơi này, chẳng lẽ bà ta..
chay mặn không kỵ?
Người chơi lại không thấy phu nhân Bella đầu tiên.
Quản gia dẫn bọn họ đến một phòng thay đồ vô cùng lớn, bên trong thậm chí còn có mấy căn phòng nhỏ, từng căn phong đều hoa lệ không thua kém đại sảnh, ngoài ra trước mỗi cánh cửa còn có người mang đồng phục hầu gái đứng đợi, sẵn sàng phục vụ khách mời bất cứ lúc nào.
Nhưng mà dung mạo của nhóm hầu gái này..
có phải hay không hơi tùy ý?
Tiêu Lam nhìn thấy một người đã cao còn cực kỳ cao, lùn thì đặc biệt lùn, mập thì sắp mập đến nỗi chặn luôn cửa vào, gầy thì lại gầy đến nỗi chỉ cần gió thổi qua liền tàng hình mất, vốn nghề nghiệp người hầu bình thường không cầu bạn khuynh quốc khuynh thành, nhưng ít ra ngũ quan đều phải cân đối, nhưng mấy cô này..
lớn lên thật giống người trong tranh nha.
Nhưng mà là tranh của Lạc ấy.
Vị phu nhân Bella này rốt cuộc là người phụ nữ kỳ lạ ra sao?
Quản gia mở miệng, vẫn là ngữ khí cao ngạo như trước:" Xin mời các vị thay lễ phục mới ở đây, nhóm hầu gái sẽ phục vụ cho mọi người, sau khi thay xong tôi sẽ dẫn mọi người đến phòng tiệc.
"
Nói xong, quản gia cũng không chờ người chơi đáp lời, lập tức rời khỏi phòng thay đồ, thái độ kia không hề giống đang đối đãi với các vị khách quan trọng của chủ nhân.
Nghe theo lời của quản gia, còn không để người chơi kịp phản ứng, đôi mắt của nhóm hầu gái đã ánh lên ánh sáng màu xanh tiến về phía bọn họ [5]
[5] Đôi mắt ánh lên ánh sáng màu xanh: mô tả bản chất của một người nào đó là không tốt, tham lam và thèm khát.
Thông thường khi mô tả mong muốn của một người đối với một điều gì đó," đôi mắt phát sáng màu xanh lá cây "để mô tả mong muốn tột độ.
Mấy người mang dáng vẻ xinh đẹp kia tụ tập ngày càng đông về hướng người chơi, Vương Thái Địch bị mấy cô gái truy đuổi đến mức nhảy cẫng lên; Vương Kha cũng đẩy bọn họ ra vẫn là vẻ mặt lãnh khốc, bên người Kỳ Ninh bỗng xuất hiện một làn sương mù màu tím mang lại cảm giác chẳng lành, đem anh ta ngăn cách khỏi những người hầu gái kia.
Thậm chí có mấy hầu gái tranh giành vị trí bên cạnh Tiêu Lam và Lạc.
Mà mấy người còn lại đều vô cùng vắng vẻ, trông có vẻ đặc biệt cô đơn.
Bọn họ nhìn những người bị bao vây, không biết nên thương cảm cho họ hay là thương cảm cho chính mình.
Cuối cùng người giành thắng lợi tranh được Tiêu lam là một hầu gái có chiều rộng gần bằng cánh cửa, trên miệng còn có vết son đỏ tươi, vì đánh nhau nãy giờ mà đầu tóc trở nên bù xù.
Cô ta tươi cười bước tới gần Tiêu Lam, lộ ra hàm răng lộn xộn:" Quý khách, đến đây nào~ "
Tiêu Lam:"...!"
Đ* má, cái hướng phát triển này không thích hợp đúng không!
Hầu gái cao lớn cường tráng tiến đến, thân thiết vươn cánh tay về phía cậu:" Đừng ngại mà, để em tới hầu hạ cho ngài.
Không cần tiếc thương em, vì khách hàng mà cung cấp phục vụ, chính là vinh hạnh của hầu gái tụi em.
"
Cái quái hổ lang chi từ [6] gì vậy hả!
[6] Hổ lang chi từ: dùng để chỉ một số từ có một số điểm không rõ ràng và khi được nói ra thì chúng sẽ trở nên không được trong sạch lắm.
Có thể hiểu là chơi chữ 18+.
Tôi đến tột cùng có ngại hay không thì trong lòng cô cũng không có điểm nào đúng không!
Tôi con mẹ nó một chút cũng không muốn tiếc thương cô!
Tiêu Lam từng bước lùi về sau, tránh khỏi cái móng vuốt lớn của cô ta, đến lúc lưng đụng trúng cửa phòng thay đồ phía sau vẫn chưa hết hoảng hồn.
Hầu gái vẫn còn muốn tiến lên, bỗng nhiên từ bên cạnh xuất hiện một bàn tay mang găng tay màu đen nắm chặt lấy cổ tay cô ta, bàn tay kia nhìn qua vừa thon dài lại nhã nhặn, nhưng hầu gái lại nhất thời không thể vùng ra được.
Cô ta quay đầu nhìn lại, thấy nụ cười ôn hòa của Lạc:" Giao cho tôi là được rồi, tiên sinh nhà tôi không quen để người lạ tới gần hầu hạ."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vương Thái Địch: Oa~vui quá đi à, cuối cùng tôi với anh trai cũng có thể chính thức xuất đạo rồi! Bọn tôi phải nghĩ ra tên tổ đội!
Tiểu Lam: Chẳng hạn như?
Vương Thái Địch: Vương nhị cẩu [*]!..
Cái đó, anh trai anh bình tĩnh chút, buông dao xuống trước nha QAQ.