Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 288
_________
Nhớ lại chuyện lúc nãy, thân thể Thừa Chí Chu cảm thấy nóng bừng. Càng nghĩ về điều đó, anh càng cảm thấy mình không thể ngủ chung giường với Bạch Nghiễm. Nó quá nguy hiểm và cũng …Anh cũng không thể không nghĩ về nó …
“Em nghĩ mình nên rời đi …” Anh không khỏi thì thào.
"Cứ ngủ ở đây đi Chí Chu. Anh hứa sẽ không làm gì." Bạch Nghiễn rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Nếu như sáng mai thức dậy không thấy em, anh có thể nghĩ mọi chuyện xảy ra đêm nay chỉ là một giấc mơ, anh sẽ rất buồn."
“…Anh thật ranh mãnh.”
Thừa Chí Chu mặt đỏ bừng. Anh dễ dàng bị đánh bại trong tích tắc. Anh lặng lẽ chui vào chăn. Bạch Nghiễm, người có vẻ lo lắng về việc anh thay đổi ý định, ngay lập tức dùng tay đan vào nhau và không cho anh đi.
"Ngủ."
Lúc này, mắt họ đã thích nghi với môi trường tối. Bạch Nghiễn cúi người hôn lên trán Thừa Chí Chu: "Ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon…"
Thừa Chí Chu được hôn nhẹ nhàng, anh đột nhiên cảm thấy từ bên trong trào ra một luồng nhiệt. Anh không nhịn được hơi ngồi dậy, chủ động hôn lên mặt Bạch Nghiễm.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Bạch Nghiễm đột nhiên thở dài. Cậu nói với một giọng khàn khàn:
"Xin lỗi, lát nữa anh đi ngủ chỗ khác."
“Bạch Nghiễm, không …Mmm ——“
Sáng hôm sau, Bạch Cao Niên thức dậy sớm với cảm giác sảng khoái. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh bước ra khỏi phòng ngủ và đang cân nhắc xem mình nên để người quản gia làm bữa sáng thì nghe thấy tiếng 'lách cách' phát ra từ phòng bên cạnh. Bạch Nghiễm đã bước ra khỏi căn phòng đó.
"Anh không ngủ với Đàn em Thừa à?"
Bạch Cao Niên thấy Bạch Nghiễm không đi ra từ căn phòng mà anh đã chuẩn bị cho họ, không khỏi ngạc nhiên hỏi.
"Em đã làm việc tốt để tạo ra cơ hội tốt như vậy cho anh mà anh còn không biết tận dụng nó sao? Anh còn muốn kéo nó thêm vài năm nữa sao?"
Giọng điệu của anh đặc biệt căm thù và anh không thể không đánh giá cẩn thận phản ứng của anh họ mình. Vốn tưởng anh họ sẽ tức giận nhưng không ngờ Bạch Nghiễn không những không có vẻ thờ ơ, vẻ mặt thậm chí còn có chút mềm mại. Mặc dù cậu không cười nhưng có thể biết cậu đang có tâm trạng tốt.
Bạch Cao Niên bối rối. Anh cảm thấy trên cánh tay nổi da gà một cách không thể giải thích được.
Đợi chút. Có điều gì đã xảy ra đêm qua? Tại sao anh họ của anh trông giống như một con mèo mà lại câu trộm được một con cá ……..
"Em chưa có bạn gái à?" Bạch Nghiễm ánh mắt rơi vào người em họ của mình. Nhướng mày, cậu nói, "hay là bạn trai?"
"Bạn trai là không thể cảm ơn anh rất nhiều." Bạch Cao Niên thản nhiên nói. "Đúng vậy, em chưa có bạn gái. Em cũng chưa gặp được định mệnh của mình. Sao à? Anh có người nào giới thiệu cho em không?"
"Em có thể đặt một số thứ trong biệt thự và giả vờ em không độc thân." Bạch Nghiễm nói. Cậu xoay người đi xuống lầu, "Nếu không thì …….. Trông em rất đáng thương."
Bạch Cao Niên sững sờ trong vài giây.
“Bạch Nghiễn, anh thật quá đáng….. Chờ đã, anh tại sao biết em không có những thứ đó? Anh đã tìm rồi sao? Sao lại tìm? Dừng lại đó! Nói cho em biết ý của anh đi!! "
"Ừm ………."
Thừa Chí Chu sững sờ mở mắt. Cuộn mình trong chăn, anh vô thức đưa tay ra xung quanh tìm kiếm điện thoại của mình. Sau một hồi tìm kiếm không thấy gì, anh mới dần nhớ ra chiếc điện thoại của mình đã bị hỏng và nằm trong ba lô. Anh cũng không ở ký túc xá hay ở nhà mà ở qua đêm tại biệt thự của gia đình họ Bạch.
Ánh nắng xuyên qua kẽ hở giữa những tấm rèm dày. Nó rất sáng, và nó chiếu xuống sàn nhà tạo thành một đường rõ ràng.
Anh nhận ra bây giờ chắc đã khá muộn và nhanh chóng quay đầu nhìn sang chiếc đồng hồ im lìm bên cạnh mới nhận ra đã gần mười giờ. Trong phút chốc, mọi cơn buồn ngủ của anh đều biến mất, anh nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường.
Tấm chăn mỏng tuột xuống từ phần trên trần trụi của anh. Rất nhiều dấu vết của cơ thể anh hiện lên trong mắt Thừa Chí Chu, khiến mặt anh lại nóng lên. Anh nhanh chóng thu dọn quần áo và lao vào phòng tắm. Anh lo lắng dùng gương soi cổ mình.
May mắn thay, Bạch Nghiễm đã nghe lời anh ………
Xác nhận bên ngoài không nhìn thấy gì, Thừa Chí Chu thở phào nhẹ nhõm. Cài cúc áo sơ mi và kéo mạnh hai đầu, trông như không còn dấu vết nào trên người.
Bình tĩnh. Bình tĩnh. Anh không được để tiền bối Bạch nhận thấy có điều gì đó không ổn. Anh vẫn chưa nghĩ nên nói với những người khác về mối quan hệ của anh và Bạch Nghiễm như thế nào hay nên tạm thời giữ im lặng về chuyện đó …….
Thừa Chí Chu chống đỡ bên bồn rửa mặt, thở sâu vài lần. Anh chuẩn bị tinh thần trước khi tắm rửa. Sử dụng nước lạnh, anh đã giảm bớt phần lớn cơn nóng trên má.
Anh sắp xếp lại mái tóc hơi ướt vì nước rồi bước ra khỏi phòng tắm. Đang định mở cửa bước ra ngoài thì trong lòng bỗng có thứ gì đó nặng trĩu rơi xuống phía sau.
Có gì đó rơi xuống?
Nghe thấy âm thanh đó, Thừa Chí Chu bối rối nhìn lại. Mắt anh rơi xuống đất và anh nhìn thấy một cuốn sách đen nằm ở đó. Những trang giấy trắng bên trong lộ ra và mặc dù không có gió nhưng các trang vẫn được lật từng trang một.
……… Tại sao nó giống cuốn photobook Boss?
Trái tim của anh đã bị chìm đi. Anh vô thức mở ra ba lô hệ thống kiểm tra chỉ thấy quyển photobook quả nhiên bị thiếu ———– Vậy có nghĩa là, quyển sách màu đen trước mặt chính là photobook Boss!
Nhưng làm thế nào mà cuốn sách ảnh lại tự rơi ra? Con gấu và đồng xu có ý thức riêng và đôi khi thích làm theo ý họ, nhưng điều này chưa bao giờ xảy ra với photobook …………
Một cảm giác bất an nảy sinh trong anh và nó ngày càng mạnh mẽ hơn. Anh hồi hộp bước tới định cúi xuống nhặt sách thì bất ngờ thấy một bàn tay mảnh khảnh xuất hiện trước mặt và cầm sách lên trước.
Một đôi chân cũng xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Thừa Chí Chu mặt tái mét. Anh từ từ nhìn lên và thấy một người đàn ông trẻ và đẹp trai đang đứng trước mặt mình. Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, và đôi mắt như băng. Ánh mắt hơi trầm xuống, tương tự nhìn lại anh.
"Tiểu Chu ……..."
Đồng tử của Thừa Chí Chu lập tức co lại.
Là Tạ Nguyên Hoài …….
Tạ Nguyên Hoài đã bước ra từ photobook ………..
___________________
Nhật ký của Bạch Nghiễm (Phần 81)
(Một cuốn nhật ký không đủ để ghi lại những gì đã xảy ra đêm qua. Bạch Nghiễm đang sẵn sàng để vẽ tất cả những ký ức của đêm qua.)
P/s: Đã từng nghĩ rằng tất cả các anh Boss sẽ tập trung lại một chổ, nhưng nếu tất cả thì nó rất lộn sộn. Nên thôi, chừng ri anh la rắc rối rồi ha.