Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 31
_________
Không cần nghĩ tới, Thừa Chí Chu cũng biết đó chính là sợi dây chuyền ngọc lục bảo. Vào lúc này, thông báo hệ thống đã chờ đợi từ lâu xuất hiện, và mô tả về chiếc vòng cổ đã thay đổi rất nhiều.
【Xuất hiện một vật phẩm bị nguyền rủa. Nguy hiểm. Hãy cẩn thận.】
【Tên vật phẩm: Vòng cổ của Joshua.】
【Loại vật phẩm: Vật phẩm bị nguyền rủa.】
【Bạn có thể mang nó ra khỏi: Có】
【Mô tả: Đây là di vật duy nhất mà Charlie và Mary để lại cho Joshua. Nó chứng kiến cái chết của họ và mang nỗi đau, sự tuyệt vọng và hận thù của họ trở thành một lời nguyền độc ác. Kết hợp với tinh thần phẫn uất của Joshua, nó sẽ giết chết tất cả những sinh vật mang nó.】
【Mức độ nguy hiểm: A】
【Cấp độ thực hành: C】
【Tác dụng: Sau khi mang vào có thể ra lệnh cho hồn ma làm một nhiệm vụ. Nó chỉ có thể được sử dụng một lần trong mỗi bản cập nhật. Trước khi thành công, bạn được cấp quyền không giới hạn số lần thử.】
【Điều kiện sử dụng là “Nhiệm vụ được ra lệnh không được vượt quá khả năng của hồn ma đó”, “Bên kia không được là trùm cá thể” và “Sức mạnh của hồn ma không được vượt quá sức mạnh của người đeo”.】
【Tác dụng phụ: Trừ khi nó được trao cho cá nhân bạn bởi Joshua hoặc bạn có sức mạnh vượt xa những lời nguyền, chiếc vòng cổ sẽ cố giết người đeo nó bằng mọi cách có thể.】
Thừa Chí Chu sắc mặt tái đi. Mặc dù có vẻ như anh sẽ có thể biến món đồ bị nguyền rủa thành của riêng mình, nhưng anh nhận thức được bản thân và biết chỉ có cái chết đang chờ đợi anh nếu anh đeo chiếc vòng cổ.
Anh nhanh chóng phản ứng và định cởi sợi dây chuyền ra nhưng khi anh vừa chạm tới gáy thì đã bị một đôi tay lạnh ngắt khác chặn lại.
"Đừng cởi nó ra."
"Đó là một món quà anh tặng em."
Giọng nói vang lên từ phía sau anh và nó mang theo một chút ý cười. Giọng nói trầm ấm quyến rũ nhưng lại khiến Thừa Chí Chu sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc - Anh rõ ràng đang dựa vào một bức tường vậy làm sao có người đột nhiên xuất hiện từ phía sau?!
Không còn quan tâm đến sợi dây chuyền, anh lập tức lần mò về phía trước bằng bốn chân. Lúc này có thể nghe thấy tiếng điện vo ve, ngọn đèn điện đã nhiều năm không sử dụng đột nhiên sáng lên, chiếu sáng cả tầng hầm tối tăm. Bị ánh sáng chói lòa làm mờ mắt, Thừa Chí Chu nhắm chặt mắt, cố nén những hạt nước mắt nhỏ ở khóe mắt. Sau đó anh đột nhiên cảm thấy ai đó dùng tay để lau nước mắt cho mình.
“Ahhhhh ———–!”
Thừa Chí Chu sợ hãi hét lên và khuôn mặt tái nhợt một cách ma quái. Anh không còn bao lâu nữa sẽ chết ngay tại chỗ này. Giọng nói đó một lần nữa khẽ cười khúc khích và nó đưa cả hai tay ra để kéo anh vào một vòng tay lạnh lẽo từ phía sau. Sau đó nó nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh.
"Sợ anh à?"
Có một chút ấm áp và tiếng cười trong giọng nói phát ra từ người đang ôm lấy anh. Thừa Chí Chu rùng mình đến mức răng nghiến lại vì lạnh. Điều anh sợ nhất là thân phận của người này. Nếu nó xuất hiện ở đây, thì chỉ có thể là …….
“Đừng sợ. Đến đây, nhìn anh này. ”
Thừa Chí Chu không dám mở mắt. Anh có thể cảm thấy Joshua đang quay anh lại để họ đối mặt với nhau. Mặc dù không nhìn thấy, Thừa Chí Chu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Joshua đang rơi vào mình. Giống như một thứ gì đó hữu hình, nó chạm vào khắp người anh. Thừa Chí Chu không còn chịu được áp lực và cuối cùng chỉ có thể mở mắt.
Dưới ánh đèn rực rỡ, một thanh niên mặc lễ phục đen móc miệng. Nước da trắng ngần, đôi mắt đẹp dịu dàng. Tóc anh ta có màu vàng nhạt và đôi mắt xanh thẳm của anh ta phản chiếu các sắc độ ánh sáng khác nhau như một viên đá quý tinh xảo. Như thế này, anh ta nhìn Thừa Chí Chu không chớp mắt. Sau đó anh ta đưa tay lên và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nhẹ lên đầu ngón tay của anh ấy.
“Jo….Shua ……..”
Nụ cười của người thanh niên rất nhẹ nhàng và tao nhã, nhưng anh ta lại trông vô hồn, giống như một cái xác lạnh toát ra khí chất của tử thần. Thừa Chí Chu không đủ can đảm để thoát khỏi anh ta và thậm chí không thể nhìn đi chỗ khác.
__________
Nhật ký của Bạch Nghiễm (Phần 11)
Trước khi tôi tham gia trò chơi này, tôi đã yêu Chí Chu rồi. Cho đến nay, nó đã diễn ra trong nhiều năm.
Linh hồn của tôi đã bị vỡ thành nhiều mảnh và tất cả chúng đều có ngoại hình, ký ức và danh tính khác nhau. Họ hoàn toàn khác với tôi và đã trở thành một người hoàn toàn khác.
Chỉ Chí Chu.
Điều duy nhất mà mỗi người trong 'tôi' không thể từ bỏ là tình yêu của chúng tôi dành cho em ấy.
Cho dù tâm hồn tan nát, cho dù mất đi ký ức, cho dù 'anh' không còn là 'anh', 'anh' và tất cả những người 'anh' khác ……. vẫn sẽ mãi yêu em.