Tôi Là Ai: Nhật Ký Kẻ Sát Nhân Và Hồ Sơ Vụ Án Hàng Loạt

Chương 1:




1. Nhật Ký (1)
Thứ tư, ngày 29 tháng 6 năm 2022, ngày mùng một tháng sáu âm lịch, trời nắng.
Ánh trăng đêm qua rất đẹp, tôi đã nhân cơ hội này để g.iết người.
Dù đã quen nhưng trong lòng vẫn hồi hộp như lần đầu.
Khi tôi dùng dao đâm vào ngực hắn ta, phản ứng của hắn trông thật tầm thường – mặt trở nên méo xệch, miệng há hốc, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, kinh ngạc, đau đớn, tuyệt vọng... Những biểu cảm phức tạp đông cứng lại trên gương mặt đã ngừng thở, trở thành một bức tranh c.hết chóc điển hình.
Thế giới này đã quá chật chội vậy nên hãy nhường chỗ, không khí trong lành và ánh nắng cho những người cần nó hơn. Tôi thì thầm với xác c.hết.
Theo quy tắc cũ, tôi thu dọn hiện trường. Tất cả dấu vết không nên xuất hiện đều bị xóa sạch sẽ, người và đồ vật đều được đặt lại vào vị trí thích hợp.
Sau khi mọi việc xong xuôi, tôi nói với cô ấy thêm vài lời, nhận được câu trả lời khẳng định của cô ấy, tôi tự tin rời đi.
*
Tôi nhảy xuống sông và ẩn mình trong những con sóng.
Sông Hoán Hạ là cội nguồn của ta - nó đã chứng kiến những ​​tội ác và gánh lấy mọi lỗi lầm thay chúng ta. Rác rưởi, xác thịt, bí mật và bằng chứng chưa biết, chỉ cần bị ném xuống sông, chúng sẽ theo sóng trôi đi nơi khác và hòa vào biển cả, vĩnh viễn không bị người khác phát hiện.
Tôi cảm nhận được nụ hôn của làn nước, cảm nhận tội lỗi được đào thải ra khỏi từng lỗ chân lông, chui ra khỏi bề mặt da và biến mất không dấu vết trong dòng nước… Toàn thân tôi cảm thấy sảng khoái, sạch sẽ khắp người.
Khi tôi lên bờ, một tia nắng vừa ló dạng từ bầu trời phía đông.
Một ngày mới đã bắt đầu.
Mọi người phải học cách sống trọn từng khoảnh khắc.
Những việc bạn đang làm, nên hoàn thành chúng một cách tốt đẹp. Những việc bạn đã lên kế hoạch, hãy chuẩn bị thật đầy đủ. - Đây là con đường duy nhất dẫn đến thành công, và đó cũng là bí quyết giúp tôi thoát khỏi công lý.
*
Sau cả ngày làm việc bên ngoài và trở về nhà, tôi đã quá mệt mỏi không muốn làm gì nhưng thịt để trong tủ lạnh vẫn chưa được làm sạch. Mọi thứ rất dễ bị hỏng vào mùa hè. Vì vậy tốt hơn hết là tôi nên xử lý chúng càng sớm càng tốt.
Thịt ba chỉ vừa được cắt thành miếng nhỏ và bỏ vào máy xay thì có tiếng gõ cửa.
Tôi rửa sạch máu trên tay, đeo khẩu trang rồi đi ra mở cửa.
Người đến là một thanh niên, cậu ta cho tôi xem giấy tờ tùy thân và tự xưng là cảnh sát.
“Từng nhìn thấy người này bao giờ chưa?” - Hỏi xong thì đưa cho tôi xem một bức ảnh.
Cô ấy trông không ăn ảnh tẹo nào.
Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh vài giây, lộ ra vẻ mặt thờ ơ và hoang mang, rồi lắc đầu: “Tôi chưa từng thấy qua.”
Cảnh sát quay người rời đi, gõ cửa của nhà bên cạnh.
Tôi vội đóng cửa lại, không nén được nụ cười trên khóe miệng.
Thành công rồi.
Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch.
Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, người phụ nữ trong ảnh sẽ trở thành vật tế thay tôi và bị xét xử về tội cố ý g.iết người. Vừa mới đêm qua, cô ta vẫn còn khóc lóc và nói "cảm ơn" với tôi vì những gì tôi đã làm.
Nếu có cơ hội gặp lại, tôi nhất định sẽ chân thành nói với cô ta:
Không có gì, đây là việc tôi nên làm.
Được rồi, hôm nay tôi hơi mệt, chỉ viết đến đây thôi.
Có nhiều việc phải làm vào ngày mai.
Chúc ngủ ngon, nhật ký.
2. Đêm Mưa Hoang Đường
Đêm hè.
Mưa xối xả đi kèm với sấm chớp nhấn chìm thế giới vào màn đêm tối.
Qua cửa sổ kính trong suốt kéo dài từ trần đến sàn của một khách sạn cao cấp, bầu không khí lúc này lại đặc biệt ấm áp dễ chịu. Tiếng nhạc khiêu vũ du dương, ánh đèn pha lê phản chiếu gợn sóng trong ly rượu vang đỏ. Một nam một nữ nắm tay nhau, bước chân trần trên tấm thảm mềm mại, nhảy điệu valse theo tiếng nhạc.
Người phụ nữ có dáng người đầy đặn, làn da trắng nhưng nếp nhăn quanh mắt và mí mắt chảy xệ cùng với cơ má hơi xệ lại tiết lộ rõ ​​ràng tuổi tác của bà ta.
Ngược lại, người đàn ông bên cạnh trông trẻ hơn nhiều, với sự si mê khoa trương hiện rõ trên khuôn mặt trẻ con của anh ta.
“Bảo bối, muộn như vậy còn không trở về, bạn gái của cưng không nói gì sao?”
“Chị yêu, con điếm non đó có là gì so với chị?”
“Nhưng hôm nay là lễ Thất tịch mà.”
“Thất Tịch thì sao? Đương nhiên là em phải trải qua ngày này với chị yêu của mình rồi.”
Người phụ nữ cười khúc khích, say khướt ngả vào lòng đối phương, dùng ngón tay gõ nhẹ vào trán hắn: "Cậu học hư rồi!"
“Chị, lần trước em đã bàn với chị... về việc tăng lương…”
“Suỵt! Tối nay tôi rất vui. Chúng ta đừng nói về công việc, chỉ cần tập trung vào khiêu vũ thôi.”
“Được rồi.”
Hai bóng đen phản chiếu trên giấy hoa dán tường, kéo dài và rung chuyển, méo mó và biến dạng dưới ánh sáng của đèn trần. Một lúc sau, cả hai cái bóng đổ xuống và biến mất cùng với ánh đèn vụt tắt.
Trong đêm khuya, màn hình điện thoại trên chiếc bàn cạnh giường đột nhiên sáng lên, tiếng thông báo tin nhắn WeChat vang lên chói tai hai lần.
Mười lăm phút sau, đèn đầu giường bật sáng, người đàn ông hôn người phụ nữ rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Người phụ nữ nhấc điện thoại, nhìn thấy dòng nhắc tin nhắn trên màn hình, cau mày khó chịu lẩm bẩm: “Tối rồi còn thật phiền phức.”
Người gửi là một nhân viên có tên ghi chú là “Lâm Từ”: “Mai tổng, bản sửa thứ năm của PPT đã được chỉnh đổi theo yêu cầu, xin vui lòng xem lại ~”. Một biểu tượng hoa hồng được thêm vào, theo sau là một tệp PPT 30mb.
Người phụ nữ nhấp vào PPT và lướt qua nó một cách nhanh chóng, lông mày ngày càng nhăn lại. Bà ta đóng tệp và gõ một câu trả lời:
“Phối màu quá xấu, cô tự mình xem lại đi.”
“Lịch sử của công ty, bảng tổng hợp phân tích truyền thông tài chính và ảnh đại diện người dùng phải được thêm vào. Ngoài ra, mã QR WeChat và ảnh cá nhân của tôi cũng phải được thêm vào trang cuối cùng. Đây không phải là điều đương nhiên à?”
“Dùng não đi, đừng để tôi hết lần này đến lần khác phải dạy bảo cho cô.”
Sau khi trả lời, bà ta lướt khỏi WeChat, mở Weibo và tùy tiện nhấp vào mục tìm kiếm hot “Mèo con hư hỏng”, thưởng thức một đoạn video nhỏ quay cảnh một con mèo màu cam lăn lộn trên sàn một cách thích thú..
Bà ta ngáp một cái, thoải mái châm một điếu thuốc, rít một hơi, lại lướt qua những câu chuyện phiếm giải trí một lúc, mí mắt bắt đầu trở nên nặng trĩu.
Lúc này, một tin nhắn WeChat hiện lên. Lâm Từ hỏi: “Mai tổng, khi nào thì phải nộp lại?”
“Trước bảy giờ sáng mai.” Người phụ nữ trả lời không cần suy nghĩ.
Mười giây sau, đối phương nhắn lại: “Đã rõ.”
“Đám người trẻ bây giờ, đứa nào đứa nấy đều vô dụng.” Bà ta lầm bầm chửi rủa.
Lúc này, thanh niên từ trong phòng tắm đi ra, dùng khăn lông lau khô tóc, cười hỏi: “Ai làm chị tức giận rồi?”
“Còn ai nữa? Là bạn gái nhỏ của cậu chứ ai.” Trên mặt bà ta lộ ra vẻ chán ghét, cười lạnh, “Ngu như heo! Nếu như không phải là cô ta rất nghe lời thì tôi đã đuổi đi từ lâu rồi.”
Người đàn ông mỉm cười và không nói gì.
Anh ta ngã xuống giường, hai người ôm nhau cười khúc khích.

Lúc này, cách đó mười cây số, trong một căn hộ cũ kỹ ở ngoại ô thành phố, ô cửa sổ nhỏ trên tầng thượng vẫn sáng đèn.
Mưa như trút nước khiến trong nhà càng trở nên ngột ngạt.
Chiếc quạt điện kêu rên rỉ vô vọng trên trần nhà như một bệnh nhân đang hấp hối.
Cô gái trẻ ngồi dưới cái đèn bàn cũ, thở dài đau khổ trước màn hình máy tính xách tay. Bây giờ là 22:30 tối, lãnh đạo yêu cầu sửa lại PPT trước 7:00 sáng mai.
“Rõ ràng là không muốn cho người ta ngủ mà!”
Cô ở nhà làm thêm hai tiếng, vốn tưởng rằng sửa xong bản thứ năm là có thể đi ngủ, không ngờ bà chủ lại muốn cô bổ sung nhiều thứ như vậy.
“Lịch sử công ty… Bảng tổng hợp phân tích truyền thông tài chính… Ảnh đại diện người dùng… Sao lúc đầu không nói vậy đó? Mấy cái này tôi phải hỏi xin đồng nghiệp. Muộn thế này rồi, gửi tin nhắn làm phiền họ sao được? Tối nay còn là lễ Thất tịch!”
Vô số rắc rối ập đến, cô chán nản nằm gục xuống bàn.
Góc phòng dột ướt cả một mảng lớn, mặt tường loang lổ như một vết sẹo khổng lồ có mủ. Cơn mưa như những con rắn nhỏ, ngang ngược xâm chiếm căn nhà cho thuê dột nát này.
Cô gái nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, lộ ra vẻ lo lắng, cầm điện thoại di động lên, gọi đến đầu dây liên lạc với ghi chú “Thành Thành”.
Bên kia vẫn không trả lời.
“Thành Thành, anh vẫn chưa làm xong việc sao?”
“Khi nào thì anh về?”
Cô soạn hai tin nhắn và gửi chúng đi.
Vài phút sau, chuông điện thoại reo, cô vội cầm lên xem.
“Anh còn đang bận, không tiện nghe điện thoại.” Thạch Thành trả lời.
Cô gái cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút và: “Được rồi, anh về an toàn nhé, trời đang mưa rất to.” Sau đó, cô thêm một biểu tượng cảm xúc “yêu anh”.
Cô đặt điện thoại xuống, pha một tách cà phê hòa tan rồi tập trung tiếp tục sửa PPT.

“Thạch Thành, tôi thật sự phải đi rồi.”
Trong phòng khách sạn, người phụ nữ gạt bàn tay của người thanh niên rồi lấy khăn tắm lau khô người.
Bà ta mặc lần lượt đồ lót, quần định hình, một chiếc váy lụa đen, đeo nhẫn vàng và chuỗi hạt ngọc trai, cho điện thoại vào túi, vuốt lại mái tóc gợn sóng, nhìn khuôn mặt già nua trong gương, giọng thở dài.
“Tôi đẹp hay cô ấy đẹp?” Bà ta đột ngột hỏi.
Người đàn ông hoảng sợ ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại, cười khúm núm: “Đương nhiên là chị đẹp rồi.”
Người phụ nữ nheo mắt nhìn vẻ mặt của anh, sau đó liếc nhìn chiếc điện thoại di động trên tay anh ta, hừ lạnh một tiếng.
Họ rút thẻ phòng và lần lượt bước ra khỏi phòng.
“Chị, em tiễn chị nhé?”
“Không cần.”
“Được thôi.” Người đàn ông khom người nhún vai, vẻ mặt khiêm tốn, “Khi nào cần thì chị nhớ gọi cho em!”
“Ừm.”

Những hạt mưa rơi lộp độp trên kính chắn gió, ánh đèn giao thông bị nhòe đi.
Chiếc Porsche màu đỏ phóng nhanh trên con đường tối rợp bóng cây.
Người phụ nữ giữ vô lăng bằng một tay, bà ta nhớ lại sự dịu dàng vừa rồi, khẽ ngân nga âm hưởng của điệu valse. Bà ta nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của người đàn ông, nghĩ đến nếp nhăn trên mặt và mỡ bụng của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Ngay từ đầu, bà ta rõ ràng đã tự mình nói, giữa hai người “chỉ vui vẻ, không nói chuyện yêu đương”. Tại sao bây giờ lại quan tâm nhiều đến vậy?
Anh ấy có yêu mình không?
Anh ấy cũng sẽ làm những điều này với người kia...
“Bùm!”
Một tiếng động lớn đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ.
Người phụ nữ không kịp phản ứng, đạp ga chạy hàng chục mét rồi mới sực nhớ đạp phanh.
Tiếng vang từ phía sau xuyên qua màn đêm, như thể có thứ gì đó đáp xuống và cọ xát dữ dội vào mặt đường.
Bà ta ngồi ở ghế lái ngẩn người một lúc, sau đó chậm rãi mở cửa xe, bước đi khập khiễng trên đôi giày cao gót, đôi mắt híp lại.
Bên rìa bụi cây tối om, một chiếc xe điện đổ nghiêng, hai bánh xe kêu ken két và quay tít trong mưa.
Một bóng người nằm bên cạnh chiếc xe, một tay duỗi thẳng trong không trung, vùng vẫy yếu ớt như một con sâu bị lật úp.
Tim bà ta đập nhanh hơn, bước từng bước đi qua.
Khi nhìn thấy rõ ràng những gì trước mắt, cả người bà ta giống như bị sét đánh.
Bà đã đâm phải ai đó.
Máu chảy ra từ đầu người đàn ông, nhuộm con đường nhựa thành một vũng đỏ tươi, nhanh chóng loãng ra và tan đi trong mưa.
Người phụ nữ tái mặt vì sốc.
Lúc này trong đầu bà chỉ có một ý nghĩ: “Chết rồi! Mình đã uống rượu!”
Bà ta đã uống hơn một nửa ly rượu vang đỏ 15 độ, và uống hai lon bia trong bữa tối, hiện tại bản thân vẫn còn hơi chóng mặt.
Nếu bị cảnh sát giao thông phát hiện thì chết toi.
Bà ta vội quay mặt đi, lấy điện thoại di động ra, lập tức muốn gọi điện cho người đàn ông đi cùng mình, nhưng lập tức dừng tay lại.
Anh ta cũng uống!
Cố gắng bình tĩnh lại, đôi mắt bà ta đảo nhanh trong hốc mắt, và ngay sau đó trong đầu bà ta hiện ra một ý tưởng.
Người phụ nữ bấm vào nhóm trò chuyện của công ty, vừa đi nhanh về phía xa, vừa gọi điện thoại cho từng nhân viên.
Nhưng không một ai ai trả lời, hoặc họ đã phớt lờ cuộc gọi của bà ta.
Cho đến khi gọi đến Lâm Từ.
“Xin chào?”
“Lâm Từ! Cô mau tới đây, có việc gấp! Tôi sẽ gửi địa điểm cho cô!”

Chiếc quạt quay trên trần nhà, hoàn toàn không xua tan được hơi ẩm và hơi nóng trong không khí.
Lâm Từ mở to mắt và cố gắng điều chỉnh bố cục văn bản của PPT. Cô đã uống một tách cà phê, nhưng cơn buồn ngủ dữ dội vẫn khiến cô gật gù như gà mổ thóc.
Cô rất muốn ngủ!
Nhưng không thể.
Cô ấy ghét tất cả những người và những thứ trên thế giới có thể khiến cho mọi người không thể ngủ ngon. Tuy nhiên, ai cũng có quyền ghét nhưng không phải ai cũng có quyền từ chối.
Cô nhấp vào màn hình điện thoại, hình ảnh trên màn hình khóa là ảnh chụp của cô và bố mẹ.
Bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh năm ngoái, cửa hàng Malatang* do bố mẹ cô mở ở quê đã đóng cửa. Cuộc sống ở nhà trở nên rất khó khăn, tiền tiết kiệm không còn đủ để chi tiêu và còn một khoản nợ lớn phải trả cho người thân.
*麻辣烫【麻辣燙】【málà tàng】Món súp cay nấu cùng hỗn hợp nhiều đồ ăn.
Bất hạnh ập tới cùng lúc, mẹ cô đã được chẩn đoán mắc bệnh tăng sản tuyến giáp vào tuần trước, bà đã nhập viện ở Vân Châu và được kiểm tra toàn diện tại bệnh viện, kết quả không khả quan.
Giờ đây, cô đã trở thành trụ cột duy nhất của gia đình.
Và công việc với mức lương 4.000 tệ/tháng này đã trở thành nguồn thu nhập duy nhất của cô và gia đình.
Nghĩ đến đây, cô dùng sức dụi dụi mắt, đè nén mọi bất mãn cùng oán hận trong lòng, chuyên chú nhìn vào trang PPT.
Đúng lúc này, một cuộc gọi thoại WeChat truyền đến.
Hai từ cô sợ nhất nhảy ra trên màn hình: Mai tổng.
“Xin chào?” Cô lo lắng trả lời.
“Lâm Từ! Cô mau tới đây, có việc gấp! Tôi sẽ gửi địa điểm cho cô!”

“Mai tổng, từ từ rồi nói, có chuyện gì vậy?”
“Tôi ở bên này có chút vấn đề, cần cô giúp đỡ!”
“Chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Cô có bằng lái xe không?”
“Có, nhưng tôi chưa từng lái xe trên đường. Có chuyện gì vậy?”
“Cái đó, là... tôi, buổi tối tôi uống hai hớp rượu, sơ ý đụng phải một chiếc xe điện.” Mai tổng hạ giọng, “Cô đến đây đổi với tôi, nói là cô lái.”
“A?” Lâm Từ kinh ngạc kêu một tiếng, không cần suy nghĩ gì, cô theo bản năng đáp lại: “Không được!”
“Làm sao vậy? Cô không uống rượu nên có thể lấy tiền bảo hiểm. Tôi uống rượu, nếu bị phát hiện thì sẽ gặp phiền phức! Vừa không lấy được bảo hiểm, vừa bị phạt tiền, lại còn bị giam giữ. Tôi sẽ gặp rắc rối lớn!”
“Nhưng tôi không lái xe! Làm sao tôi có thể giả vờ được?”
“Sẽ không có việc gì đâu, tôi đã xem qua, quanh đây không có camera giám sát, cùng lắm thì chúng ta đổi quần áo cho nhau!”
“...”
“Sợ cái gì? Mất tiền thì tôi bồi thường, còn nếu có bất trắc gì, tôi một hào cũng không cho cô!”
“Ngài thế nào? Đã gọi 120 chưa?”
“Không thể gọi!” Mai tổng lo lắng, theo thói quen khiển trách nói: “Cô động não đi! Tôi đâm người, nếu gọi thì chẳng phải sẽ bại lộ sao? Cô mau tới đổi cho tôi đi!”
“Nhưng... nếu bị phát hiện thì sao? Làm vậy… không phải là trái pháp luật sao?”
“Không! Yên tâm đi, cô sẽ không sao! Tôi thấy người này vẫn còn có thể cử động, chỉ đang rên rỉ mà thôi. Tôi đoán người đó bị gãy chân. Chỉ cần đưa đến bệnh viện để kiểm tra và bó bột. Thương tật không phải là vấn đề lớn! Quan trọng là cô không uống rượu và chạy trốn. Còn tôi không vi phạm pháp luật! Đừng lo lắng!”
“Mai tổng... thật sự là... tôi không thể…” Giọng của Lâm Từ trở nên khó xử.
“Lâm Từ!” Giọng Mai tổng đột nhiên trở nên rất nghiêm khắc, lạnh lùng nói: “Đừng quên thân phận của mình!”
“...”
"Năng lực của cô kém như vậy, không tạo ra được giá trị cho công ty, lại còn kéo chân người khác. Công ty đã tạo điều kiện cho cô để cuối năm không bị đào thải!"
“Tôi......”
“Đừng quên ai đã tuyển dụng cô, ai đã hỗ trợ cô! Nếu cô đã không thể làm tốt công việc của mình, thì hãy giúp việc này như đang báo đáp tôi. Cô đừng có ích kỷ như vậy được không? Với tính cách như thế này của cô, trong tương lai làm sao cô có thể hòa hợp với xã hội? Rời khỏi công ty này, còn ai nâng đỡ cô? Tôi thường ngày đối xử tốt với cô như vậy! Cô muốn làm một con sói mắt trắng, phải không?!”
Những lời lăng mạ liên tục phát ra từ ống nghe, Lâm Từ bật khóc.
“Mai tổng, chuyện này không giống nhau, tôi... tôi thật sự không thể…”
“Một là hiện tại tới đây, hai là ngày mai đi phòng nhân sự từ chức, cô chọn một cái đi, nhanh lên.”
“...”
“Nếu cô đến sớm, tôi sẽ cho cô thăng chức dựa theo cống hiến của cô. Giám đốc bộ phận kế hoạch, vị trí này đã bị bỏ trống một thời gian dài.” - Mai tổng gợi ý - “Tôi có thể tăng lương cho cô, chỉ cần cô là người có lý trí và có thể giúp tôi làm một số việc. Nếu cô làm tốt thì thù lao sẽ không thiếu. Hãy suy nghĩ kỹ đi, mẹ cô còn nằm viện phải không? Tôi biết cô thiếu tiền, cô thiếu nhưng mà tôi có đủ.”
Sự im lặng chết chóc kéo dài rất lâu.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.

“Gửi địa điểm cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.