Tôi Là Ai: Nhật Ký Kẻ Sát Nhân Và Hồ Sơ Vụ Án Hàng Loạt

Chương 9:




15. Lồng chim
Nắng lên rực rỡ.
Bầu trời xanh trong không tì vết.
Trong khu ổ chuột ở ngoại ô phía bắc thành phố Vân Châu, trong một con ngõ nhỏ chật hẹp, hai bên là những căn lều tồi tàn, vài bộ quần áo lộn xộn được treo trên thanh phơi phía trên cao che khuất mọi ánh sáng của bầu trời.
Khi Lạc Anh đến đây, đồng hồ chỉ vừa đúng 12 giờ trưa.
Một bà lão tóc bạc phơ đang ngồi trước ngưỡng cửa của một ngôi nhà bằng gạch thấp bé, trên tay bưng bát cơm trộn bắp cải, bà hé mở đôi mắt đục ngầu vô hồn, gương mặt đầy vẻ thờ ơ với cuộc sống.
"Xin chào, cho cháu hỏi Trương Thúy Lan có sống ở đây không?" Lạc Anh liếc nhìn số nhà rồi lịch sự hỏi.
“Là tôi.” Bà lão khàn giọng nói.
Lạc Anh hơi ngạc nhiên - hồ sơ cho thấy Trương Thúy Lan năm nay mới 58 tuổi, cô không ngờ lại già như vậy.
Cô xuất trình giấy tờ, cho biết danh tính và mục đích. "Cháu là cảnh sát hình sự của Cục Công an Nam Thành. Cháu cần hỏi một số câu hỏi về con trai Triệu Phán Hưng của dì. Dì có tiện trả lời không?"
"Con trai tôi đã ch.ết." Bà lão nói.
“Cháu biết.” Lạc Anh đưa cho bà ấy xem tờ giấy có ghi số điện thoại bắt đầu bằng 132, hỏi. “Đây có phải là số di động mà con trai dì đã sử dụng lúc còn sống không?”
Bà lão híp mắt, đưa tờ giấy cách xa một chút, nhìn dưới ánh mặt trời vài giây rồi gật đầu nói: "Ừ."
Lạc Anh bỏ tờ giấy trở lại túi và hỏi: "Cháu có thể nói chuyện với dì vài câu được không?"
Bà ấy đặt bát cơm xuống đất, chống lên khung cửa để đứng dậy, ra hiệu cho cô đi vào trong nhà.
Đây là căn chòi rộng khoảng 10m2, không có đồ đạc gì khác ngoài một chiếc giường, một chiếc tủ quần áo và một bộ bàn ghế. Cái nắng gay gắt khiến cả căn phòng ngột ngạt như nồi hấp. Ở giữa phòng đặt một cái lò than, trên đó có một ấm nhỏ thuốc đang sôi phát ra những tiếng xèo xèo yếu ớt.
Trên chiếc bàn kê sát tường có một bức ảnh đen trắng. Bức ảnh chụp một đôi vợ chồng, nam mặc âu phục, nữ đeo mạng che mặt, tay cầm bó hoa, nụ cười hạnh phúc vốn có đã bị hai màu đen trắng tẩy sạch để lộ ra cảm giác hoang vắng và trớ trêu khó xử.
"Đây là con trai và con dâu của tôi, đều đã ch.ết." Bà chỉ vào di ảnh rồi rít lên. "Mấy người đều đã điều tra rồi ra kết luận rằng hai đứa nó t.ự s.át rồi. Cô còn cái gì để hỏi nữa?"
Lạc Anh đứng đó xoa xoa tay, cố gắng sắp xếp lại lời nói của mình.
Trong hoàn cảnh như vậy, việc nhắc lại bi kịch mới xảy ra ba tháng trước chắc chắn sẽ gây tổn thương tâm lý cho người mẹ già đã mất đi đứa con duy nhất của mình.
"Là như thế này. Cháu muốn mượn chìa khóa căn nhà ở “Khu vườn hy vọng”. Tòa nhà đó có một vụ án và cảnh sát cần tiến hành kiểm tra căn nhà."
"Khu vườn hy vọng... Khu vườn hy vọng..." Bà lão ngồi ở mép giường, có chút mất tập trung lẩm bẩm nói. "Đó đâu phải là cái nhà, mà là cái lồng lớn"
Bà thẫn thờ đưa mắt ra bậu cửa sổ, nhìn hai chú chim sẻ nhỏ đang tranh nhau ăn những hạt ngô.
"Khi Phán Hưng học xong trung học cơ sở, thằng bé nói với tôi: “Mẹ ơi, con sẽ ra ngoài.” Tôi hỏi nó đi làm gì? Nó nói, ra ngoài để kiếm sống. Thằng bé nói rằng không muốn phải sống trong lồng chim cả đời.”
"Nó xin ra ngoài sống hơn mười năm, lại xin tới một lồng chim khác. Thằng bé vỗ cánh, nghĩ rằng mình có thể bay, nhưng lại thất bại mà rơi xuống đất ch.ết. Haha, haha..."
Bà ấy cười có chút điên cuồng.
"Tôi đã sớm nói rồi, bay lượn trên đời không dễ dàng như vậy. Nhưng đứa trẻ ngốc nghếch đó, một đôi trẻ ngốc nghếch…”
Hai chú chim sẻ nhỏ đã được ăn uống no nê, chúng bay khỏi bậu cửa sổ và biến mất trong ánh nắng chói chang. Đôi mắt già nua vẫn nhìn theo hướng chúng rời đi trong sự bàng hoàng.
"Một mình đến thế giới này rồi lại một mình ra đi. Con người sống cả đời, đến cuối cùng cũng chỉ cô độc một mình. Không có cái gì, cũng chẳng có gì để mong đợi... Hy vọng ư? Hy vọng là gì?"
Lạc Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô đơn ấy, đột nhiên cảm thấy như có một chiếc gai nhọn đâm vào trái tim, khiến cô đau đớn.
Quá khứ hiện lên trong tâm trí cô như một thước phim cũ. Mười năm trước, anh trai cô đã bị chém ch.ết trong khi chiến đấu với bọn cướp, suốt một thời gian dài sau đó, khuôn mặt của mẹ cô vẫn luôn mang biểu cảm như vậy. Cuối cùng, khi bà qua đời vì bệnh tật, Lạc Anh không bao giờ nhìn thấy vẻ cô đơn ấy trên khuôn mặt người khác nữa.
Lúc này, cô không tự chủ được mà ngồi xổm xuống, nắm lấy hai bàn tay khô gầy của Trương Thúy Lan.
“Dì, nếu dì muốn, dì có thể nói chuyện với cháu.” Cô nhẹ nhàng nói. “Dì muốn nói gì thì cứ nói với cháu. Nếu dì gặp khó khăn, cháu sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.”
“Tôi không có vấn đề gì.” Bà ấy nhàn nhạt cười một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía cô. “Cô vừa mới nói…. lại có vụ án gì sao?”
"Lại có thêm một vụ án ở Khu vườn hy vọng." Lạc Anh nói. "Nó có thể liên quan đến con trai của dì. Điện thoại di động của anh ấy bây giờ ở đâu? Dì có giữ không?"
"Không có ở đây." Bà ấy lắc đầu. "Tôi không có đụng vào đồ đạc của vợ chồng con trai, tất cả đều ở trong căn nhà tại Khu vườn hy vọng, chân tay tôi không tốt nên không leo lên tầng 26 được.”
“Tôi cứ nghĩ trong lòng, giá như vợ chồng chúng nó còn sống ở đó thì tốt biết mấy… Tôi không muốn đi thu dọn đồ đạc của hai đứa nó, tôi sợ nếu làm vậy thì chúng sẽ thực sự biến mất…”
“Đây là chìa khóa của ngôi nhà bên kia.” Bà chậm rãi lấy ra một chùm chìa khóa từ trong túi áo gần nhất, đưa cho Lạc Anh nói: “Các đồng chí ở sở cảnh sát đã đưa nó cho tôi và nói rằng nó rơi ra từ trên người Phán Hưng. Tôi vốn muốn đặt nó trong quan tài của thằng bé để chôn cùng nhau, nhưng tôi nghĩ mình nên giữ lại thì hơn. Nếu cô cần nó thì cầm lấy đi.”
Nói xong, bà ấy lại lo lắng nhắc nhở: "Dùng xong nhớ trả lại cho tôi."
Nửa giờ sau, Lạc Anh kết thúc trò chuyện sau khi đã nhận được một số thông tin cơ bản, cô đứng dậy cảm ơn và rời đi.
Bà lão tiễn Lạc Anh ra cửa, nhìn cô biến mất ở cuối con hẻm sau đó run rẩy bước vào nhà, đặt một ít hạt ngô tươi vào một chiếc đĩa nhỏ trên bậu cửa sổ rồi lặng lẽ nhìn lên bầu trời. Cả buổi chiều, bà cứ ngồi bên cửa sổ nhìn, chờ đợi chú chim sẻ nhỏ sẽ quay trở lại.
16. Nghĩa Trang Hy Vọng
Hoàng hôn buông xuống.
Tám tòa nhà bê tông cao lớn và uy nghiêm sừng sững dưới bầu trời vàng óng, lộ ra cảm giác hoang vắng như di tích văn hóa cổ xưa.
Chúng như những đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi ở một góc thành phố, tự sinh tự diệt, không một ai quan tâm.
Rác thải xây dựng rỉ sét chất đống khắp nơi, cỏ dại cao đến nửa người mọc bừa bãi, con mương hôi thối bốc mùi lên men — Đây là Khu vườn Hy vọng, một công trường bỏ hoang được gọi là "khu dân cư" và cũng là nghĩa trang nơi chôn cất hy vọng của hàng trăm gia đình.
Lưu Đại Dũng ngước nhìn những ô cửa sổ xám xịt dày đặc cả bức tường, đôi mắt ông có chút suy tư.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Hoa Dương hỏi ông, khóe miệng lủng lẳng điếu thuốc chưa châm.
"Tôi đang nghĩ, nếu dây chuyền vốn của công ty bất động sản không bị phá vỡ và dự án vẫn tiếp tục, thì bây giờ nó sẽ như thế nào?"
"Sẽ trông như thế nào?"
"Trên bệ cửa sổ này sẽ có những chậu hoa, có lưới chống trộm, sẽ có miếng giấy đỏ được cắt thành chữ dán lên mặt kính." Lưu Đại Dũng chỉ vào phía trên và nói. "Mèo con và chó con sẽ ngồi xổm trên bệ cửa sổ liếm lông, nhìn chằm chằm mọi thứ xung quanh và sẽ có cả những tiếng xào nấu ầm ĩ. Ừm, sẽ có mùi thơm thoang thoảng tỏa từ bên trong, có thịt lợn xào tỏi, trứng bác cà chua, và mùi cơm trắng..."
"Bãi cỏ đằng kia chắc sẽ trở thành một sân vui chơi. Lũ trẻ đang chạy nhảy, chơi cầu trượt. Đằng xa là những người già ngồi dưới gốc cây tán dóc, hưởng bóng mát. Lúc này, cửa sổ phía trên mở ra, người bên trong hô to “Về ăn cơm thôi!”. Những đứa trẻ khóc lóc muốn chơi thêm một lúc nữa, cuối cùng vẫn bị ông bà kéo về nhà, sau đó thì mặt trời lặn, mọi nhà bắt đầu cùng nhau ăn cơm, xem tin tức phát sóng..."
Hoa Dương cười hai tiếng. "Tại sao trước giờ em không phát hiện ra anh có trí tưởng tượng phong phú như vậy?"
“Mấy năm nay khi không có việc gì làm, tôi thường thích nghĩ ngợi lung tung.” Lưu Đại Dũng tự giễu cười nói. “Khi nằm trên giường bệnh, bác sĩ không cho tôi nhìn vào điện thoại, đọc sách hay làm bất cứ điều gì. Tôi chỉ có thể bịa ra những câu chuyện, hình ảnh và một đống các nhân vật trong đầu để giải trí.....rồi ngủ thiếp đi trong khi nghĩ về chúng. "
"Chi bằng anh giúp em nghĩ xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vào đêm qua?"
“Nghĩ không ra.” Lưu Đại Dũng lắc đầu cười.
"Làm sao lại không nghĩ ra?”
“Nếu tôi biết được “hắn ta” làm gì thì bây giờ chắc tôi đã gia nhập đội đặc nhiệm rồi?” Lưu Đại Dũng nhìn chằm chằm Hoa Dương, cười đầy ẩn ý.
"Anh có chắc là “hắn ta” đã làm không?"
"Tôi không thể nói rằng tôi chắc chắn, đó chỉ là một loại trực giác. Dân cư của tòa nhà đang xây dựng dang dở nhảy lầu t ự t.ử, chủ tịch công ty phát triển rơi xuống đất ch.ết, tin nhắn được gửi từ số điện thoại di động của người ch.ết, địa điểm rơi cách nhau ba mét... tất cả những điều này. Không khó để liên tưởng đến đặc điểm hành vi phạm tội của “hắn”, cậu không cảm thấy vậy sao?”
Trên mặt Hoa Dương hiện lên một tia u ám: "Lần trước em đã dựa theo đề nghị của anh, báo cáo trường hợp của Mai Gia Hân cho tổ chuyên án. Rồi chuyện gì xảy ra? Một tháng trôi qua cũng không có động tĩnh gì. Bọn họ lấy việc giữ bí mật làm cái cớ, tiến triển gì cũng không công khai. Bây giờ em không biết tin tức gì, chỉ có thể đứng đây lo lắng. Người nhà Mai Gia Hân bây giờ vẫn yêu cầu một lời giải thích từ phía chúng ta. Họ cầm biểu ngữ và ngồi ở cổng của sở cảnh sát. Khốn kiếp! Em có thể làm gì đây chứ?"
Lưu Đại Dũng cũng thở dài và lắc đầu.
“Thế nên lần này em sẽ không dễ dàng giao vụ án cho họ nữa.” Hoa Dương tiếp tục nói bằng ngữ khí kiên định. “Không có chứng cứ trực tiếp chứng tỏ vụ án này nhất định là do ‘hắn’ làm, đó chỉ là những suy đoán của chúng ta. Nếu chỉ như vậy, tại sao lại cần tổ chuyên án can thiệp? Họ đã làm hỏng bao nhiêu cơ hội tốt để tra án rồi. Chúng ta hãy bắt đầu tập trung vào những vụ án gi.ết người thông thường trước, có lẽ sẽ có một bước đột phá mới nào đó."
"Sư phụ! Anh Đại Dũng!"
Lúc này, một cô gái trẻ chạy tới, tóc đuôi ngựa đung đưa sau lưng, vẫy tay gọi bọn họ từ xa.
"Tiểu Lạc! Điều tra thế nào rồi?"
"Đội trưởng, hôm nay em đã chạy rất nhiều nơi, về cơ bản đã tìm ra tình hình của vợ chồng Triệu Phán Hưng." Lạc Anh lau mồ hôi trên trán, đứng vững lại rồi báo cáo. "Số điện thoại tống tiền bắt đầu bằng 132 đã được xác nhận. Đó là số điện thoại di động duy nhất mà Triệu Phán Hưng sử dụng trong khi còn sống. Mẹ của anh ta nói với tôi rằng sau cái chết của con trai và con dâu bà ấy, điện thoại di động và các vật dụng cá nhân khác đều được cất giữ trong căn nhà ở “Khu vườn hy vọng”, bà ấy không hề đụng đến nó. Em đã mượn được chìa khóa của nơi đó, giờ chúng ta có thể vào trong kiểm tra."
"Tốt."
Ba người họ vừa nói chuyện vừa đi về phía cửa ra vào của Tòa nhà 1.
"Triệu Phán Hưng, sinh năm 1990, quê ở thôn Triêu Lộ, thị trấn Bắc Uyển, thành phố này." Lạc Anh vừa đi vừa báo cáo. "Vợ anh ấy tên là Tư Thu, đến từ tỉnh khác. Cả hai đều là diễn viên kịch, họ gặp nhau khi cùng học diễn xuất ở thủ đô sau đó họ đã kết hôn vào năm 2016 rồi gia nhập Nhà hát Kịch Vân Châu cùng năm.”
"Cũng trong năm đó, họ mua căn nhà này - phòng 2603, đơn vị 1, Tòa nhà 1, Khu vườn hy vọng - bằng một khoản vay. Họ muốn dùng nó làm phòng tân hôn nhưng chưa hoàn thiện nên họ đã thuê nhà ở gần chỗ làm.”
"Năm ngoái, các suất diễn của nhà hát giảm mạnh nên đã có một đợt cắt giảm nhân sự diễn ra. Kể từ đó họ thất nghiệp và mãi không thể kiếm được công việc khác. Tháng 10, cả hai phải chuyển đến khu nhà xây dở này. Vì không thể trả khoản nợ thế chấp nên đến tháng 12, họ bị ngân hàng kết nợ xấu*.”
*Nợ xấu được hiểu là các khoản nợ khó đòi khi người vay không thể trả nợ khi đến hạn phải thanh toán như đã cam kết trong hợp đồng tín dụng. Thời gian quá hạn thanh toán trên 90 ngày thì bị coi là nợ xấu.
"Đầu năm nay, ngân hàng đã kiện Triệu Phán Hưng ra tòa và yêu cầu anh ta trả hết khoản vay còn lại trong một lần với lý do vi phạm hợp đồng, bao gồm tất cả tiền lãi, tiền phạt, tiền bồi thường thiệt hại, cả phí pháp lý cùng các chi phí khác, tổng số tiền là 120 vạn tệ. Vụ việc được đưa ra xét xử cách đây ba tháng, tòa án đã đưa ra phán quyết có lợi cho ngân hàng.”
“Vào ngày 1 tháng 6, một ngày sau khi bản án được đưa ra, Triệu Phán Hưng và vợ của anh ta đã nhảy từ ban công của Phòng 2603. Sở cảnh sát đã đến hiện trường sau khi tiếp nhận vụ án và tìm thấy lá thư tuyệt mệnh cùng với di vật của nạn nhân tại nhà của họ. Tất cả đã được giao lại cho mẹ của Triệu Phán Hưng. Tình hình cơ bản là như thế."
“Được rồi.” Hoa Dương chăm chú nghe, gật đầu biểu thị đã hiểu.
Có một hàng rào chắn bên ngoài cửa đơn vị 1, tòa nhà 1. Cư dân ở đây đều đã được chuyển đến các khách sạn gần đó để tránh sự can thiệp trong quá trình điều tra.
Trong tòa nhà tối om, ánh đèn pha cùng máy quét chiếu qua lại, nhân viên tổ hình sự đang bận rộn điều tra nơi này. Họ cúi xuống phủ phục trên mặt đất, tập trung tìm kiếm mọi ngóc ngách để lần ra manh mối.
Giản Bẳng, trưởng nhóm kỹ thuật, chạy ra đón ngay khi vừa thấy họ.
“Thế nào rồi?” Hoa Dương hỏi.
"Không có manh mối hữu hiệu nào được tìm thấy." Vẻ mặt của Giản Bằng có chút xấu hổ, "Hiện trường có lẽ đã bị ai đó dọn sạch. Ngoại trừ dấu chân của người dân trong khu này thì không có dấu chân của người khác, thậm chí cả dấu chân của Lục Phong."
"Dọn dẹp? Ai lại đi quét dọn chỗ này?" Hoa Dương híp mắt.
Giản Bằng lặng lẽ lắc đầu, làm điệu bộ "không biết".
“Đến phòng 2603 kiểm tra một chút.” Hoa Dương vừa nói vừa đeo găng tay. Lạc Anh lấy chìa khóa rồi ra hiệu cho Giản Bằng.
Giản Bằng quay lại vẫy tay với hai người cấp dưới, họ cùng nhau cầm đèn rọi lên lầu.
Bên trong cầu thang tối đến mức chẳng thể nhìn thấy tay lại còn không có lan can ở bên cạnh. Ngay cả những anh chàng cảnh sát có tâm lý mạnh mẽ đi bộ ở đây cũng phải cẩn thận bám vào tường để tránh xảy ra tai nạn.
Đi một mạch lên đến tầng 20 khiến Lạc Anh cảm thấy khó thở, mồ hôi ướt đẫm cả đầu.
“Kiểm tra tường chưa?” Hoa Dương hỏi.
"Đã kiểm tra." Giản Bằng nói. "Có rất nhiều dấu tay trên các bức tường bên dưới tầng 19. Sau khi so sánh, xác nhận rằng tất cả chúng đều do cư dân ở đây để lại. Không có ai sống trên tầng 19 và cũng không có dấu tay nào được trích xuất trên tường."
Lưu Đại Dũng đi cuối cùng, thở hổn hển, thi thoảng lại ho vài tiếng.
"Lục Phong lúc lên lầu không cần bám lên tường sao? Tại sao không để lại dấu tay?"Lúc này, ông bỗng hỏi một câu.
“Lẽ nào tường đã bị làm sạch qua?” Hoa Dương hỏi.
“Không giống.” Giản Bằng trả lời: “Trên tường có một lớp bụi đọng lại, phân bố đều, nhìn không giống như bị cố ý quét sạch.”
Trong khi thảo luận, một nhóm sáu người đã đi lên tầng 26.
Đi ra khỏi cầu thang bộ, họ thấy một buồng thang máy rộng rãi. Có hai khe cửa hẹp ở phía đối diện - nơi lẽ ra phải lắp đặt thang máy nhưng hiện tại chỉ có hai trục thang máy trống rỗng.
Có một mùi đất khó chịu xộc lên trong không khí. Sàn bê tông đêm qua đã bị thấm nước mưa lúc này vẫn còn đọng lại vài vệt nước, góc tường đóng một lớp rêu xanh, mạng nhện treo lủng lẳng trên trần nhà, chậm rãi trôi nổi như bóng ma.
Rẽ trái bước vào một hành lang, ở hai bên là các cửa ra vào đề biển 2601, 2602, 2603 và 2604.
Ngoại trừ cửa chống trộm đơn giản được lắp ở phòng 2603, nơi Triệu Phán Hưng sống trước khi chết, ba căn khác đều không có cửa. Thông qua ô cửa, ai cũng có thể dễ dàng đi vào những ngôi nhà thô sơ xám xịt đó.
Lạc Anh kiểm tra khóa cửa, sau khi xác nhận rằng nó còn nguyên vẹn, cô lấy chìa khóa và mở cửa chống trộm của phòng 2603, mọi người cùng mang giày đi vào.
Sau khi bước vào cửa, một cảm giác như được về nhà ập đến.
Nhìn xung quanh, Lạc Anh phát hiện nơi này ấm áp hơn nhiều so với dự kiến.
Ánh hoàng hôn chiếu lên những bức tường xám xịt làm sáng bừng lên bức tranh trang trí hình hoa hướng dương. Chiếc bàn gỗ dựa vào tường đã bám đầy bụi, bên góc bàn có một bông hồng héo úa được đựng trong chai nước suối.
Hai chiếc giường gấp lò xo được đặt cạnh nhau tạo thành một chiếc giường đôi, tấm ga trải giường màu vàng tươi nhàu nhĩ bởi vì bị gió thổi tung. Trên bức tường phía trên giường là một bức ảnh cưới được chụp trên bãi cỏ, trong đó có nụ cười rạng rỡ của đôi vợ chồng trẻ.
Hai chiếc dù che ngoài trời lớn được dựng trên giường và bàn, mang lại cho ngôi nhà nhỏ này cảm giác kỳ quặc giống như là đang đi cắm trại. Có lẽ do tầng thượng bị mưa thấm dột lâu ngày nên họ đành phải dùng cách này để bảo vệ không gian sống của mình một cách miễn cưỡng.
Giản Bằng chỉ huy hai thành viên của nhóm kỹ thuật dùng máy quét rà soát xung quanh.
Lạc Anh hướng ánh mắt về phía ban công, ở đó có một đôi ghế gỗ hướng ra ngoài, bên cạnh cửa sổ đang mở.
Cô không khỏi bắt đầu tưởng tượng, cảnh đôi vợ chồng trẻ từng ngồi trên hai chiếc ghế này trải qua khoảng thời gian ra sao, nói những lời yêu đương gì, ngắm nhìn phong cảnh nào, cuối cùng đã cùng nhau nhảy qua bức tường như thế nào.
Lúc này, lời kể của bà lão đã mất đi người con duy nhất, chậm rãi vang lên bên tai cô.
"Thằng nhóc Phán Hưng đó tính tình ưa ngạnh. Nói muốn ra ngoài kiếm sống thì có cho mười con trâu ra cũng không kéo được nó về. Năm đó, thằng bé mới mười lăm tuổi đeo balo bỏ nhà đi giữa đêm. Sau nửa tháng, nó gọi về cho tôi, nói rằng đã tìm được thầy ở trên thủ đô, nói sẽ học diễn xuất.
"Tôi lo lắng hỏi, diễn xuất là gì? Con có thể kiếm sống được không? Thằng bé nói, mẹ đừng quan tâm điều đó. Con chỉ muốn học diễn xuất thôi. Khó khăn đến mấy con cũng chịu được."
“Mười năm liền, trừ mấy ngày Tết Nguyên Đán ra thì đến cái bóng người tôi cũng không thấy được... Cho đến năm đó, vào sáng sớm mùng một Tết, tuyết rơi dày đặc, tôi nhớ rất rõ thằng bé mặc áo khoác len, quàng khăn quàng cổ và xách một chiếc túi lớn, nhảy xuống khỏi xe ba bánh. Sau đó, nó đỡ một cô gái thanh tú xuống, mặt đỏ bừng, hét lên: Mẹ ơi!”
"Thằng bé nói rằng đã mệt mỏi với việc trôi dạt ở thủ đô. Lần này quay lại Vân Châu, nó sẽ không bao giờ rời đi nữa. Thằng bé nói bản thân đã kết hôn, cô gái nhỏ đó tên là Tư Thu, nhỏ hơn nó hai tuổi... Thằng bé nói, cả hai người chúng nó đều đã tìm được công việc tốt trong một nhà hát ở Vân Châu và sẽ được diễn trên sân khấu vào tháng sau! Đến lúc đó, hai đứa sẽ cho tôi một vé để tôi đi xem chúng nó biểu diễn."
“Ngày 2 tháng 2 năm đó, hai đứa đưa tôi vào thành phố cắt tóc, mua bộ quần áo mới rồi đi ăn cơm. Đêm đến trên sân khấu nhà hát, xung quanh chật ních người đang xôn xao bàn tán, tôi không hiểu chuyện gì, chỉ thấy được Phàn Hưng và Tiểu Thu, hai đứa rất đẹp đôi, xứng đôi vừa lứa, còn xinh hơn cả Ngưu Lang Chức Nữ. Tôi nói, “Con trai à, lần sau đừng cho mẹ vé nữa, mẹ không thể xem hiểu các vở opera nước ngoài của con, con không hát, không đánh nhau, mẹ không hiểu là có ý gì. Nó còn không hay bằng truyện cổ tích của chúng ta! Tại sao hai đứa không diễn một đôi thần tiên?” Chúng nó cứ cười tôi mãi.”
"Cho đến tận hôm nay nghĩ lại, tôi vẫn thấy choáng váng, giống như bản thân đang mơ một giấc mơ. Trong lòng tôi luôn cảm thấy Phán Hưng chỉ là một đứa trẻ 14, 15 tuổi, hôm qua dường như còn ngồi xổm bên đường chơi bắn bi bắt bọ, sao chỉ trong nháy mắt đã trở thành người lớn rồi? Thời gian... thực sự quá nhanh... quá nhanh."
Bà ấy nói đến đây, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười buồn bã, bà cầm tấm ảnh đen trắng trên bàn lên, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau.
“Năm nay là năm thứ 6 chúng nó lấy nhau. Trong lòng tôi vẫn luôn cho rằng vợ chồng hai đứa nó còn sống, chỉ là đang ở thành phố khác, chờ một ngày cả gia đình đoàn tụ với nhau.”
"Tôi vẫn luôn cảm thấy, dường như vào thứ bảy tới, hai đứa sẽ đến gặp tôi cùng giỏ trái cây như trước và hỏi tôi. “Mẹ ơi, mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Tôi sẽ nói với chúng rằng mọi chuyện vẫn ổn, rồi hỏi lại hai con có sao không? Chúng sẽ vẫn như trước, trả lời.”Mẹ ơi, chúng con đều ổn cả, mẹ đừng lo.”
"Ban ngày tôi không biết làm gì, chỉ biết ngồi trên ngưỡng cửa và chờ đợi một cách ngu ngốc. Tôi cũng không biết phải chờ đợi điều gì. Dù sao, tôi cũng ngồi cả ngày. Tôi ngồi từ khi sáng sớm cho đến lúc tối muộn cũng không chờ được điều gì. Đồng chí cảnh sát, tôi rất vui vì hôm nay cô có thể đến gặp và nói vài lời với tôi.”
Khi bà nói những lời này, bà nắm chặt tay Lạc Anh bằng đôi tay gầy guộc của mình.
“Có cái gì mà không dám nói với tôi chứ… đứa ngốc ấy, hai đứa trẻ ngốc…” Giọng bà lão run rẩy, nước mắt tràn ra từ đôi mắt đục ngầu. “Có khó khăn gì cứ nói với tôi, tôi sẽ cùng gánh vác với chúng nó! Tôi không có tiền nhưng tôi có thể tìm ai đó để mượn! Tại sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ... Người còn sống là còn tất cả, nếu ch.ết rồi thì chẳng còn gì nữa! Thằng bé ngu ngốc ấy…"
Tiếng thì thầm buồn bã vang lên bên tai Lạc Anh khiến cô cảm thấy khó chịu. Một cảm giác chua xót xộc vào mũi, lồng ngực cũng trở nên bức bối khó thở.
"Tìm thấy điện thoại rồi!"
Giọng nói của Giản Bằng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Anh ta đang cúi người trong góc, cạnh đấy là một tủ kéo bằng nhựa, anh lôi ra hai chiếc smartphone từ ngăn kéo đầu tiên, một chiếc có ốp lưng bảo vệ màu hồng còn chiếc còn lại thì để máy trần.
"Đây có thể là điện thoại di động của vợ chồng Triệu Phán Hưng."
“Mở khe cắm thẻ nhìn xem.” Hoa Dương nói.
Giản Bằng lấy kim cắm vào, lần lượt mở khe cắm thẻ của hai chiếc điện thoại di động. Bên trong khe cắm thẻ của chiếc điện thoại màu hồng đã được nhét thẻ SIM, trong khi khe cắm thẻ của điện thoại không có ốp thì trống trơn.”
"Đưa về cục kiểm tra sau."
"Đã rõ."
Cùng lúc đó, hai nhân viên kỹ thuật cầm máy quét tiến hành rà soát kiểm tra, quay lại báo cáo. “Không tìm thấy dấu chân”.
Hoa Dương cúi người cẩn thận quan sát, dùng tay đeo găng sờ trên mặt đất, hỏi: "Tiểu Lạc, cô vừa mới nói, sau khi Triệu Phán Hưng chết thì căn nhà này không có ai lui tới đúng không?"
“Đúng vậy.” Lạc Anh trả lời, “Theo lời kể của mẹ Triệu Phán Hưng, cảnh sát đã đưa cho bà ấy bức thư tuyệt mệnh và hai chiếc chìa khóa sau khi kiểm tra và không có ai vào kể từ đó."
“Nhưng mặt đất quá sạch sẽ, chỉ có một số vết nước, không có bụi.” Hoa Dương nói, “Có nghĩa là gần đây đã có người lẻn vào, lấy đi thẻ SIM của Triệu Phán Hưng rồi dọn sạch mặt đất. Người này rất có thể là nghi phạm mà chúng ta đang tìm kiếm."
Lạc Anh cau mày suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Ý anh là, người này đã sử dụng số điện thoại di động của Triệu Phán Hưng để gửi tin nhắn tống tiền cho Lục Phong sau đó dẫn ông ta đến phòng 2601 bên cạnh? Hơn nữa, hắn ta còn dùng thủ đoạn nào đó dụ ép Lục Phong nhảy lầu t.ự t.ử, ý của anh là thế à?”
"Đây chỉ là suy đoán của tôi, còn cần thêm bằng chứng."
Hoa Dương vừa nói vừa đi về phía bức tường ban công. Lưu Đại Dũng đang đứng đó lặng lẽ quan sát.
Nhìn xuống độ cao gần 100m mà choáng váng. Bên trái là ban công của phòng 2601, phía bên phải cách đấy không xa là cửa sổ mở của đơn vị 2, cả hai đều không lắp kính.
Ban công và ô cửa sổ gần nhau, cửa sổ nhà này sát cạnh ban công nhà kia, cứ như vậy đan xen liên tiếp với nhau tạo thành một tấm lưới lớn. Tất cả giống như những cái miệng lớn chụm lại với nhau, bao trùm toàn bộ cơ thể của con quái vật xi-măng khổng lồ này.
Muốn trèo từ cửa sổ sang ban công nhà bên thì chỉ cần dụng cụ như dây thừng hoặc móc. Việc này không quá khó.
Nhìn lên là bầu trời bao la.
Nhìn xuống dưới là một công trường vắng vẻ.
Đây là góc chết của luật pháp và trật tự trong thành phố cũng là thiên đường cho bọn tội phạm.
Cũng là nơi mà những chủ hộ sở hữu ở đây gọi là "nhà".
Lạc Anh nhìn xung quanh, cau mày nói: "Nếu là như vậy, thì người này phải rất cẩn thận, thủ đoạn của hắn ta cũng rất khác thường. Nếu hắn chỉ muốn giết Lục Phong thì tại sao lại phải vòng vo như vậy? Sử dụng số di động của Triệu Phán Hưng lại còn khăng khăng chọn một nơi đặc biệt như phòng 2601 của Khu vườn hy vọng để Lục Phong ngã c.hết vì rơi từ tòa nhà. Có lý do gì để khiến hắn nỗ lực làm tất cả những việc này?”
Hoa Dương yên lặng nhìn xa xăm, không trả lời.
“Tiểu Giản, lát nữa chúng ta xuống cầu thang kiểm tra.” Anh vỗ vai Giản Bằng, sau đó quay sang Lạc Anh và nói: “Tiểu Lạc, cô quay lại văn phòng trước, đem điện thoại cho bên bộ phận kỹ thuật kiểm tra kĩ lại.”
"Đã rõ!"
Hoàng hôn lặng lẽ buông xuống, ánh sáng trong phòng trở nên mờ ảo.
Lạc Anh nhìn quanh phòng khách lần cuối, cô luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ - là cảm giác bị theo dõi. Dường như có một đôi mắt đang âm thầm theo dõi bọn họ từ nơi bí mật nào đó.
Cô bất giác ôm tay rùng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.