Tôi Là Âm Dương Sư

Chương 42: Vô vị




Không bao lâu, văng sáng cuổi cùng phía chân trời cũng đã biến mất hoàn toàn, tiếp theo là bóng đêm âm trầm từ bốn phía ùa đến.
Bất kể là ai, đối với bóng tối cũng sẽ có một loại cảm giác sợ hãi không nói nên lời, đương nhiên tôi cũng không ngoại lệ. Mà thứ tôi sợ hãi, chính là sẽ có một gương mặt trắng bệch đội nhiên xuất hiện, nghe ông nội nói, khi còn bé tôi đã từng bị quỷ điều khiển một lần. Nửa đêm chạy vào trong núi, nếu như không phải nửa đêm cha tôi thuận tay phát hiện tôi không có ở trong phòng, chỉ sợ lần đó tôi sẽ phải ở lại trên núi mãi mãi.
Đối với những lời mà ông nội kế lại tôi không có một chút ấn tượng nào, ấn tượng duy nhất là một gương mặt trắng bệch, giống như là của phụ nữ, nhưng lại có chút giống mặt của người giấy, cho tới bây giờ, thứ tôi có thể nhớ lại cũng chỉ có thế.
Không bao lâu sau, tôi đã đi tới nơi hôm qua, nơi này cách sông Hồng còn một đoạn, tuy nói vậy, nhưng tôi vẫn có thể nghe được bên kia sông Hồng vang lên tiếng nước chảy róc rách, cùng với những tiếng vang tôi không cách nào phân biệt được.
Tôi đem đồ vật mình mang đến đặt trên mặt đất, im tôi đập thình thịch, dù sao đây cũng coi như là lần đầu tiên tôi làm chuyện này, lần trước cưỡng ép với thi thể lên, suýt chút góp cả mạng mình vào. Lần này tuy nói là chuẩn bị đầy đủ, nhưng cũng có thể nói là lần đầu tiên, trong lòng đương nhiên sẽ lo lắng.
Cũng chính là lúc trong lòng tôi đang thấp thỏm, một cơn gió lạnh thổi qua. Một cảm giác lạnh lẽo lập tức lan tràn từ chân tới đỉnh đầu, tôi nhịn không được hắt hơi một cái, trên mặt xuất hiện mấy giợt nước.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với gương mặt trắng bệch.
"Cái đệt, lúc cô xuất hiện có thế đừng dọa người như vậy không."
Suy nghĩ khi nãy của tôi đã hoàn toàn hòa vào gương mặt trắng bệch kia, Mạnh Nhiên đột nhiên xuất hiện, quả thật làm tôi giật cả mình.
Nghe tôi nói như thế, Mạnh Nhiên nhanh chóng rơi từ không trung xuống. So với tối hôm qua, linh hồn cô ấy hình như trở nên hư ảo trong suốt hơn rất nhiều.
"Cô làm sao vậy?"
Phát hiện Mạnh Nhiên có một chút thay đối, tôi hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh, Mạnh Nhiên liền chỉ chỉ cánh tay của tôi, chỉ vào ngón tay mà tôi cần nát tối hôm qua.
"Máu của cậu, khiến tôi không thoải mái."
Lời của Mạnh Nhiên làm tôi nhớ tới đêm qua tôi vừa muốn lấy máu dính lên trán của cô ấy, liền xuất hiện một tiếng thét thảm thiết, mà tiếng kêu thảm đó là phát ra từ một đứa trẻ. Với lại khi nhìn thấy máu trên tay của tôi, hình như Mạnh Nhiên cũng thấy có chút không tự nhiên, nhanh chóng biến mất.
"Vô vị."
Nghe được Mạnh Nhiên nói như vậy, tôi nhanh chóng rụt lại ngón tay hôm qua mình cắn nát, nhưng mà như thế cũng chắc nhở tôi, lúc trước bị quỷ dẫn tới trong sông Hồng. Suýt chút nữa không thể lên nổi, hình như là do vết thương trên bàn tay của tôi, bắt lấy bàn tay đang túm mắt cá chân, thứ đó giống như chạm phải cái gì ghê gớm, nhanh chóng thu lại cánh tay đang túm lấy mắt cá chân của tôi.
Tên kia hình như cũng sợ máu của tôi, nếu như không phải là máu của tôi, tôi quả thật cũng không biết lần đó có thể an toàn lên bờ hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.