'Đoàng' một tiếng, sợi dây thừng trong tay tôi 'phựt' một tiếng, trực tiếp đứt ra.
Cùng lúc đó, ngọn nến dưới chân tôi cũng bị dập tắt, ngay tiếp theo người giấy dưới chân cũng bị nước sông đang sôi trào cuốn đi, cuối cùng là thuyền giấy, sau khi người giấy đang căm lái biến mất, thuyền giấy run rẩy mấy lần, cuối cùng cũng bị nước sông đang sôi trào nuốt chửng.
Mây đen phía trên trời bỗng dưng nổ tung, tôi chỉ cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, mọt sợi máu áu tươi đã từ khóe miệng của tôi chảy xuống.
Cả người tôi bị cỗ lực lượng này hất tung ra phía sau, cho dù có muốn làm gì, cũng đã trở nên vô ích, nhưng mà chuyện đáng mừng nhất chính là, sau khi tất cả chuyện này xảy ra, mặt nước đần đăn bình tĩnh lại. Chỉ là mặt ngoài bờ sông, toàn bộ đã bị bọt nước. màu trắng bao phủ.
Âm khí xung quanh cũng không tiêu tán, cứ ngưng tụ ở trên mặt nước như vậy.
Tôi giấy dụa bò dậy từ dưới đất, hình như Mạnh Nhiên đang đứng một biên muốn đưa tay kéo tôi Nhưng trên người tôi có lẽ là có thứ gì rất kinh khủng, khiến cô ấy do dự, cuối cùng cũng không kéo.
Tôi nhanh chóng phản ứng lại, lau vết máu ở khóe miệng đi. Lúc này Mạnh Nhiên mới đi tới bên cạnh tôi.
“Thế nào, xảy ra chuyện gì vậy, không phải mọi chuyện vẫn luôn rất tốt sao”
Tôi nuốt một ngụm máu đang còn sót lại trong miệng xuống bụng, đừng nói tới Mạnh Nhiên bày ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, mà coi như tôi, cũng rất ngơ ngác.
'Theo lý mà nói mọi chuyện phải rất thuật lợi, nhưng chính là trong chớp mắt, tất cả những chuyện ôi làm lúc trước đều tốn công vô ích, một bước đi sai, chính là sai tất cả, lúc giây thừng bị đứt, đã thể hiện chuyện này tôi làm đã thất bại.
“Tôi cũng không biết”
Nhìn mặt nước đã bình tĩnh trở lại, trong lòng tôi có chút sợ hãi, nếu như lực trùng kích khi nãy lớn hơn một chút nữa, chỉ sợ là tôi cũng không hộc máu đơn giản như vậy.
Xem ra chuyện này tôi nghĩ quá mức đơn giản rồi, hoàn toàn chính xác, mọi chuyện ngay từ đầu đều rất bình thường, nhưng chuyện vừa xảy ra, lại vượt ngoài dự liệu của tôi, thật giống như, lực lượng đối kháng vớitôi đột nhiên mạnh lên mấy lần, nhưng mà ở trong đó, lại có cảm giác bi thương không nói nên lời.
Thậm chí cảm giác tuyệt vọng kia tôi có thể cảm nhận được.
Nhìn một đống bừa bộn, tôi nhịn cảm giác đau đớn ở lồng ngực, tôi nhìn Mạnh Nhiên lắc đầu.
“Vốn dĩ khi nãy tôi muốn để cô xuống đó, ít ra cũng có thể đem nó ra, nhưng xem ra, người hắn hận không phải là cô, thời điểm tôi bị đánh bay ra ngoài, cảm nhận được một chút bi thương. Tôi nghĩ, nó oán hận người đàn ông kia!"
“Cái gì!"
Mạnh Nhiên che miệng, ngơ ngác hỏi.
“Nó, sao nó có thể biết A Hổ, lúc A Hổ rời đi, nó cũng chỉ mới hơn hai tháng”
Mạnh Nhiên vừa khóc, vẫn không có nước mắt như cũ, nhưng nhiệt độ xung quanh lại bắt đầu giảm xuống.
Coi như Mạnh Nhiên nói như thế, nhưng tôi biết chắc chắn mình không nhận nhăm, cỗ lực lượng kia mang theo bi thương cùng oán hận.
"Cô biết hắn ta đang ở đâu không?”