“Rốt cuộc là gật hay là lắc, đùa hả, nếu anh không dám thì tôi tự đi một mình. Chỉ là tới lúc ấy anh chẳng còn hy vọng để ôm nữa đâu. Bất kể tôi có thành công hay không, anh đương nhiên sẽ chẳng được Từ Phượng bỏ vào trong mắt. Nếu thất bại, càng xong chuyện, đến cả người anh cũng chẳng gặp được. Nói cái gì đến hy vọng”
Nói xong tôi giả vờ bỏ đi.
“Được rồi, tiểu tử cậu đạo hạnh ít ỏi, đừng có ở trước mặt tôi la lối om sòm. Cậu có biết vì sao tôi biết Từ Phượng trúng tà nhưng vẫn không dám ra tay không?"
"Vì sao!"
Nghe Chu Tam nói, tôi có chút buồn bực. Theo lý thì Chu Tam thích Từ Phượng. Đối phương gặp nạn hắn sẽ không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn. Nhưng trên thực tế Từ Phượng đã nằm mơ đến lần thứ sáu rồi, may mà giấc mơ này còn mơ chưa xong. Nếu không bây giờ chẳng còn là Từ Phượng bình thường nữa.
“Cậu không biết, chỗ này của chúng ta, ở thời Chiến Quốc là một pháo đài quân sự, sau lại bị người ta chiếm mất, tàn sát cả nhà tướng quân thủ thành. Đàn ông thì chôn thây trong cánh đồng phía tây, đàn bà thì bị bán làm gái mại dâm”
“Tướng quân thủ thành đó họ Vương. Biết thất thành chỉ chuyện sớm muộn, cho nên trước khi thành bị chiếm, ông ta đã giết vợ con rồi chôn cất ngay trong thành. Cậu có biết trong thành khi đó là vị trí nào ở hiện tại không?
Nghe Chu Tam nói, lòng tôi liền có chút suy đoán.
“Chính là đáy sông Hồng Hà bây giờ. Cỗ quan tài kia không phải là bị nước cuốn trôi mà là khi khởi công, phá hủy nền mộ, nước chảy ngược vào đem nó nổi lên. Vốn dĩ đã không có chuyện gì, nhưng ai ngờ có một công nhân lại đem người cùng đồ vật lấy mất. Tôi đã sớm điều tra qua, như tình huống bây giờ, căn bản công nhân chỉ lấy nó, hiện tại đồ vật cũng mất. Cậu muốn tôi giúp cậu, chỉ bằng bản lĩnh của chúng ta, chính là đi nộp mạng”
Chu Tam nói một hơi dài, tai tôi nghe mà lòng. thầm giật mình. Hóa ra Chu Tam đã bí mật tìm hiểu vụ quan tài cổ, chuyện này chắc hẳn hẳn chưa nói cho ai biết.
“Nếu anh đã ngầm điều tra, cho thấy anh vẫn rất quan tâm đến Từ Phượng. Bây giờ là cơ hội của anh, tôi không muốn nói nhiều, vẫn là hai câu kia, anh không đi thì tôi đi. Từ Phượng là ân nhân của tôi, lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không từ”
Sắc mặt Chu Tam bởi vì câu tôi nói mà ngày càng khó coi, cuối cùng hắn im lặng.
“Tối nay vẫn còn một việc, nếu anh còn muốn tôi giúp, anh biết phải làm gì rồi đấy"
Thành thật mà nói câu này chỉ là suy đoán của tôi, hắn có kế hoạch gì, tối nay cần tôi hay không, tôi hoàn toàn không biết
Chỉ là ngày hôm qua cái cô gái mang theo chiếc ô đen rời đi kia có chút kỳ quái. Hơn nữa sau khi cô ấy vừa đi, Chu Tam liền lấy người ta ra đùa cợt tôi, cuối cùng lại bảo tôi đến đây qua đêm. Dường như chỉ ra một điều, rằng Chu Tam bảo tôi qua đêm rất có thể bởi vì cô gái đó
“Cậu đang ép tôi!”
"Tôi đang ăn ngay nói thật”
Lời này vừa dứt, khuôn mặt Chu Tam đã biến thành màu gan lợn. Thật sự không ngờ được, người như hắn cũng bị tôi làm cho tức giận như vậy.