Tôi Là Âm Dương Sư

Chương 59: Phu thê giao bái




Chu Tam vừa nói xong câu nhất bái thiên địa, suýt chút nữa thì dọa con gà trống trong tay tôi giật mình rơi xuống đất.
Tôi quay về phía hắn lườm một cái, nhưng Chu Tam chỉ khẽ khẽ lắc đầu, tỏ ý rằng tôi cứ theo hắn mà làm.
Chẳng biết tại sao, trong lòng tôi luôn cảm thấy một loại dự cảm bất an, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng không biết tại sao Chu Tam ở một bên khẽ lắc đầu, nên đành phải nuốt lại lời muốn nói xuống bụng.
Tôi xoay người, ôm con gà trống cúi mình làm lễ, rồi sau đó người phụ nữ bên cạnh cũng cứng ngắc chuyển mình, chầm chậm cúi xuống,
Có lẽ là do thân thể cô ta quá cứng ngắc nên một bái này đã khiến cho chiếc khăn voan đỏ rơi xuống đất.
Ngay lập tức khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy ấy lại hiện ra trước mặt tôi, bất thình lình bị một màn này dọa tới giật mình.
Tạm thời thì khuôn mặt người phụ nữ này trông cũng bình thường, nhưng nhìn kĩ thì vẫn thấy có điểm quái dị, giống như cô ta luôn luôn nhìn chòng chọc tôi vậy, lúc nãy còn đội khăn voan tôi đã luôn có cảm giác
này, càng đừng nói là hiện tại khăn voan đã không còn.
Tôi nhìn Chu Tam một cái, ý muốn nói khăn voan của người phụ nữ này rơi rồi, mau giúp người ta đội lại, nhưng tên Chu Tam này lại lắc lắc đầu, há miệng ở nơi đó nói một hồi lâu.
Tôi không thể nghe rõ giọng nói của hẳn nhưng. nhìn khẩu hình thì có vẻ như hẳn muốn nói rằng hiện tại không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải xoay người lại lần nữa.
Chu Tam dường như bởi vì động tác của tôi mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, khi đầu người phụ nữ kia cũng quay lại, Chu Tam bắt đầu hô, "Nhị bái cao đường!"
Lần này động tác của người phụ nữ đó nhanh hơn tôi rất nhiều, Chu Tam vừa dứt lời, cô ta liền xoay người lại tồi cúi mình xuống.
Chu Tam liếc tôi một cái tỏ ý bảo tôi mau mau nhanh lên, tôi không còn cách nào khác đành phải giơ cao con gà trống trong tay lên hướng về phía hai cụ già bái một cái.
Ai ngờ một bái này, khiến cho hai gương mặt trên cao đường kia càng thêm lạnh lẽo, nhiệt độ xung quanh cũng bắt đầu hạ xuống.
Tôi cũng có thể nhận ra một tia giá rét này, liền quay ra nhìn Chu Tam, tên ngốc này đến cả đầu cũng không thèm quay lại, dường như hắn ta cố ý không nhìn về phía này.
Lúc này người phụ nữ đã phục hồi lại nguyên trạng, chỉ là tôi rõ ràng nhìn thấy trên mặt cô ta cũng bao trùm lên một tầng băng sương nhàn nhạt.
Thật là con mẹ nó tà môn mà.
Trong lòng tôi lẩm bẩm, sớm đã đem mười tám đời tổ tông của Chu Tam ra thăm hỏi một lượt, bởi vì hiện tại tôi phát hiện bản thân không thể đặt con gà trống trong tay xuống đất được.
Thứ đồ chơi đó giống như dính hẳn vào tay tôi vậy, cộng thêm mấy thứ đồ người không ra người quỷ không ra quỷ xung quanh, cho dù là bọn họ phát ra chút tiếng vang nhỏ tôi cũng có thể nghe được rõ mồn một, nhưng những người này động cũng không động, giống như người chết vậy.
“Phu thê giao bái."
Thời điểm Chu Tam nói ra câu này, tôi phát hiện một giọt mồ hôi trực tiếp từ trên trán hẳn lăn xuống, cùng lúc đó, hắn lấy ra một cái hộp lớn hình tròn to cỡ bàn tay, hắn mở hộp ra, bắt đầu viết gì đó lên chiếc quan tài gỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.