Tôi Là Âm Dương Sư

Chương 63: Thật thật giả giả




Tôi còn tưởng bản thân mình nghe nhầm, thứ trong cái bao đó vậy mà lại chính là những dược liệu kia.
“Tiểu tử cậu kích động cái gì chứ, chỉ có một loại dược liệu trong cái bao đó mà thôi, những loại khác vẫn còn chưa thấy tin tức gì đâu, qua hai ngày nữa tôi sẽ đem cậu đi nơi này, có lẽ nơi đó sẽ có biện pháp tìm được thêm một ít nữa."
Khi Chu Tam nói bên trong mới chỉ có một loại, tôi cũng không cảm thấy kinh ngạc cho lắm. Suy cho cùng, Cát Lão Đầu cho tôi mở những thứ đó ra, hình như là tất cả mọi thứ, tôi đến cả nghe cũng chưa nghe nói qua, nếu như thật sự đơn giản như vậy để cho tôi tìm được, thì đó mới là điều không bình thường.
“Ngũ Vị Tử này là tôi nghe nói được, sau đó thì tung tin tức ra ngoài, bọn họ liền tìm đến tận cửa, kim thạch là phần thù lao thứ nhất, phần thù lao thứ hai chính là Ngũ Vị Tử đang nẫm trong tay cậu, tiểu tử cậu giữ gìn kĩ chút, tôi dám chắc cho dù bây giờ cậu muốn tìm thêm thứ này thì có mà xới cả tấc đất lên cũng không có đâu."
Ngũ Vị Tử! Nếu như tôi nhớ không nhầm thì đây là một trong những loại quả thịt.
“Cảm ơn anh nhé!”
Đối với người tên Chu Tam này, hiện giờ ấn tượng của tôi đối với hắn ta có thể nói là đã thay đổi lớn, mặc dù trước kia cũng có, đôi khi nhìn bộ dáng hẳn sẽ nhịn không được cảm thấy con người này không đáng tin cậy, nhưng bây giờ xem ra, không thể đánh giá mọi thứ qua vẻ bề ngoài, tuy rằng nhìn hản chính là cái loại hay nói chêm chọc cười, nhưng khi làm việc nghiêm túc thì hắn tuyệt đối rất đáng tin cậy.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao Từ Phượng để hắn đến giúp tôi tìm những loại dược liệu kia
Nói đến Từ Phượng, tôi lại nhớ đến chiếc quan tài cổ trong sông Hồng kia.
Bây giờ điều quan trọng nhất chính là tiêu trừ hết những giấc mộng câu hồn đoạt phách của Từ Phượng.
Trên đường về nhà, tôi và Chu Tam ai cũng không mở miệng nói chuyện trước, dường như cả hai người đều đang nhất trí bảo trì một loại trầm mặc không thể nói rõ.
“Thành thật mà nói, lần đầu tiên tôi thấy anh, trực giác nói cho tôi biết rằng anh chính là thần côn”
Sự an tĩnh bị tôi đánh vỡ trước, Chu Tam nghe xong lời tôi nói không những không tức giận, mà còn ha ha cười lớn.
“Đây chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao, tôi đã quen với điều này rồi, cậu cũng không phải là người đầu tiên nói tôi là thần côn, nhưng tôi thật sự không có bản lãnh như cậu nghĩ, phải nói như thế nào đây, công việc của chúng ta, cậu phải luôn thật thật giả giả để người ta nhìn không thấu, nếu như có thể làm được như vậy thì tôi không còn gì để nói nữa, cậu thành công rồi”
“Thật thật giả giả để người khác nhìn không thấu?”
Lời nói của Chu Tam khiến tôi nhất thời nghe không hiểu, nhưng sau khi cười hai tiếng, hắn dường như không nói gì thêm nữa, tiếp tục đi thắng vẽ phía trước.
“Nhìn dáng vẻ của cậu, tôi nghĩ tôi cũng không cần xác thực cái gì nữa, tôi chỉ có một câu muốn nói với cậu, có những thứ cậu nhìn thấy chưa chắc đã là thật, vì vậy không cần phải dùng ánh mắt của mình đi đối đãi với mọi sự vật sự việc”
Câu nói của Chu Tam khiến tôi đứng hình tại chỗ, những lời này tôi nghe rất quen tai, suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ ra là đã nghe thấy ở chỗ nào, cho đến khi xuống núi, sắp tới của tiệm của Chu Tam, ánh mắt tôi mới ảm đạm xuống.
Người nói những lời này không phải ai khác mà chính là ông nội tôi.
Chu Tam hắn là đã nhận ra được gì đó, cũng không nói cái gì, chỉ vẫy vẫy tay gọi tôi đi vào.
“Tôi không vào đâu, còn phải ra chỗ chị Từ một chuyến, cũng không biết bên đó như thế nào rồi, trong lòng có chút lo lắng”
"Tôi xác thực là có chút lo lắng, mặc dù có Cát Uyển Nhi ở bên đó nhưng tôi vẫn thấy không ổn thỏa cho lảm, hiện giờ Từ Phượng không thể xuất hiện thêm bất kỳ điều gì ngoài ý muốn nữa.
“Được, đi xem một chút cũng tốt”
“Anh không đi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.