Hơi thở nóng phả vào tai tôi
“Em đang tìm kiếm cái gì?”
“Sao không gọi để anh tìm giúp em?”
Mái tóc ngắn của anh ấy sượt qua mặt tôi, ngón tay anh ấy đang dừng lại trên khăn tắm trên người tôi.
Anh ta bước đi nhẹ nhàng như ma đi vậy - tôi thầm nghĩ
Tôi nhìn hình ảnh phản chiếu trong cửa kính, thấy anh ấy đang cởi trần vì áo anh bị ướt do dính mưa.
Giờ đây chúng tôi chỉ cách nhau chiếc khăn tắm của tôi, thân nhiệt của anh ấy nóng tới mức tôi không ngờ.
Tôi thấy bản thân mình nên chuồn đi thì hơn.
Tay anh ấy vẫn vuốt ve eo tôi
“Em muốn tìm gì ở đây?”
“Tôi sẽ đưa cho em”
Tôi ngước lên, nhìn hình ảnh hai người chúng tôi phản chiếu trong tấm kính, tôi thấy thực nhạy cảm.
Tôi đẩy anh ấy ra một cách thô bạo.
“Tôi xin lỗi”
Trong cơn hoảng loạn, tôi vơ lấy quần áo chạy vào phòng tắm.
Sau đó tôi chạy ra khỏi nhà, anh ấy chạy theo tôi nhưng mặc tôi muốn làm gì thì làm, khiến tôi cảm thấy càng xấu hổ.
Tôi luôn cảm thấy mất bình tĩnh khi đứng trước mặt anh ấy dù ngày đó hay bây giờ vẫn vậy.
Vài ngày sau đó, anh ấy xuất hiện liên tục trong siêu thị nơi tôi làm việc.
Khi tôi tới nhà anh ấy tôi đã lấy được rất nhiều mẫu vân tay nên khi đưa cho Hà Thành Nghị, trông cậu ta thật hung phấn.
Vào một ngày đẹp trời tôi nhận được một cuộc gọi.
“Mang đến nhà tôi 3 túi khoai tay chiên, và 3 lon coca”.
Giọng nói đó chỉ có một mình Lục Trạch chứ không ai vào đây cả.
“Anh là ai?”
Tôi biết là anh ấy nhưng vẫn giả vờ hỏi lại.
Anh ấy phì cười rồi nói:
“Địa chỉ như đợt trước, mau mang qua đây nhanh”.
…
Anh ấy đoán được tôi nhận ra mình.
Hóa ra anh ấy đưa tôi về nhà chỉ để nhờ vả những vụ như này.
Anh ấy nghĩ tôi là người giao hàng “pờ ri” à?
…
Tôi không muốn đi chút nào, nhưng vì tiến độ của nhiệm vụ và ánh mắt chờ mong của đồng đội mình, tôi cắn răng bước tới nhà anh ấy một lần nữa.
Những lần sau đó, anh ấy vẫn ra lệnh cho tôi giao cho anh ấy những món đồ khác.
Giao đồ nhẹ thì không nói làm gì, đằng này anh ấy bắt tôi giao bình nước 15l.
“Nặng như vậy có nhân viên giao hàng rồi, tôi không bê được.”
“Em bê được mà. Hồi học phổ thông,em bê đồ rất giỏi còn gì, 15l nước này nhằm nhò gì”.
….
“Đệt mệ, sao tôi có thể quên được, hồi học cấp 3 tôi được các bạn ưu ái gọi với cái tên “cô bé voi còi”
Mang 15l nước lên lầu chả nhằm nhò gì với tôi, nhưng tôi không muốn ra vẻ trước mặt anh ấy.
Sau 1 hồi thuyết phục tôi quyết định giúp anh ta giao nước.
Anh ta sao lại biến mình thành một kẻ nguy hiểm, để cảnh sát phải theo dõi cơ chứ.
Khi tôi chuẩn bị giao 15l nước tới nhà anh ấy, tôi đã hiểu cảm giác của 4 thầy trò dường tăng trong “Tây Du Ký”.
Tôi bê nước cảm giác cơ tay như mềm nhũn, sau vụ này bắp tay tôi sẽ nổi con chuột mất.
Trên hành lang lối vào căn hộ của Lục Trạch, tôi thấy anh ấy mặc âu phục, miệng đang hút thuốc, tay thì ôm eo một người phụ nữ.
Cô gái đó cũng hút một điếu thuốc trong miệng, ngẩng đầu lên châm lửa từ điếu thuốc của anh.
Tôi chợt nhớ đến lời anh ấy nói hôm trời mưa mà tôi đến nhà anh.
Anh ấy có dép của phụ nữ- là của bạn gái anh.
Sao tôi cứ có cảm giác anh ấy lừa mình.
Kỹ năng cơ bản nhất của một cảnh sát ngầm là khả năng ghi nhớ khuôn mặt.
Khi nhìn thấy khuôn mặt trang điểm đậm của người phụ nữ này, tôi theo phản xạ sờ hông lấy còng tay số 8.
Tôi quên mất rằng mình đang là đặc vụ ngầm, cái đó không được mang đi.
Tôi nở một nụ cười tươi, vẫy tay nói:
“xin chào”.
“Tránh đường, tránh đường, nước tới đây”.
Cả hai người họ quay người nhìn tôi như con ngốc
Khi đứng gần, tôi nhớ không nhầm đây là người phụ nữ nằm trong diện tình nghi, cô ấy thế mà lại là chủ của song bài lớn nhất thành phố này.
Lục Trạch ấy vậy mà lại đi yêu đương với loại phụ nữ này.
Anh ta hoàn toàn có thể tìm được người phụ nữ tốt hơn.
Đồng đội tôi nghĩ Lục Trạch là nghi phạm nhưng tôi vẫn không tin.
Tôi tin con người anh ấy không phải như vây.
Ngày xưa anh học không giỏi lắm, nhưng điều đó tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy sẽ đi theo con đường vi phạm pháp luật.
Thế nhưng người như anh ấy lại yêu đương, thông đồng với tội phạm nằm trong diện tình nghi.