Tôi Là Đặc Vụ Ngầm

Chương 3:




“Em đang suy nghĩ gì mà mất tập trung thế?”
Anh ấy cười rạng rỡ, nhìn tôi nói.
Người phụ nữ kia đã rời đi.
Bây giờ tôi mà đuổi theo chắc chắn chả kịp, hơn nữa còn bị bại lộ thân phận.
Tôi đặt bình nước vào nhà sau đó đi về phía thang máy.
Tôi chả muốn ở riêng với Lục Trạch lúc này.
Anh ấy đuổi theo và gọi tên tôi.
Tôi sải bước đi thật nhanh, nhưng vẫn bị anh ấy bắt kịp, anh ấy ôm tôi đùa cợt
“Có chuyện gì vậy”- tôi bực bội nói.
“Chọc em, em giận à?”
Giọng anh ấy khe khẽ bên tai tôi, bất chợt những kí ức quá khứ ùa về, khi tôi gặp anh ấy ở bữa tiệc liên hoan họp lớp.
Tôi cảm thấy cả người mình bứt rứt khó chịu, tôi gạt tay anh ấy ra, quay người lại.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy gằn giọng:
“Anh đang làm cái qoái gì vậy?”
Tôi nói với tư cách của một người con gái trong những năm tháng ở nhà trường bị anh điên cuồng theo đuổi.
Dù là xế chiều, nhưng tôi lại thấy chói mắt, chả hiểu tại sao.
Anh ấy cao hơn tôi cả cái đầu, đút tay ở túi quần cúi xuống hỏi tôi.
“Định hỏi tôi cái này?”
Anh ấy nheo mắt lại nhìn tôi như nhìn con mồi:
“Trước khi trả lời câu hỏi của em, anh nghĩ em nên giải thích trước?”
“Mục đích cố ý tiếp cận tôi là gì?’
Tôi: “…”
Hóa ra anh ấy đã biết từ lâu, chỉ có mình tôi là cứ như con ngốc để anh ấy xoay vòng.
Tôi không trả lời, rũ mắt xuống.
Anh ấy mấp máy môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng cười khẩy của anh ấy phía trên đầu.
“Có vẻ như chúng ta đều chưa thành thật với đối phương”.
Sau đó anh ấy bỏ đi, không thèm nhìn lại.
“Tôi có thể chắc chắn rằng anh ấy có liên quan tới bà chủ của sòng bạc”
Tôi nói với Hà Thành Nghị như vậy trong khi chúng tôi đang ngồi ở ngôi nhà tôi thuê.
Đây là nơi tôi và Hà Thành Nghị cùng các đồng đội khác trao đổi công việc.
Người đối diện tôi nhíu mày:
" Mục đích của chúng ta không đơn giản chỉ bắt Lục Trạch".
“Thử nghĩ xem một người như Lục Trạch vậy mà có thể ngoi lên chức chủ tịch”
“Anh ấy có người chống lưng sao?”
Mục đích của tôi giờ là phải nhổ cỏ tận gốc.
‘…”
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“ Cảm ơn các đồng chí, các anh đã vất vả rồi?”
“Tôi sẽ cố gắng”.
Hà Thành Nghị nắm lấy tay tôi:
"Cô Trần, cô là người làm việc luôn năng suất”.
" Cô có thể nói cho tôi biết lý do tại sao lần này cô luôn mất bình tĩnh khi điều tra Lục Trạch không?”.
Tất cả bạn bè đều nói là tôi từ chối lời tỏ tình của Lục Trạch, thật ra không phải vậy.
Tôi cùng anh đã từng có thời gian bên nhau.
Tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên tôi gặp Lục Trạch ở trường cấp ba.
Vào năm nhất của trường phổ thông, tôi vì trượt kỳ thi học sinh giỏi mà trốn trong căn phòng nhà kho hẻo lánh tòa phía Nam trường học để lén lút khóc.
Lục Trạch lại trốn ở đó để ngủ.
Anh bị tiếng khóc của tôi đánh thức, anh ngồi dậy với quả đầu bù xù như tổ quạ nhưng không thể công nhận anh ấy trông thực sự đẹp trai.
Anh nhìn tôi với đôi mắt chim ưng cùng cái nhìn không mấy thiện cảm.
Việc khóc thầm bị phát hiện làm tôi xấu hổ nên tính chạy trốn.
Nhưng vào lúc này, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Trong tòa nhà này thường ít có người qua lại, nhưng bây giờ lại có nhiều người ở ngoài, có lẽ họ là đám học sinh cá biệt đến đây tụ tập chơi bời.
Tôi sợ hãi, đang loay hoay không biết trốn đâu thì anh đột nhiên đứng phắt dậy.
Anh nắm tay tôi, kéo tôi ra trốn sau tủ sách ở cuối dãy
Tôi vẫn nhớ hương xà bông tắm thoang thoảng quanh mũi.
Tôi tưởng sẽ mùi mồ hôi và thuốc lá bám trên người anh, nhưng chẳng có gì khác ngoài mùi xà bông tắm, khiến tôi cảm giác bình yên khó tả.
Tôi sợ không dám phát ra tiếng,chỉ có tiếng ve sầu kêu bên tai.
Khi ấy, nhóm học sinh cá biệt kia đang ở độ tuổi bồng bột nhất của tuổi trẻ đều tò mò muốn xem băng, video cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Vì vậy, không lâu sau, là tiếng la, reo hò phấn khích của đám học sinh, đoạn video có... tiếng đàn ông và phụ nữ lẫn vào nhau trong phim vang lên.
Chúng còn vặn loa to lên...
Tôi cố gắng chỉ chú ý tới tiếng ve kêu, nhưng những âm thanh kia quá mức làm người khác xấu hổ, tôi chỉ biết cúi gằm mặt, bám lấy tay anh.
Lớp vải của chiếc áo đồng phục hoàn toàn không thể cản nhiệt từ cơ thể tôi, và mùi xà bông khuếch tán vào khoang mũi của tôi.
Tôi cảm giác không thở nổi
Tôi không biết đã qua bao lâu, sau khi video được phát hết nhóm học sinh cá biệt đó đã bỏ về lớp.
Tôi hơi tê chân, đến khi nghe tiếng cậu con trai ở bên cạnh rên rỉ, tôi vội vã đứng lên.
"Mình...mình xin lỗi, mình..."
Tôi phải làm gì đây, tôi nhất thời không biết phải làm sao.
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng và không thể nghĩ được gì.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, nhưng không nhìn tôi nữa.
Sự chú ý của tôi lại va phải chiếc tai phải mang khuyên của anh, đúng chuẩn bad boy.
Nếu xuất hiện ở đây, anh chắc cũng chả phải là tử tế gì.
Cuối cùng, tôi vẫn là bỏ chạy...
Tôi biết tòa nhà phía nam sẽ có những học sinh hư hỏng hay cá biệt đến, vì vậy tôi không nên đến đó một mình.
Nhưng nhiều khi tôi như bị ma xiu quỷ khiến, thỉnh thoảng tôi lại chạy đến chỗ đó.
Tôi không biết tôi đang mong đợi điều gì.
Cho đến một ngày, bước vào tôi thấy có người đang nằm thẳng cẳng ngủ ngon lành.
Anh nằm trên bục, cái chân thõng xuống, những đường nét cơ thể cân đối và đẹp mắt.
Anh ấy có vẻ thực sự đã ngủ say, sao lại có thể vô tư như vậy chứ?
Không biết dũng khí từ đâu, tôi lấy tay chạm vào tóc của anh nghịch ngợm nhưng lại bị anh nắm chặt cổ tay.
Tôi vẫn nhớ như in,đôi mắt anh lúc ấy sâu thẳm như màn đêm.
Anh khẽ thở dài.
"Thì ra là em."
...
Sau đó, anh ấy ngồi dậy, tay chống cằm và trao đổi tên với tôi.
Sau đó, tôi thường đến đó để tự học.
Anh ấy ngủ cạnh tôi trong khi tôi làm bài tập về nhà.
Lạ thay những tên học sinh cá biệt đó không bao giờ đến nơi này nữa, nhưng sau đó tôi mới biết rằng Lục Trạch là đại ca của chúng.
Có lần anh ấy đánh nhau bị thương khắp người, tôi ra hiệu thuốc mua thuốc về băng bó cho anh ấy.
"Tại sao anh lại đánh nhau để rồi bị thương chứ?"
“Em vẫn băng bó vết thương cho anh khi anh đánh nhau chứ?”
Tôi hạn hán lời.
Lúc ngồi học khi hoàng hôn xuống, anh chống cằm nhìn tôi.
Đôi mắt anh ta đầy sự tinh ranh, khiến tôi muốn cốc nhẹ vào đầu anh.
Tôi cố tình chạm lên miệng vết thương, khiến anh ấy khẽ xuýt xoa một hồi.
Đầu anh ấy tựa vào khuỷu tay phải, anh lấy tay trái giữ lấy tay tôi.
"Em đây là giết chồng?"
"..."
Đúng vậy, lúc đó, tôi đã ở bên anh ấy.
Mối quan hệ này hoàn toàn bí mật và chỉ có người trong cuộc mới biết.
Khi tôi đang làm bài, anh ấy sẽ ôm tôi vào lòng từ phía sau.
Những đầu ngón tay như vô tình đụng vào mép vở của tôi.
Anh ngủ dưới nền đất lạnh không ngon nên muốn gối đầu nằm lên đùi của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.