Trước khi xuất phát đến nơi huấn luyện, Diệp Phi đưa cho cô một bộ đồ quân nhân màu xanh rằn ti, bảo cô mặc vào, không ngờ cô lại rất hợp mặc đồ quân nhân. Không phải cô có dáng người cao ráo mà ngược lại cô thuộc tuýp người nhỏ nhắn, khung xương nhỏ, chiều cao gọi là trung bình nếu không muốn nói là lùn. Nhưng khi mặc đồ quân trang vào, khí chất oai hùng kia đã vùi lấp cái thân hình nhỏ bé khiến ai cũng phải nhún nhường kính sợ. Quả thật không thể nào tưởng tượng được, ngay cả Diệp Phi sau khi nhìn cô cũng thấy kinh hãi.
Đi suốt mấy giờ liền bằng xe Jeep mà Diệp Phi gọi từ quân đội tới, cuối cùng khi trời vào chiều thì hai người cũng đến nơi tập huấn.
Tiếu Vi trợn mắt kinh ngạc khi nhìn trại huấn luyện. Nơi đây hẳn là vùng ngoại ô, xung quanh rừng cây xanh um tươi tốt, tòa nhà doanh trại cao lớn sừng sững đứng dựa vào dãy núi hùng vĩ phía sau, toàn bộ nơi này được bảo phủ một bầu không khí uy nghiêm đầy dũng mãnh. Tiếu Vi âm thầm cảm thán, có phải quá phô trương rồi không, tập huấn ở nơi rừng sâu hang cốc thế này, chắc chết cũng không ai biết quá....
Cô, Diệp Phi và mấy người quân nhân cùng tham gia huấn luyện đi sâu vào bên trong doanh trại, nơi tập kết chung. Lăng Ngộ cùng một người đàn ông lão niên tóc tóc hoa râm, mặc trang phục quân nhân, thân hình cao gầy thẳng tắp, đang đứng nghiêm đợi các cô.
Khi mọi người đến đông đủ, xếp thành 5 hàng có trật tự, Lăng Ngộ bắt đầu lên tiếng
“Tất cả đã có mặt đầy đủ chứ!?” giọng nói uy nghiêm, lạnh lùng phát ra làm người khác không khỏi thẳng sống lưng.
“Đủ” tất cả đồng thanh, âm thanh to rõ đầy sức sống. Tiếu Vi cũng gào to theo mọi người, tính ra thì đợt huấn luyện này có hơn 40 người mà trong đó chỉ một mình cô là nữ! Thật ra cô cũng không cảm thấy gì đặc biệt cả, nhưng cái ánh mắt mấy người lính này nhìn cô rất kì quái, dường như là tò mò cũng dường như là nghi ngờ, kính phục, coi thường lẫn lộn..... làm cô không biết thế nào mà lần. Lăng Ngộ lại lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
“Lí do hôm nay mọi người có mặt ở đây chắc ai ngồi ở chỗ này cũng đều biết, nhưng tôi muốn nói cho các người một lần nữa! Đây là đợt huấn luyện dành cho bộ đội đặc công, vô cùng khắc nghiệt, nếu ai không thể chịu được thì cũng phải chịu! Nếu đã đồng ý vào đây thì đừng nghĩ đến chuyện từ bỏ! Tôi không chấp nhận những việc như vậy xảy ra! Rõ chưa?!”
“Rõ” tiếng nói đồng thanh đầy khí thế và hưng phấn, cũng phải thôi, được chọn để vào đội đặc công là điều vô cùng vinh dự nên mọi người mới bày tỏ mãnh liệt như vậy. Chỉ có Diệp Phi nhếch môi cười đồng tình, cứ vui đi, cứ hưng phấn cho hết đi, rồi các người sẽ phải khóc sớm thôi!
“Tốt! Tôi sẽ huấn luyện của các người trong thời gian tới, Lăng Ngô! Còn đây là Đại tá Thiết, tổng chỉ huy doanh trại!”
“Chào Đại tá!” tất cả đứng nghiêm chào ông với tư thế nghiêm chỉnh nhất, ai cũng mong mình có ấn tượng tốt trong mắt của Đại tá Thiết.
Đại tá Thiết chỉ gật nhẹ đầu, từ đầu đến cuối luôn giữ vẻ nghiêm túc, ông đưa mắt nhìn toàn bộ đội quân một lượt tựa như rada, ánh mắt sắc lẻm kia làm người không rét mà run. Chợt ông dừng lại, chiếu thẳng ánh nhìn vào Tiếu Vi, trong mắt dần lộ ra kinh ngạc cùng tức giận.
“Tại sao có phụ nữ ở chỗ này?” hiển nhiên câu hỏi này dành cho Thượng tá Lăng của chúng ta
“Thưa chỉ huy, cô ấy là Vương Ngọc Linh, người tôi chọn vào!” Lăng Ngộ lời ít ý nhiều nói, anh nói như vậy ông cũng đủ hiểu, cô gái này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Tuy ông vẫn cảm thấy khó chịu nhưng không biểu lộ ra ngoài, chỉ hừ nhẹ một tiếng, nói
“Quản lí cho tốt!” sau đó xoay người rời đi, không nhìn Tiếu Vi lấy một cái
Tiếu Vi cúi đầu rũ mắt xuống, cô biết ông ta coi thường cô, điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Chính bản thân cô sẽ chứng minh cho ông ta thấy cô không phải là một người vô dụng tầm thường, vào đây được là có người giúp, hãy chờ! Trong mắt ánh lên ánh sáng kiên định, Tiếu Vi thầm nhủ.
“Ngọc Linh!” Lăng Ngộ gọi
“Có!”
“Vì cô là phụ nữ nên cô sẽ được phân riêng một phòng ở phía nam.”
“Rõ!” trả lời rõ ràng có nề nếp, quả nhiên một tháng tập luyện không phải không có ích
“Những người còn lại đến phòng tập thể phía tây, 5 người một phòng. Đồ dùng cá nhân đến phòng nội vụ phía nam nhận đồ, rõ chưa!?”
“Rõ!”
“Ngày mai bắt đầu đi vào huấn luyện.Giải tán!”
Mọi người nhanh chóng rời đi, cô cũng cùng họ đi lấy đồ dùng sinh hoạt.
“Ngọc Linh, ngày mai dậy sớm vào, chuẩn bị mọi thứ thật tốt trước nhé!” Diệp Phi thì thầm vào tai cô, cô quay đầu nhìn lại thì đã thấy cậu tỉnh bơ như không có chuyện gì đang thản nhiên nói chuyện với người bên cạnh. Cậu là đang nhắc nhở cô sao? Ngày mai có việc gì? Vì sao phải thức dậy sớm chuẩn bị trước? Không để cho cô có thời gian suy nghĩ nhiều, những người lính xung quanh đã xúm lại vây quanh hỏi tới tấp, đối phó với bọn họ cũng đủ làm cô điên đầu rồi.
“Cô là Ngọc Linh, người phụ nữ duy nhất tham gia huấn luyện sao?” Người lính A
“Phải!”
“Làm sao cô được Thượng tá Lăng chọn lựa để đến đây vậy?” người lính B
“Thường thôi”
“Trông cô nhỏ bé thế này có chịu được cường độ huấn luyện không đó?” người lính C
“Phải thử mới biết được”
“Cô đẹp thật đấy, còn hơn bạn gái của tôi!” Người lính D
“Này ánh mắt cậu nhìn cô ấy kiểu gì vậy? Thật quá vô sỉ!” người lính E
“.....”
“Phải công nhận là đẹp thiệt, nhưng qua đợt huấn luyện này thì thành nữ quỷ rồi, đáng tiếc!” người lính XX
“....”