Tôi Mà Anh Cũng Dám Yêu? ... Anh Ngu Sao?

Chương 75.2: (tiếp)




Ngọc Lam ngàn vạn không ngờ đến rằng mình trăm phương ngàn kế hại người lại bị người khác cắn ngược lại....
Ngọc Lam ngồi taxi đến chỗ bọn buôn người, điều này khiến cô ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, một tiểu thư đài các như cô ta cũng có ngày tù túng đến mức phải ngồi taxi để đi đây đi đó. Tâm trạng càng trở nên không tốt, cô ta càng hạ quyết tâm phải hành hạ Tiếu Vi đến sống dở chết dở!
"Các người bắt được cô ta rồi chứ?" Ngọc Lam dường như rơi vào trạng thái điên cuồng, sự điên cuồng này khiến một kẻ thông minh như cô ta không nhìn thấy nụ cười tính toán ti tiện của lũ buôn người kia.
"Tất nhiên, cô xem chúng tôi là loại người gì, có chút chuyện như vậy mà không làm được thì còn sống trên đời để làm gì nữa?" một tên ngả ngớn nói
Ngọc Lam chán ghét cau mày, trong lòng thầm mắng, lũ ch* này!
Dù sao thì người đẹp vẫn là người đẹp, dù có cau có thì vẫn đẹp, phải nói rằng Ngọc Lam cau mày trưng ra gương mặt lạnh lùng càng khiến cho thú tính của lũ buôn người lên cao. Phải biết rằng hàng nguyên tem thì không được động đến nhưng hàng đã mở thì bọn chúng được thoải mái hưởng thụ, miễn là không hành hạ đến chết là được. Chơi gái bao nhiêu lâu làm sao bọn chúng không biết Ngọc Lam này đã mất từ lâu, chưa kể đến dáng người cùng gương mặt của cô ta đều là cực phẩm, chỉ cần nghĩ đến lát nữa được hưởng thụ cực phẩm này thôi là bụng dưới của chúng đã nóng ran.
"Dù thế nào thì cho tao gặp người trước nếu không đừng mơ đến một cắc!"
"Được được! Mời!...."
..................................................ta là đường phân tuyến...............................................................
"Ngươi làm ơn đừng kích động như thế có được không, điếc tai quá!"
"Ta nói tại sao ngươi có thể hiểu tiếng của ta chứ, lẽ nào ngươi không phải là người?" con báo vẫn không thể tin, nó đi vòng quanh chỗ Tiếu Vi tra hỏi.
"Ngươi mới không phải người, cả nhà ngươi không phải người!" Tiếu Vi trợn mắt nói, con báo thầm nghĩ 'Điều này còn gì nghi ngờ sao?!'
"Dù sao đi nữa, cởi trói cho ta!" Tiếu Vi chợt nghĩ đến mình đang bị trói chặt bởi xích sắt, những mắt xích to siết chặt vào cổ tay, chân cô khiến cô vô cùng khó chịu.
"Vì cái gì chứ!?" con báo ngạo mạn nói, bây giờ người ở chiếm lợi thế là nó, dù cho loài người trước mắt có hiểu được tiếng của nó thì thế nào..... cũng vẫn chỉ là một con người nhỏ bé yếu ớt mà thôi!
"Dựa vào việc ta có thể giúp ngươi thoát khỏi cái tên đang giam cầm ngươi, ngài báo bị phong ấn!" Tiếu Vi nhẹ tênh nói, không quan tâm tới việc con báo đã dựng lông đuôi lên vì kích động.
"Làm sao ta có thể tin ngươi?!" con báo kiềm nén cảm xúc, bình tĩnh hỏi
"Ngươi còn lựa chọn nào tốt hơn sao, cũng đã bị giam cầm lâu như vậy, không muốn thử một lần?" Tiếu Vi không trả lời mà hỏi ngược lại, cô biết dù thế nào đi chăng nữa nó cũng sẽ đồng ý.
"Được ta giúp ngươi mở khóa nhưng nếu ngươi dám lừa ta thì.... hừ... hừ..." con báo không quên nói lời đe dọa
"Tách.... tách..." con báo dùng răng nanh sắc nhọn gặm nát xích sắt, gương mặt vênh váo tự đắc nhìn Tiếu Vi như thể nói với cô "Ta rất mạnh đúng không?!"
"Quả thật không tồi" Tiếu Vi không tiếc lời khen ngợi dành cho con báo lớn trẻ con kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.