Tôi Muốn Chết Vào Mùa Đông

Chương 1: Quán bar




Edit: Jessie
_____
“Biệt Tranh, cậu làm ơn giúp tôi. Lần trước bị Lý Sí bóp mông, tôi sợ lắm. Nếu lần này tôi lại tiếp tục qua đó, đêm nay thật sự có thể thoát không nổi.” Vạn Khả kéo tay tôi, đau khổ van xin, gương mặt tỏ vẻ đáng thương.
Tôi có chút do dự.
Lý Sí trong miệng cậu ta là cao thủ ăn chơi số một, thích đàn ông, đùa hoa trên giường, khi làm người yêu hắn thì hầu như mỗi ngày đều phải đi bệnh viện.
Không biết gần đây có chuyện gì, bên Lý Sí một người cũng không có, nhưng hắn lại tỏ ra hứng thú với Vạn Khả, lâu lâu phải chạy đến trêu chọc cậu ta một phen mới vui vẻ.
Lý Sí có một điểm, chính là không đụng đến trai thẳng, cho nên Vạn Khả cũng không muốn đi bưng rượu, liền đem hi vọng đặt trên người tôi.
Tôi cười khổ.
Cậu ta không biết, tôi cũng không phải trai thẳng.
Hơn nữa tôi cũng đã có người tôi thích, thích từ khi còn bé, tiếc rằng anh ấy đã đi nước ngoài, cả đời này không còn cơ hội gặp lại.
Tôi thở dài, thật ra nói tôi là gay thì hoàn toàn không phải, chỉ là cái thích của lúc bé mà thôi, đối với người khác tôi vẫn là trai thẳng.
Trước những lời cầu xin tội nghiệp của cậu ta, tôi do dự gật đầu.
Chỉ là bưng rượu mà thôi, nói không chừng còn được nhận tiền boa, nghĩ như vậy thì cũng chẳng mất mát gì.
Tôi bưng khay rượu, chậm rãi đến phòng 403.
Chai rượu trên khay được chủ nhân cực kỳ trân quý, nghe nói mua lại cũng mất vài triệu, bỏ lâu như vậy hiện tại giá cũng ít nhất mười triệu, trong phòng nhất định là đám thiếu gia giàu có.
Cả người tôi từ trên xuống dưới không đến năm mươi tệ, bởi vậy chỉ có thể cẩn thận mà bước đi, chỉ sợ chai rượu rơi xuống thì cái mạng tôi đi theo cũng chẳng đủ mà bồi thường.
Cửa đóng chặt, tôi đứng bên ngoài vẫn có thể nghe âm thanh vui đùa của bọn họ.
Đám đàn ông còn có thể bàn luận thứ gì mà cười nói vui vẻ như vậy nữa? Ít nhiều gì cũng dính đến đàn bà, tiền tài, địa vị… Còn có đàn ông.
Tôi nhíu chặt mi, cố bày ra vẻ mặt bĩnh tĩnh không lộ ra một tia bất mãn nào, cúi đầu bước vào nói: “Rượu của ngài.”, nói xong muốn lập tức rời khỏi nơi bẩn thỉu này.
“Này, đứng lại. Vạn Khả đâu? Sao cậu lại tới?”
Tôi ngẩng đầu lên, khóe miệng không có độ cong, cung kính một cách máy móc: “Vạn Khả đang bị gọi đi đưa rượu.”
“Đưa rượu?” Lý Sí cười tùy tiện, sau đó nụ cười biến mất, một chai rượu trực tiếp đập tới.
“Bang!!!”
Trán của tôi bị đập, máu trộn lẫn xỉ thủy tinh rơi xuống. Tôi đau quá, trên trán không chừng dính đầy xỉ thủy tinh.
Nhưng tôi không thể rời khỏi đây.
Tôi biết Lý Sí đang tức giận, nhưng tôi không bao giờ cho bản thân được phép bất mãn. Sau khi kết thúc công việc tôi có thể tự đi bệnh viện.
“Tôi trả tiền để các người phục vụ thế này à?” Lý Sí cười cười bóp chặt quai hàm tôi, xương quai hàm suýt chút nữa bị hắn bóp nát.
Một người như tôi, thấp kém, ngu dốt, mỗi ngày đi sớm về tối làm việc để kiếm cơm, sinh ra để trở thành đối tượng đùa bỡn của đám nhà giàu.
Tôi đã sớm hiểu được đạo lý này, cho dù bị đối xử như vậy, tôi cũng không có quá nhiều sợ hãi.
“Xin lỗi, tôi gọi cậu ta tới ngay.”
Lý Sí nở nụ cười, bỗng nổi lên một tia hứng thú: “Sao trước kia tôi chưa từng thấy cậu?”
“Tôi phụ trách giao hàng, không làm việc ở quán bar.”
Lý Sí siết mặt tôi hướng đến những người khác, hệt như bày ra một thứ đồ vật tùy ý người chơi đùa, cười nói: “Này, người này không tệ phải không?”
Đám người bên cạnh hiểu ý tứ của Lý Sí, đều trầm trồ khen ngợi, nói cây roi hôm trước mua vừa vặn có thể dùng đến.
Tôi chợt hoang mang, vốn nghĩ rằng hắn đánh mình để giải tỏa tức giận, nhưng không nghĩ hắn muốn chơi tôi.
Tôi có người mình thích, thà rằng tôi chết cũng không muốn ở bên người khác, lại càng không muốn bị hắn chơi.
Tuy không có gương nhưng tôi cũng biết sắc mặt của mình hiện giờ trắng bệch, không còn một tia huyết sắc.
Lý Sí nhìn bộ dạng của tôi bây giờ cười đến điên dại: “Hahahaha, nhìn cái mặt của cậu ta, buồn cười quá”
Tôi giãy giụa, nhưng cũng không dám làm quá trớn, sợ rằng Lý Sí sẽ thực sự tùy tiện tìm cái nhà vệ sinh nào đó chơi tôi mất.
“Tôi….. Tôi không thích đàn ông.” Sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đờ đẫn: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi rót rượu cho anh được không?”
Lý Sí không chút động lòng, nhưng khi nghe đến trai thẳng nháy mắt liền mất hứng, cuối cùng hắn quan sát tôi một chút lại đảo mắt nhìn phía dưới, thất vọng lắc đầu: “Được rồi, lại đây rót rượu.”
Tôi cúi người vội vàng rót rượu, sau đó đứng sang một bên không dám rời đi.
Tâm trạng Lý Sí bị phá hỏng có chút cáu kỉnh, lập tức đạp vào bụng tôi, tôi ôm bụng lùi về sau, mặt trắng bệch, cảm thấy nội tạng đều sắp nôn cả ra ngoài.
Trán vẫn còn đau, trên má còn có vết xước, cơ hồ trên mặt toàn là máu.
“Gọi Vạn Khả lăn lại đây.” Anh ta nói: “Cậu cút đi rửa mặt cho tôi, tởm chết đi được.”
Đúng vậy, trong mắt họ, máu của tôi chính là thứ ghê tởm.
Tôi run rẩy gật đầu, chạy ra ngoài tìm Vạn Khả.
Không tìm được Vạn Khả, tôi cảm thấy lo lắng, đi một vòng quán bar vẫn không tìm được cậu ta.
Thất vọng một hồi, tôi bước vào nhà vệ sinh.
Bên trong có người, nhà vệ sinh trong quán bar dường như chưa bao giờ dùng để đi vệ sinh, chẳng hạn như hai người ở phòng bên.
Ngay khi tôi vừa kéo quần, chợt nghe một giọng nói quen thuộc. Là Vạn Khả.
Cho nên, giọng đàn ông thở dốc yếu ớt ở sát vách chính là Vạn Khả.
“Hôm nay…  Ưm, có người muốn chơi tôi, tôi không cho…  A… Cố ý chờ anh…”
“…..  Nhanh lên một chút…  sẽ có người tới.”
“Ha…  Biệt Tranh cái tên ngu…  Thật sự cho rằng cậu đã bước vào có thể…  đi ra sao? Tôi đã sớm nhận ra, cậu ta cũng giống như tôi, chính là một tên gay…”
Người đàn ông cười khẽ: “Cậu ta là gay?”
“Thích không? Nếu anh thích, để tôi gọi cậu ta đến đây. Cậu ta là một kẻ ngu xuẩn, rất dễ lừa gạt.”
Nhà vệ sinh vắng vẻ cho nên giọng của cậu ta vô cùng rõ ràng rành mạch.
Tôi cúi đầu nhìn mình, không còn tâm trạng đi vệ sinh, kéo quần lên bước ra ngoài.
Tôi xin quản lý cho nghỉ, anh ta hỏi tôi nghỉ làm gì, tôi đưa tay chỉ trán.
Này anh không thấy sao? Vết rách trên trán sắp nứt ra, lại thêm miệng vết thương chi chít vết máu, đem cái mặt này ra ngoài hù chết người à!
Quản lý mặt không chút thay đổi nhìn, tặng tôi một câu: “Tạm thời trừ một nửa tiền lương.”
Tôi gật đầu.
Mẹ nó.
Hôm nay bị hành đến kiệt sức, tiền lương chỉ có 50 tệ.
Tiền thuốc cũng chẳng đủ.
Tôi đứng ở cửa, nhìn bầu trời chợt có chút cô đơn.
Tôi nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời, dẫu có cách trái đất ngàn dặm, nhưng chúng vẫn tỏa sáng soi chiếu cho nhân loại. Người ta tôn sùng chúng như những đại diện xinh đẹp, nhưng họ vẫn không thấu hiểu được nỗi cô đơn của chúng.
Tôi tự hỏi bản thân sống để làm gì? Có ích lợi gì đâu?
Tôi tự hỏi bữa cơm tiếp theo sẽ đến từ đâu, có cần thiết phải sống hay không?
Có thể khi tôi chết, tro cốt sẽ về với đại dương, tôi còn có thể vui đùa cùng cỏ cây và cá lớn.
Tôi gục đầu xuống, thầm nghĩ sẽ không đâu, làm thế nào tất cả những điều tồi tệ đều xảy ra trên người tôi, ông trời… có thể nào an ủi tôi một chút, chỉ một chút thôi, có thể cứu lấy tôi được không? Hãy chỉ cho tôi một cánh cửa và cho tôi biết lúc nào nó mở ra.
Tôi vừa bước đi, trời mưa.
Ông trời quả nhiên không nghe lời thỉnh cầu của tôi.
Mưa không nặng hạt, tôi đang nghĩ cách chạy từ đây đến bệnh viện, có thể đến kịp trước khi mưa lớn hay không?
Nhưng làm cách nào đến được? Taxi rất đắt, tôi căn bản không đủ tiền.
Chưa kịp nghĩ ra cách, mưa đã lớn rồi.
Tốt rồi, bây giờ muốn đi cũng không được.
Vì trời ẩm ướt, trán bắt đầu đau nhức, tôi cảm giác nó đã nhiễm trùng. Tôi thấy khó chịu quá, chóng mặt, đau bụng, cũng không thể trở về quán bar, tôi nên đi đâu đây?
Tôi ngồi xổm ngay cửa, gắt gao ôm bụng, nhắm chặt mắt vùi đầu vào đầu gối.
Cứ như vậy chết đi, thật tốt.
“Biệt Tranh?”
Tôi dường như nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Âm thanh ấy xuyên qua màng tai, đâm thẳng đến hồi ức.
Giọng nói quen thuộc ấy, trong nháy mắt tôi lập tức ngẩng đầu lên mà nhìn.
Nhìn người đàn ông cầm ô đi trong mưa, đối diện ánh mắt đối phương, gần như tôi không thể bình tĩnh nổi.
Anh ấy đã trở về?
Anh ấy đã trở về.
Đây chẳng lẽ… Một cánh cửa khác mà ông trời mở ra cho tôi?
Đầu óc của tôi dần nặng nề, mí mắt nặng trĩu, khiến tôi không cách nào mở ra nổi để nhìn rõ ràng hơn.
Cả người yếu ớt, giây tiếp theo, chìm vào bóng tối vô tận.
Sau này, tôi nhiều lần tự hỏi, vì cái gì ông trời lại sắp đặt cho chúng tôi gặp lại, mở cho tôi một cánh cửa mới, nhưng lại chẳng có được kết cục tốt đẹp.
Tôi nghĩ, có lẽ thời khắc cánh cửa mở ra, tôi không có đủ dũng khí đối mặt với ánh sáng rực rỡ kia, tôi nhắm hai mắt lại.
Đều tại tôi, nếu tôi kiên trì nhìn anh ấy thêm một chút thì tốt rồi.
Đều tại tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.