*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Jessie
____
Gần đây, Lộ Trường Phong đã đi công tác, không có quyền thừa kế công ty, anh ấy cố gắng tự thành lập công ty, hiện đang thảo luận số dự án.
Cụ thể làm cái gì thì tôi không rõ, cũng không hỏi nhiều, tiếp tục công việc của tôi ở quán bar.
Vào buổi sáng, tôi nhận được vài cuộc điện thoại từ người lạ, anh ta cứ nói nói liên tục nửa ngày, sau đó tôi lập tức tắt máy thì anh ta vẫn cứ liên tục gọi cho tôi, thật phiền phức.
Tôi chặn số điện thoại đó, mới dừng được.
Buổi chiều, Bach Kiều Hòa bỗng nhiên đến quán bar, đem cho tôi một loại thuốc, nói là tốt cho bệnh tình, mỗi ngày uống một lần.
Thực ra thuốc lúc trước bệnh viện đưa tôi cũng chưa uống, tôi cảm thấy mình đã khỏi bệnh, tuy rằng vẫn còn đau đầu một chút nhưng tôi không muốn uống thuốc, thuốc là ba phần độc, tôi không muốn uống độc.
Chuyện này tôi giấu Lộ Trường Phong nên anh ấy không biết tôi có uống thuốc hay không.
Dạo gần đây cơn đau đầu càng dữ dội hơn, tôi nhận lấy lòng tốt của cậu ấy, nhét hộp thuốc vào túi, tôi tò mò hỏi cậu ấy: “Cậu làm sao mà biết tôi bị bệnh?”
Lúc tôi bị tai nạn, cậu ta còn chưa đến quán bar.
Bạch Kiều Hòa cười khẽ: “Hả? Anh quên rồi à? Chính anh nói với tôi mà.”
Vậy sao? Có lẽ tôi đã quên.
“Được rồi, chắc tôi đã quên, cảm ơn.”
Bạch KIều Hòa gật đầu: “Tôi đi trước, có một cuộc phẫu thuật, tôi phải đi hỗ trợ.”
Cũng hiếm khi cậu ấy bỏ thời gian đến gặp tôi.
“Được.”
Tôi đứng ở quầy bar lấy hộp thuốc từ trong túi ra, không biết có phải do ánh đèn quá mờ hay không mà tôi không nhìn rõ được tên thuốc được ghi trên hộp.
Ông chủ bước đến thấy tôi không làm việc nghiêm túc, đi đến nhìn tôi rồi lại nhìn hộp thuốc.
Trừng mắt nhìn tôi một cái lập tức rời đi.
Tôi cong cong môi, cất hộp thuốc vào túi, tiếp tục làm việc.
Sau khi tan làm, tôi quăng hộp đựng thuốc vào thùng rác, thuốc cùng nước trôi xuống cổ họng.
Uống thuốc xong một lúc sau cơn đau đầu đã bớt đi một chút.
Tôi tắm rửa xong, ngồi trên giường như thường lệ gửi tin nhắn cho Lộ Trường Phong.
Trên ngón tay tôi có nước khiến cho điện thoại tôi bỗng nhiên bị đứng, chờ tôi phản ứng lại rút ngón tay ra, lấy khăn giấy lau điện thoại, chợt phát hiện, tôi đã xóa mất tin nhắn WeChat của Lộ Trường Phong rồi!
Mẹ kiếp!
Một trong các tính năng tồi tệ nhất của WeChat, chỉ cần bạn xóa người khác ra khỏi giao diện trò chuyện, bạn sẽ không còn tin nhắn của họ nữa.
Tôi nhấp vào giao diện trò chuyện, phát hiện tất cả lịch sử trò chuyện đều không còn.
Tôi cắn răng, khóc lóc với anh ấy: [Em vừa mới làm bậy, lịch sử trò chuyện mất hết rồi.]
[Không còn thì thôi, cũng không phải sau này chúng ta không nhắn tin.]
[Không được! Anh chụp màn hình gửi cho em, phải chụp toàn bộ.]
Sau đó anh ấy trả lời tôi, anh ấy thật sự đáp ứng, chờ tôi gửi tin nhắn xong, tiếp sau đó là một loạt tin nhắn được gửi đến.
Mở lên tất cả đều là ảnh chụp màn hình tin nhắn của chúng tôi.
Tôi mỉm cười, gửi cho anh ấy một cái biểu cảm: [/Hứ/]
(Jessie: Mình không có cái icon này nhưng mà ở dưới có hình á.)
[Giận sao?]
[Chúng ta gọi video được không?]
Bên kia đợi một lúc lâu, mới gửi tin nhắn.
Tôi gọi cho anh ấy, ánh mắt dừng trên người anh ấy, phát hiện anh ấy đang ngồi trong văn phòng, đang xem gì đó, đợi cho đến khi video được kết nối và nhìn tôi.
“Anh đang làm gì vậy?” Tôi hỏi.
Anh ấy khẽ cười: “Anh đang họp, cục cưng.”
Tôi trợn mắt hốt hoảng, lập tức tắt máy.
[Anh! Làm sao! Không nói sớm!]
Lộ Trường Phong: [Không muốn từ chối em.]
Tôi mím môi.
Đáng ghét, anh ấy đang dỗ dành tôi.
[Này… Này, vừa rồi họ có thấy em không? Nghe em nói gì không?]
[Không có, anh đóng cửa rồi, hơn nữa họ không thể nhìn thấy hướng của anh.]
Tôi thở nhẹ ra một hơi.
[Quên đi, chờ ngày mai rồi gọi video, anh cố gắng làm việc nhé.]
[Ừm, ngủ ngon. Đi ngủ sớm một chút.]
Khi trò chuyện xong, tôi xem ngày, tôi giật mình khi nhìn ngày của hôm nay, đã là ngày 6 tháng 11 năm 2025 rồi, ngày mai là đông chí.
Tôi ngẩn ngơ nhìn lại những tháng ngày qua, mùa thu này qua thật sự quá nhanh, rõ ràng tôi gặp lại Lộ Trường Phong vào đầu thu, nhưng không bao lâu nữa mùa thu này cũng chỉ còn là quá khứ.
Tôi luôn cảm giác chính mình có phải hay không đã bị ít mất mấy ngày.
Tôi lắc lắc đầu, chìm vào giấc ngủ.
–
Buổi sáng, sau khi ăn xong tôi lại uống thuốc Bạch Kiều Hòa đưa, không thể không nói thuốc cậu ấy cho tôi thật sự có tác dụng, tôi uống xong quả nhiên cơn đau đầu tốt lên rất nhiều.
Nhưng mà tôi đã vứt mất hộp thuốc nên không thể nhớ được thuốc này tên gì.
Quên đi, đợi uống hết, tôi nhờ cậu ấy mua thêm một hộp.
Một tuần sau, Lộ Trường Phong đi công tác trở về, chiều ngày hôm đó tôi xin nghỉ phép đến sân bay đón anh ấy, hai người chúng tôi cùng nhau về nhà, vừa bước vào phòng anh ấy đã bắt đầu hôn tôi.
Đầu tôi hơi choáng váng, nhanh chóng bị nụ hôn nóng bỏng này khiến cho nghẹt thở.
Cho đến khi tôi bị đè trên giường, quần áo cũng sắp lột sạch, tôi cố mở mắt ra, muốn nhìn rõ ràng gương mặt Lộ Trường Phong.
Miệng của anh ấy đang phóng túng trên cổ tôi, trước mắt tôi một mảnh trắng sáng, những va chạm cũng tiếng thở dốc vô cùng rõ ràng nhưng tôi lại không thể nhìn thấy mọi vật xung quanh.
Tôi cuống lên, đẩy anh ấy ra, lớn tiếng: “Chờ… chờ một chút.”
Lộ Trường Phong không hiểu, nhưng đầu vẫn chôn vào cổ tôi cọ cọ.
“Làm sao vậy?”
Tôi mở to hai mắt, hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt của Lộ Trường Phong, tôi sốt ruột muốn khóc.
Làm sao vậy?
Tôi làm sao vậy?
Tôi… sao tôi không thấy gì cả.
Giây tiếp theo, quần tôi bị cởi.
“A… Lộ…”
Tôi nhắm mắt lại, không còn rối rắm về vấn đề này nữa.
–
Tôi mấy ngày nay càng kỳ lạ, đầu óc quay cuồng, không biết có phải do công việc qua mệt mỏi hay không nữa.
Tiền lương tôi làm ở quán bar gần đây khá ổn định, có lẽ do năng lực tôi không tệ lắm, thành thạo công việc, tiền lương tăng lên nên tôi xin nghỉ việc ở nhà hàng.
Giờ làm việc ở quán bar của tôi cũng từ 2 giờ chiều đến 8 giờ tối, buổi sáng trở nên thật nhàm chán.
Lộ Trường Phong vừa mới bắt đầu lập nghiệp, công việc rất bận rộn, tôi cũng không thể cả ngày quấn lấy anh ấy.
Tôi đang ngồi quán cà phê lần trước hẹn với Bạch Kiều Hòa, nhàm chán xem lại lịch sử trò chuyện với Lộ Trường Phong, cười cười nhớ lại từng cuộc gặp gỡ.
Bên cạnh có một cô gái đang tranh cãi với một nam sinh, mới lúc đầu còn nhỏ giọng dần dần âm thanh càng lớn.
“Anh là hội trưởng, cô ta chỉ là một hội viên nhỏ bé tại sao không đi hỏi người đi cùng cô ta? Sao lại chạy đến hỏi anh? Không biết nam nữ khác biệt sao?”
“Anh là người phụ trách, cô ta muốn hỏi, anh cũng không thể không trả lời mà.”
“Em mặc kệ, anh xóa cô ta mau.”
“Ài… Ngành của bọn anh có rất nhiều thứ cần phải báo cáo, em cũng đừng tức giận, chút nữa anh mua bánh ngọt em thích ăn nhất được không?”
“Anh cho rằng em sẽ cho qua sao?!” Cô gái đứng bật dậy nhìn chàng trai: “Không xóa thì chia tay, anh chọn đi.”
Nam sinh không còn cách nào khác, cầm điện thoại lên: “Xóa xóa xóa, anh xóa ngay, đừng tức giận nữa bảo bối, anh sai rồi.”
Cô gái bị kéo ngồi xuống, trực tiếp khóc: “Anh nói xem, có phải lỗi của anh không, hơn nữa cái câu lạc bộ rách của anh hở ra là có việc hở ra là có việc, lúc trước toàn là em gửi tin nhắn cho anh trước, anh xem lại WeChat đi xem anh chủ động nhắn cho em được mấy lần?”
“Đều là em gửi cho anh, anh còn cách nửa ngày mới trả lời nữa chứ! Sao anh không đợi tới kiếp sau rồi trả lời luôn!”
Nam sinh cúi đầu dỗ dành: “Anh sai rồi, cục cưng đừng khóc nữa, em khóc mà lòng anh đau đây này, từ nay về sau anh không tái phạm nữa, được không?”
Cô gái cười cười: “Anh nói là…”
Tôi bật cười, tình yêu của con người chính là so đo từng chút, lo sợ trong tình cảm này bản thân phải cho đi quá nhiều mà đối phương không cho được nhiều như vậy, sẽ làm cho con người ta cảm thấy đôi phương không yêu mình như mình yêu họ.
Tôi cúi đầu cười, ánh mắt rơi xuống màn hình điện thoại, nụ cười ở khóe miệng chợt cứng lại.
Tôi mất hồn nhìn vào khung trò chuyện, nhìn thấy trên đó tất cả tin nhắn đều là tôi chủ động gửi, bỗng nhiên trong lòng có một chút cảm giác lạnh.
Tôi biết tôi không nên nhạy cảm, hẹp hòi như vậy, nhưng khi yêu là thế đấy.
Tôi gửi cho Lộ Trường Phong một tin nhắn, tỏ vẻ tức giận.
Cũng cho anh ấy một bậc thang để anh ấy dỗ dành tôi, nhưng có lẽ lúc này anh ấy đang họp, không có trả lời tôi.
Tôi chán nản hẹn Bạch Kiều Hòa ra ngoài, hỏi cậu ấy tôi liệu có quá hẹp hòi hay không.
Hôm nay không phải thứ bảy, chủ nhật, nhưng Bạch Kiều Hòa lại xin nghỉ, cậu ấy ngồi ở đối diện tôi, mỉm cười gãi đầu: “Tôi cũng không biết, tôi… tôi chưa yêu bao giờ.”
Tôi sửng sốt: “Cái gì! Cậu chưa yêu ai sao? Không đúng! Cậu vẫn là…”
Bạch Kiều Hòa mắt trợn to, nhào lên bụm miệng tôi lại: “Anh nhỏ tiếng một chút.”
Tôi mỉm cười, giống như phát hiện được bí mật nhỏ của cậu ấy.
“Vậy cậu thích kiểu người thế nào? Nam hay nữ?”
Bạch Kiều Hòa lắc đầu: “Tôi thích con gái, nhưng vẫn chưa có ai thích, tôi thật ra cũng không hiểu thích là cái gì nữa.”
Tôi như là một người thầy từng trải, từng câu từng câu giải thích: “Thích sao? Thích chính là muốn ở bên cạnh anh ấy mỗi ngày, luôn cảm thấy bản thân đối với anh ấy không đủ tốt, cảm thấy mình không xứng với anh ấy, cảm thấy anh ấy là người tốt nhất thế giới, muốn hôn anh ấy còn có…”
Bạch Kiều Hòa khuấy ly cà phê trong tay, nghi hoặc nói: “Nếu anh thích người ta như vậy, tại sao phải bận tâm ai chủ động gửi tin nhắn trước?”
Tôi nhíu mày: “Nhưng mà, khi chủ động tôi cảm giác được tôi càng thích anh ấy, tôi biết tôi rất thích anh ấy, nên chỉ khi anh ấy thích tôi càng nhiều thì tôi mới có thể thỏa mãn, cậu hiểu chưa?”
Bạch Kiều Hòa gật đầu: “Anh thích anh ấy, anh cho anh ta một miếng bánh ngọt, anh ta cũng cho anh một miếng bánh, nhưng anh lại nghĩ vì cái gì là anh cho anh ta mà không phải anh ta chủ động với anh, vả lại anh nghĩ tại sao anh ta phải đưa cho anh miếng bánh bằng nhau mà không phải một miếng to hơn? Đó là sự không hài lòng phải không?”
Chẳng trách là người có học thức cao, tôi hài lòng gật đầu: “Đúng, chính là như vậy.”
Bạch Kiều Hòa uống một ngụm cà phê: “Hay là để tôi xem lịch sử trò chuyện của anh? Cho… anh vài đề nghị?”
“Nhưng mà tôi không hiểu lắm về chuyện tình cảm, cho đề nghị cũng chỉ có thể tham khảo.”
Tôi nghĩ đó là một ý kiến hay, vì vậy đưa điện thoại cho cậu ta.
Chẳng phải kẻ trong cuộc thì mê sao? Tôi chỉ có người bạn là Bạch Kiều Hòa, tôi không chắc mình có thể nhìn ra cái gì.
“Mật khẩu là 0218.”
Đó là sinh nhật Lộ Trường Phong.
Bạch Kiều Hòa mở điện thoại, khẽ nhướng mày: “Tôi xem tin nhắn của hai người anh ta sẽ không tức giận chứ?”
Tôi chớp mắt: “Không đâu, huống chi anh ấy cũng không biết, cậu mau xem cậu mau xem.”
Tôi giục cậu ta, muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Bạch Kiều Hòa cười khẽ một tiếng, mở WeChat, nhìn vào giao diện, lại ngẩng đầu hỏi: “Anh đặt tên cho anh ta là gì?”
Tôi ngượng ngùng: “Bé Lộ Trường Phong.”
Bạch Kiều Hòa dừng lại nhìn tôi, ngón tay trượt trên màn hình.
Sau đó lại đột ngột ngẩng đầu, hỏi tôi một câu.
“Anh đã uống thuôc tôi đưa chưa?”
Tại sao tự nhiên lại nói tới cái này?
Tôi cười khẽ: “Uống thuốc sao? Mỗi ngày tôi đều uống một viên, nhưng gần đây tôi cảm thấy đã khỏe, đầu cũng không đau, có phải không cần uống thuốc nữa không?”
“Đau đầu?” Bạch Kiều Hòa sửng sốt ánh mắt đột nhiên thay đổi: “Biệt Tranh… anh không biết đó là thuốc gì sao?”
Tôi thấy vẻ mặt của cậu ta, sắc mặt ngây ngẩn: “Không phải thuốc trị… đau đầu sao?”
Bạch Kiều Hòa đứng lên nhìn chằm chằm vào tôi.
Sau đó cậu ấy nói từng chữ một: “Nhưng… anh quên rồi sao?”
“Khi chúng ta quen nhau, anh nói với tôi anh có bệnh tâm thần, muốn tôi giúp anh mua thuốc.”
“Đó là… thuốc ức chế chứng rối loạn tâm thần.”
Bạch Kiều Hòa đưa điện thoại cho tôi.
Thanh âm rõ ràng rất nhẹ, nhưng lọt vào tai tôi lại lạnh đến thấu xương: “Lần trò chuyện cuối cùng của anh và Lộ Trường Phong là ba tháng trước.”
—
Cái icon này nè cả nhà iu