Sức khỏe của Liễu Ngọc Hàm không được tốt cho lắm, nhưng trưởng nhóm tổ dự án không phải người xuất thân từ quân y nên không thể quan sát sự thay đổi nhỏ của cơ thể Liễu Ngọc Hàm bằng mắt thường được, vì thế hắn chú ý đến một phương diện khác.
Vẻ mặt Tần Mạc lập tức nghiêm túc: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trưởng nhóm dự án lập tức thông báo tình huống cho Tần Mạc.
Năm giác quan của Liễu Ngọc Hàm phản ứng rất chậm, theo lý mà nói, cậu chưa từng gặp tên nội gián kia, cậu đứng ở tầng ba hai nhìn xuống nhóm người xa lạ Tần Mạc, có thể nhìn rõ hay không thì chắc chắn là không, chứ đừng nói có thể liên kết giữa gương mặt và bóng lưng của tên nội gián, và chỉ ra thân phận của đối phương.
Liễu Ngọc Hàm không những nhận ra mà nhìn dáng vẻ của cậu rất là thành thục, điều này làm cho nhóm trưởng cảm thấy khiếp sợ.
Vẻ mặt của Tần Mạc dần dần trở nên nặng nề, xem ra tình huống phát triển theo hướng anh không muốn nhất.
"Tý nữa sau khi cậu ấy làm xong việc, liền dẫn cậu ấy đi kiểm tra toàn diện." Ánh mắt Tần Mạc dần dần tối đen, vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ, cả người nhuốm màu hung ác bén nhọn, "Đã nói chuyện này cho cậu ấy chưa?"
Nhóm trưởng tổ dự án trả lời: "Đã thông báo những hành động trước đó, không nhắc đến chuyện của thiếu tướng."
Tần Mạc biết cấp dưới của mình có chừng mực, nếu hắn nói không nhắc đến, vậy thì Liễu Hàm chắc chắn không biết. Sau khi nhận được đáp án, anh không nói gì nữa, bảo nhóm trưởng quay về làm việc.
Nhóm trưởng không phải là người mới như Liễu Ngọc Hàm, hắn có rất nhiều việc, tất nhiền sẽ rất bận, báo cáo xong liền quay về làm việc.
Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn, đến khi nhóm trưởng quay về phòng làm việc đã không thấy Liễu Ngọc Hàm nữa.
"Cậu ấy đi đâu rồi?" Nhóm trưởng biết Tần Mạc rất xem trọng Liễu Ngọc Hàm, người muốn nhìn không thấy đâu, trong lòng bắt đầu hoảng.
Có người lên tiếng trả lời hắn: "Không có việc gì đâu, đi tìm thiếu tướng rồi. Nếu không phải như vậy, chúng tôi cũng không dám để cậu ấy đi."
Gián điệp vẫn chưa bắt được, bây giờ trong công ty rất loạn, Liễu Ngọc Hàm là người không có sức khỏe, chạy lung tung rất nguy hiểm. Nếu không phải cậu đi tìm Tần Mạc, đồng nghiệp của hắn cũng không dám để cậu rời đi.
Nghe được đáp án, nhóm trưởng thở ra một hơi thật dài, cảm thấy thả lỏng hơn, nhưng không biết Liễu Ngọc Hàm làm bọn họ yên tâm đang rất lo lắng.
Nếu không phải cậu thấy tin nhắn được nhấn mạnh của anti, Liễu Ngọc Hàm sẽ không bao giờ tự mình đi tìm Tần Mạc, nhiều lắm khi nhận được tin nhắn cậu sẽ đưa cho đồng nghiệp, sau đó liền mặc kệ.
Cậu tự biết mình biết ta, nếu chỉ số thông mình không đủ, vậy thì không cần đi vào vũng nước đục.
Ngoài trừ điều này, cậu thật sự rất sợ Tần Mạc.
Kiểu sợ hãi này không những cho cậu biết Tần Mạc là kiểu người như nào trên chiến trường, mà khi chỉ ở cùng với Tần Mạc một lúc, cảm giác sợ hãi giống như bị một con thú hung giữ theo dõi, trong lòng cảm thấy rất lo lắng.
Đặc biệt là khi Tần Mạc nhìn chăm chú vào cậu, sự lo lắng bên ngoài liền biến thành nôn nóng, khiến Liễu Ngọc Hàm đau khổ, rất muốn nhét giác quan thứ sáu của mình vào bụng mẹ để sinh lại lần nữa.
Rõ ràng nhìn thiếu tướng Tần rất hòa nhã mà!
Không biết sai chỗ nào, Liễu Ngọc Hàm đành phải mỉm cười nhẹ nhàng, đưa cho Tần Mạc đọc tin nhắn mình nhận được.
Tần Mạc có thần kinh bách chiến, có rất nhiều vấn đề anh nhạy cảm hơn rất nhiều so với Liễu Ngọc Hàm, chỉ nhìn qua video, liền đoán được nguyên nhân và hậu quả.
Liếc nhìn Liễu Ngọc Hàm đang cúi đầu lo lắng, Tần Mạc hiểu rõ cậu đang lo lắng chuyện gì, chuyển tiếp tin nhắn sang cho mình, rồi lại đưa cho Liễu Ngọc Hàm cách liên lạc với mình, giọng điệu ôn hòa nói: "Nếu lần sau có chứng cứ, có thể gửi cho đây cho tôi."
Liễu Ngọc Hàm vừa nghe Tần Mạc nói như thế, lập tức liền hiểu video mình nhận được chắc chắn không đơn giản như mình nghĩ.
Mặc dù không rõ lắm bên trong có chuyện gì, nhưng không cần nghĩ cũng biết bên trong chắc chắn rất rắc rối, bản thân Liễu Ngọc Hàm tự nhận là một công dân bình thường, gánh chuyện này không có nổi, mấy chuyện lung tung như này có người nhận tất nhiên là rất tốt, không nhịn được nở nụ cười cảm ơn với Tần Mạc.
"Vâng, cảm ơn thiếu tướng!" Cậu cảm ơn rất thật lòng, "Làm phiền thiếu tướng rồi!"
Tần Mạc nhìn gương mặt kích động của Liễu Ngọc Hàm, trong lòng cảm thán một cậu, cậu ấy vẫn sợ gặp rắc rối như trước, ánh mắt không tự chủ liền trở nên dịu dàng, mềm mại.
Nếu có cấp dưới hiểu anh đứng ở đây, nhìn vẻ mặt của anh lúc này, lập tức sẽ đoán ra anh đang nhớ lại kỷ niệm đẹp.
Đáng tiếc Liễu Ngọc Hàm không hiểu gì về Tần Mạc, nhìn thấy vẻ mặt Tần Mạc hòa hoãn hơn, còn tưởng mình làm rất hợp ý với thiếu tướng, vừa cảm thán mình làm bừa thế mà đúng ý cấp trên, vừa suy nghĩ xem mình làm được việc như này, chuyện không cẩn nhận ngộ nhận Tần Mạc có thể được xóa bỏ hay không?
Cẩn thận liếc nhìn Tần Mạc, Liễu Ngọc Hàm nghĩ có vẻ thiếu tướng Tần rất bận, thấy anh không muốn nói gì nữa, liền biết ý rời đi.
Sau khi Liễu Ngọc Hàm rời đi, vẻ mặt ôn hoàn của Tần Mạc lập tức trở nên lạnh lùng, vừa gửi video cho trợ lý, vừa liên lạc với nhóm trưởng tổ dự án Tưu Khê, bảo hắn tan làm liền dẫn Liễu Ngọc Hàm đến bệnh viện, không được chậm trễ.
Nhóm trưởng biết Tần Mạc muốn xác nhận điều gì đó, vội vàng nhận lệnh, lại không ngờ đến kế hoạch bị thay đổi, khi ra ngoài liền bị đám phóng viên chặn đường, cuối cùng bọn họ không thể đến bệnh viện.
Liễu Ngọc Hàm không để ý đến chuyện này: "Không sao đâu, dù sao cũng chỉ quan sát hình ảnh ba chiều, cho dù bây giờ chưa kiểm tra cũng không gặp nguy hiểm gì, để mai rồi đi."
Nhóm trưởng nhìn tình hình bên ngoài, cũng biết hôm nay sẽ không đi được, đành phải đưa Liễu Ngọc Hàm về.
Bởi vì lo lắng cho Liễu Ngọc Hàm, ngày hôm sau Liễu Ngọc Hiện đưa cậu đi làm, cố tình nán lại nói chuyện một lúc với đồng nghiệp của cậu, nhờ bọn họ chiếu cố em trai mình.
Đợi đến khi Liễu Ngọc Hàm mang thiết bị để làm việc, lúc này Liễu Ngọc Hiện mới rời Nguyên Khang trong lo lắng.
Cuối cũng vẫn không thể tìm được thời gian trống để đi kiểm tra với Liễu Ngọc Hàm, nhóm trưởng đánh thở dài, còn chưa kịp nói chuyện với người khác, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc của thiếu tướng.
"Đã đeo thiết bị tiếp nhận à? Tình huống như nào?"
Mọi người đứng dậy hành lễ: "Thiếu tướng!"
Bởi vì Liễu Ngọc Hàm mới bắt đầu làm việc, bọn họ cũng chưa kịp quan sát tình huống, cho nên không thể trả lời Tần Mạc.
Tần Mạc cũng không bắt buộc bọn họ phải trả lời, đi đến gần chô Liễu Ngọc Hàm rồi ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng sờ trán Liễu Ngọc Hàm, ánh mắt dừng trên đôi môi mím chặt của cậu, trên mặt liền nở nụ cười.