Liễu Ngọc Hàm đang sử dụng thiết bị kết nối gọi là máy tính kết nối tinh thần, khá giống với mũ đội khi chơi game thực tế ảo, sử dụng có thể nhìn thấy hình ảnh lập thể 3D không khác gì game online.
Mặc dù Liễu Ngọc Hàm đã xuyên đến thế giới tinh tế hơn hai mươi năm, nhưng số lần chơi game thực tế ảo chỉ đếm trên đầu ngón tay, thời gian rảnh rỗi đều livestream hoặc là học bù, bây giờ tiếp xúc với thiết bị cao cấp mô phỏng thế giới thực, cậu cảm thấy rất hứng thú.
Tập trung tinh thần vào làm việc, Liễu Ngọc Hàm chơi vô cùng vui vẻ, tất nhiên cậu không biên Tần Mạc đang áp ngón tay lên trán mình, yên lặng nhìn chằm chằm mặt cậu.
Cung may cậu không cảm nhận được động tác của Tần Mạc, cậu mới có thể tiếp tục tưởng tưởng người dân tinh tế điên đảo trong các game kinh dị.
Nhân viên Nguyên Khang đều là những người tài giỏi, hình ảnh ba chiều được họ xây dựng rất chân thực, Liễu Ngọc Hàm nhìn qua một lượt, liền biết được hình dáng của bản quy hoạch mới như thế nào.
Có thể vì tòa nhà bỏ hoang ở Tưu Khê quá kỳ lạ, toàn bộ hạng mục mới đều chọn nó làm trung tâm, tỏa ra ngoài hình vòng cung, bao trùm đa số cảnh quan thiên nhiên nổi tiếng ở Tưu Khê, tái tạo thành một công viên vui chơi đặc sắc.
Bố cục vòng tròn này rất thú vị, Liễu Ngọc Hàm nhìn khu vực được quy hoạch ở phía trên, liền nhớ đến các công viên trò chơi ở Trái Đất.
Nếu lấy khu vực tà môn là tòa nhà đổ nát ở Tưu Khê làm trung tâm, rõ ràng hạng mục này hướng đến chủ đề kinh dị.
Cậu cảm thấy không thể để người dân tinh tế cười nhạo mình được nữa, trong đầu Liễu Ngọc Hàm xuất hiện vô số trò chơi kinh dị kinh điển thời trước, các bộ phim điện ảnh ví dụ như: series Ngọn đồi câm lặng, series game Fatal Frame, game Outlast...Nghĩ đến là thấy run, vừa mỉm cười vữa nghĩ đến được người dân tinh tế ngốc nghếch sẽ bị những trò chơi kinh điển đó chinh phục.
Đợi đến lúc đó, cho dù là anti hay người qua đường đều sẽ bị game kinh dị dọa sợ, Liễu Ngọc Hàm tin rằng, sẽ không còn người gọi mình là thầy giáo "Chuyên tự dọa mình sọ" nữa!
Run sợ đi nhưng con cá tươi sống!
Đến một ngày nào đó, các người cũng sẽ biến thành cá mặn!
Sử dụng máy kết nối ghi lại ý tưởng của mình, cơ thể Liễu Ngọc Hàm trở nên hưng phấn, khóe miệng bất giác nhếch lên, làm Tần Mặc cảm thấy rất thú vị.
"Tạm thời đừng quấy rầy cậu ấy làm việc, trước khi tan làm ngày hôm nay, đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra."
Mặc dù tổ trưởng tổ dự án Tưu Khế không biết quá nhiều về tình huống của Liễu Ngọc Hàm, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tần Mạc, hắn không quan tâm đến có chấp hành đúng kỷ luật hay không, vội vàng đồng ý.
Nhìn thấy Liễu Ngọc Hàm sắp ngắt kết nối tinh thần, Tần Mạc không nói gì nữa, vội vàng rời đi.
Anh rời đi vừa đúng lúc, chỉ chậm một chút thôi, một giây sau, khi Liễu Ngọc Hàm tháo thiết bị kết nối tinh thần, hưng phấn nói ra ý tưởng với đồng nghiệp, lập tức sẽ nhìn thấy Tần Mạc đứng bên cạnh.
Mặc dù Liễu Ngọc Hàm nhát gan, nhưng thỉnh thoảng lại rất kiên định.
Nếu cậu biết Tần Mạc đã ở bên cạnh nhìn mình, ban đầu có thể thấy hoảng sợ, sau khi hết hoảng sợ, cậu sẽ tự hỏi xem Tần Mạc làm như vậy là có ý gì.
Mà phía Tần Mạc, tạm thời không hy vọng Liễu Ngọc Hàm biết sự thật.
Nhưng mà cho dù Tần Mạc rời đi trước một bước, Liễu Ngọc Hàm vẫn cảm nhận được gì đó, liếc mắt nhìn vào chỗ Tần Mạc vừa ngồi, mơ màng hỏi tổ trưởng một cậu: "Có người đến đây sao?"
Tổ trưởng tổ dự án đảo mắt, nửa thật nửa giả nói: "Đúng thế, không ngờ cảm giác của cậu rất nhạy bén. Là quân y trước đây của chúng ta, nghe nói có người mới, nên đến dặn dò trước, bảo chúng tôi mang cậu đến kiểm tra sớm một chút. Quân y của chúng ta không phải là người dễ tính gì, cậu rất may mắn đấy."
Nhìn các đồng nghiệp xung quanh đang nghiêm túc, mặc dù cảm thấy rất quen thuộc, Liễu NGọc Hàm không còn thắc mắc nữa, ngược lại thấy tò mò hỏi mọi người may mắn là như thế nào.
Nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng cậu mới hiểu được ý trong mấy lời hihi haha của đồng nghiệp, bọn họ nói may mắn chính là hôm nay có thể tan làm sớm, liền cảm thấy dở khóc dở người.
Haizzz, không ngờ những người này nhìn rất nghiêm túc mà lại còn vui tính thế này.
Bỏ qua chuyện đó sang một bên, có thể tan làm sớm là một chuyện tốt, Liễu Ngọc Hàm vừa nói đùa với đồng nghiệp vừa dọn đồ của mình, là người tan làm đầu tiên của phòng bọn họ.
Sau đó đến bệnh viện.
Bởi vì có hẹn trước, cho nên Liễu Ngọc Hàm đi kiểm tra không mất thời gian đợi, rất nhanh đã có kết quả.
"Não hoạt động ở mức độ cao." Bác sĩ nói giống như lần đầu Liễu Ngọc Hàm đi khám sức khỏe, "Những hạng mục này không thể bỏ sót, cũng phải kiểm tra lại mấy hạng mục này."
Hoa tay múa chân mở danh sách các hạng mục cần phải kiểm tra, Liễu Ngọc Hàm bị bác sĩ nhìn như hổ tình mồi đẩy ra ngoài, im lặng đi kiểm tra.
Bác sĩ nhìn bóng lưng cậu lắc đầu, rồi xem kỹ lại báo cáo.
"Não hoạt động quá cáo, tinh thần vẫn ổn định, dao động rất ít...Có khả năng bị tổn thương quá nặng, mong là mình không nghĩ nhiều."
Sự thật là bác sĩ đang nghĩ nhiều.
"Khả năng cục hạn của não bộ rất cao, tinh thần từ mức ổn định đến siêu ôn định, khả năng hoạt động của thần kinh não cao, hình thành khối liên kết, không có khả năng bị bệnh, nhưng không đề nghị người giám hộ giải mã GEN dưới mọi tình huống."
Bác sĩ xe kết quả liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng lại làm Liễu Ngọc Hàm ngơ ngác.
Tách mỗi từ ra cậu vẫn hiểu,, nhưng khi ghép lại với nhau cậu lại chẳng hiểu gì.
Cho nên cuối cùng ý của báo cáo là gì?
"Ý nói cháu không hề mắc một bệnh nhỏ nào cả, chứ đừng nói bệnh nặng." Bác sĩ biết Liễu Ngọc Hàm là tên học dốt, thấy cậu nghe không hiểu gì cả, phát một chút lòng tốt nói, "Nếu không có nhân viên y tế, không được tự ý giải mã GEN, biết chưa?"
Bác sĩ kê cho Liễu Ngọc Hàm một ít thuốc an thần, bảo khi nào đầu cảm thấy không thoải mái thì lấy ra dùng, liền đuổi cậu đi về.
Liễu Ngọc Hàm cảm ơn với bác sĩ, mới vừa đi đến cầu thang, thấy một cô bé đang ngồi khóc, không thấy người lớn của cô bé đâu.
Tình huống này hơi kỳ lạ, Liễu Ngọc Hàm không muốn để ý, nhưng không ngờ đột nhiên cô bé ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy cậu đi ngang qua, đôi mắt thoáng sáng lên.
"Chú cá mặn!" Cô bé dùng giọng nói ngọt như kẹo gọi Liễu Ngọc Hàm, giống như một quả bóng nhỏ lao vào ngực Liễu Ngọc Hàm, vui vẻ ôm lấy eo Liễu Ngọc Hàm, "Chú cá mặn, chú chính là chú cá mặn đúng không? Mộng Mộng nhìn thấy chú ở trên quang nào đó!"
Cô bé giống như một bạn fans nhỏ tuổi, Liễu Ngọc Hàm nhìn cô bé, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, trong lòng liền cảnh giác.