Liễu Ngọc Hàm hình dung quá cụ thể, bác sĩ quá ngạc nhiên, suýt nữa không nhịn được đứng lên vỗ tay cho cậu, chẳng qua lo lắng Liễu Ngọc Hàm không chịu được mới cố đè xuống.
Nhưng mà cũng đúng, không phải bây giờ Tần Mạc giống một con sói đang đói bụng sao?
Nụ cười kỳ lạ trên mặt bác sĩ chợt xuất hiện rồi biến mất, trong lúc Liễu Ngoc Hàm hoảng hốt tưởng mình bị hoa mắt, dù sao khi cậu nhìn kỹ lại, vẻ mặt bác sĩ vẫn rất lo lắng, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Liễu Ngọc Hàm luốn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng bác sĩ lại nhanh chóng giải thích cho cậu theo hướng khác: "Hẳn là gần đầy cậu tập luyện quá mệt mỏi, tinh thần và cơ thể đều đạt đến giới hạn, cảm xúc sắp bùng nổ. Lần này xảy ra chuyện như vậy, giống như mở van cho cậu trút giận, đối với cậu mà nói coi như cũng là chuyện tốt."
Nghe bác sĩ nói rất hợp lý, vốn Liễu Ngọc Hàm rất tin tưởng với các chuyên gia, lúc này dù có nghi ngờ, vẫn nghiêm túc suy nghĩ về khả năng trong lời nói của bác sĩ.
Cũng chính là vấn đề cảm giác lúc trước, rốt cuộc có phải là do quá mệt mởi mới sinh ảo giác hay không.
Suy nghĩ một chút về mấy ngày nay, cậu như nồi nước sôi tỏa nhiệt, Liễu Ngọc Hàm nghĩ kỹ, cảm thấy bác sĩ nói rất đúng.
Những bài huấn luyện đó đối với quân nhân Liên Bang là bình thường, nhưng đối với một con cá muối đến cả bài kiểm tra thể lực cũng không đạt mức tiêu chuẩn mà nói, đúng là quá nghiêm khắc.
Nhưng mà đây chỉ là với cậu mà thôi, mọi người trong lớp không phải cá muối như cậu, hiện tại số lượng bài huấn luyện của cậu nhiều hơn người khác, nhưng chắc chắn không quá khắc nghiệt như họ.
Liễu Ngọc Hàm thở dài một tiếng, vuốt mặt: "Người dân Trái Đất oi, tôi xin lỗi mọi người! Không nên so sánh như vậy mà, tổn thương quá lớn, cá muối lại làm mọi người mất mặt rồi!
Bác sĩ nhìn vẻ mặt xấu hổ của cậu, mặc dù không rõ trong lòng cậu nghĩ gì, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ của cậu lại thấy buồn cười, nhịn không cười thành tiếng, bảo cậu cứ về trước đã.
Liễu Ngọc Hàm nghe đối phương dặn dò, "Cậu cứ về đi, phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng cố quá, tôi sẽ thảo luận khối lượng huấn luyện của cậu với thiếu tướng Tần", đầu óc choáng váng rời đi, tư thế loạng choạng, bác sĩ thấy vậy không nhịn được nữa cười thành tiếng.
Nhưng còn may hắn vẫn đợi đến khi Liễu Ngọc Hàm đi khuất, rồi đóng cửa lại, mới cười to lên.
"Hahaha, buồn cười chết mất!" Bác sĩ này cũng được xem là bác sĩ riêng của Tần Mạc, từ lúc anh vào quân đội đã theo chân đối phương, dù gì cũng là chỗ quen biết lâu năm, cho nên hắn cười Tần Mạc không nể nang gì, "Chắc chắn Tần Mạc không biết bé ngoan trong mắt cậu ta lại có lá gan lớn như này, dám tưởng tượng cậu ta thành thú hoang đói bụng trăm năm! Hahaha, không được, nhất định phải chia sẻ với người khác nữa mới được."
Lẩm bẩm một lúc, bác sĩ nhanh chóng bấm số liên lạc với vài người có quan hệ tốt với mình, vui vẻ chia sẻ chuyện vui vừa nghe được: "Tôi thấy có giá mà, có thể ký hợp đồng với tất cả chuyện cười của tôi trong nửa đời còn lại!"
Liễu Ngọc Hàm vừa quay lại:...Thế mà cười to thế!
Liễu Ngọc Hàm mơ màng bị bác sĩ dỗ đến choáng váng, đi được mấy bước liền tỉnh táo lại, mới phát hiện ra lúc nãy bác sĩ cố dỗ cho cậu vui.
Còn lý do vì sao đột nhiên cậu tỉnh táo lại...Không sai, vẫn là giác quan thứ sáu của cậu.
Vào lúc này, cho dù không hỏi Tần Mạc cậu cũng có thể biết được đáp án. Liễu Ngọc Hàm hưng phấn mở to mắt, lấy một tư thế kỳ quái, xiêu xiêu vẹo vèo đi về phía phòng làm việc của bác sĩ.
Mặc dù dáng đi của cậu hơi kỳ một chút, nhưng giảm được tiếng động rất tốt, ít nhất khi cậu nín thở đi đến cửa phòng làm việc, bác sĩ hoàn toàn không nhận ra.
Cho dù tư thế đi không liên quan đến bác sĩ nhưng vẫn rất buồn cười.
Sau đó, Liễu Ngọc Hàm vẫn duy trì tư thế đó, đứng trước cửa phòng làm việc của bác sĩ nghe ngóng, suýt chút nữa xông vào chửi.
Bé ngoan đáng yêu là cái gì? Ký hợp đồng với chuyện cười là gì?
Anh sợ tiếng cười của anh nhỏ quá hả?!
Liễu Ngọc Hàm hít sâu hai hơi, mới nén được tâm trạng xuống, lại nghe thấy bác sĩ ở trong phòng cười lần nữa: "Hahahaha, bé ngoan nhà cậu ta nói cậu ta như thế đó, đáng lắm! Cả ngày nhìn chằm chằm người ta không tha, còn tưởng mình là người tốt lành nữa đó, cũng không nhìn lại xem cách làm của mình có giống người tốt hay không?"
"Đúng thế, ai bảo cậu ta lớn đến nhường này mà vẫn chưa từng yêu đương chứ? Ông nội nhà cậu ta còn cười chúng ta năm đó không lo học hành chỉ lo yêu đương, bây giờ tôi lại muốn cười cháu trai ông ấy cố hết sức vẫn không có đối tượng! Cậu thấy cậu ta thế nào, có thể tìm đối tượng được không?"
"Hahaha, Tiểu Liễu đúng là ngốc, nhưng người ta có giác quan thứ sáu đó nha! Cậu đừng xem thường giác quan thứ sáu của người ta, thú hoang đói bung trăm năm, cậu nói xem có sợ hay không!"
"Hahaha...."
Tiếng cười quanh quẩn trong phòng làm việc, Liễu Ngọc Hàm càng nghe càng đơ người, cuối cùng chỉ có cách yên lặng rời đi.
Lượng tin tức quá lớn, CPU* cũ kỹ cả cậu đều hỏng mất rồi, cậu cảm thấy nếu tiếp tục như nữa sẽ chết mất, cho nên để cứu mạng nhỏ thì nên rời khỏi chốn thị phi này trước đã!
Về chuyện bé ngoan đáng yêu, ký hợp đồng chuyện cười hay là ngốc gì đó, Liễu Ngọc Hàm cảm thấy vẫn còn nhiều thời gian để tính toán.
Ôm tâm lý trốn tránh quay về phòng ký túc xá, trong đầu đều là lời bác sĩ và ánh mắt dịu dàng của Tần Mạc. Liễu Ngọc Hàm muốn nghỉ ngơi cũng không được, chỉ có thể nằm trên giường ôm CPU nóng bỏng của mình lăn qua lăn lại.
Đáp án hiện rõ trước mặt cậu, nhưng cậu không dám tin điều mình nghĩ ra, so với việc trước khi biết rõ đáp án lại càng bối rối hơn.
Nói thật, cậu và thiếu tướng Tần không tính là quen biết, thời gian tiếp xúc có hạn, nếu nói đối phương nảy sinh hứng thứ với mình trong đoạn thời gian ngắn đó, cậu sẽ nghi ngờ gu của Tần Mạc.
Chẳng lẽ, anh ấy thích ăn mặn sao?
Thấy mình bắt đầu nói lung tung, Liễu Ngọc Hàm yên lặng lấy tay quạt mát, ý muốn làm CPU của mình hạ nhiệt.
Nhưng mà cách này không có tác dụng, chỉ có thể làm cậu càng thêm phiền, suýt nữa nhảy ra khỏi giường, vẫn nhờ tiếng mở cửa ký túc xá cắt đứt động tác của cậu.
Vào lúc này, không cần nghĩ cũng biết người mở cửa là thiếu tướng Tần Mạc.
Trong lòng Liễu Ngọc Hàm hồi hộp, theo bản năng kéo chăn trùm đầu mình, giống như gà con chui trong chăn.
Lúc Tần Mạc đến xem tình hình của cậu, vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ của cậu, trong ánh mắt đầy ý cười.
"Cậu ngủ chưa? Tôi có chuyện muốn nói với cậu." Tần Mạc hông biết lý do Liễu Ngọc Hàm thấy hồi hộp, cân nhắc đến trạng thái tinh thần của cậu, vẫn dùng cách nhẹ nhàng chọc thủng bề ngoài của cậu.
Nghĩ đến hôm nay xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, vốn Liễu Ngọc Hàm định trả lời, "Tôi ngủ rồi", yên lặng chui đầu ra khỏi chăn, làm bộ mình không sao cả, giọng điệu không kẽ hở: "Vẫn chưa ngủ."
Tần Mạc nhìn cậu: "Mệt sao?"
Liễu NGọc Hàm "ừ" một tiếng: "Có hơi mệt."
Ý cười trong mắt Tần Mạc dần dịu dàng hơn, bước đi không nhanh không chậm tới trước mặt cậu, giơ tay sờ trán bóng nhẵn của cậu: "Đừng lo lắng quá, những người đó đã bị xử lý hết rồi."
Trong lời nói liên tục an ủi, Liễu Ngọc Hàm hơi cúi đầu, không nhìn anh, nhưng tai đỏ lên mà cậu không biết.
"Những người này...Có liên quan gì đến người lẻn vào nhà tôi lúc nửa đêm hay không?" Liễu Ngọc Hàm bắt được trọng điểm.
Tay Tần Mạc tử trên trán Liễu Ngọc Hàm rơi xuống vai, trong ánh mắt dịu dàng chứa nhiều thứ: "Có."
Liễu Ngọc Hàm không thấy nó, vì thế mới có thể tiếp tục hỏi: "Bọn họ bị bắt hết rồi sao?"
Tần Mạc nói: "Đúng thế."
Liễu Ngọc Hàm thở dài: "Có phải tôi có thể về nhà rồi hay không? Tôi đã sống ở ngoài quá lâu rồi, tôi nhớ nhà.:
Tần Mạc biết cậu đang đợi lúc này, lập tức nheo mắt lại: "Cậu có thể về thăm nhà, nhưng huấn luyện thể chất của cậu còn chưa hoàn thành, tạm thời vẫn phải ở chỗ này."
Liễu Ngọc Hàm:...Người dân Trái Đất ơi, tôi thấy cái trò kiểm tra thể chất sinh ra để chống lại tôi!
Yên lặng nhìn Tần Mạc, Liễu Ngọc Hàm lại thấy mình như bị con thú hoang đói bụng trăm năm nhìn chằm chằm, suýt nữa khóc thành tiếng, vẻ mặt đáng thương "a" một tiếng tỏ vẻ mình đã biết.
Giọng điệu Tần Mạc vẫn bình tĩnh: "Nếu như cậu muốn về thăm nha, mai tôi sẽ đưa cậu về, cậu không nên ra ngoài lung tung. Người bên ngoài bị bắt, đường dây trong bóng tôi đang bị dò, nhưng không có nghĩa cậu đang an toàn."
Thông tin qua lớn, Liễu Ngọc Hàm đang choáng váng bỗng kinh ngạc, một lúc sau mới hiểu ra...
Dường như đám người đang nhìn chằm chằm cậu, mà chuyện cậu gặp phải lúc trước, không chỉ bị kéo vào chuyện của Tần Mạc, càng có khả năng cậu đã trở thành cái gai trong mắt người nào đó.
"Bọn họ...Chẳng lẽ họ muốn mạng của tôi?" Liễu Ngọc Hàm khó tin hỏi.
Tần Mạc lắc đầu, lời nói so với suy đoán của Liễu Ngọc Hàm càng làm cho người ta lạnh người: "Không chắc là muốn mạng của cậu, cũng có thể là muốn cậu hơn. Trong thí nghiệm, người còn sống có giá trị hơn là chết.
(*) CPU ở đây có thể là đầu, mặt.