Tôi Muốn Làm Trái Đất Vẻ Vang

Chương 44:




Liễu Ngọc Hàm giải thích, càng giống như đang cảm thán thì đúng hơn, hơn nữa là xuất phát từ tận đáy lòng, cho nên sau khi giáo sư Hồng nghe được bỗng thấy hơi giật mình, buông lỏng giọng nói, cẩn thận hỏi tình hình của Liễu Ngọc Hàm.
Liễu Ngọc Hàm biết tình huống của mình đặc biệt, có một số chuyện không thể nói với vị giáo sư này, cũng chỉ nói một số chuyện mọi người đều biết cho đối phương.
Giáo sư Hồng biết Liễu Ngọc Hàm không nói ra hết, nhưng những thứ này cũng đủ để ông có thể đoán ra.
Những gì cậu nói có lẽ không phải là nói dối, bây giờ cậu đang phải đối mặt với một số tình huống khó khăn, và có thể chết.
Giáo sư Hồng thở dài, chỉ chỗ các giáo sư đang nghiên cứu về lình vực này, đồng thời nói sẽ giúp Liễu Ngọc Hàm liên hệ với mấy vị giáo sư này, đợi đến khi Liễu Ngọc Hàm tìm được tài liệu phù hợp là có thể đi qua tìm bọn họ.
Mặc kệ trước đây hai người có hiểu lầm gì hay không, ít ra bây giờ giáo sư Hồng đã giúp Liễu Ngọc Hàm rất nhiều. Liễu Ngọc Hàm cảm ơn ông rất nhiều, tạm biệt với đối phương, sau đó cầm theo mấy quyển sách có thể dùng, làm thủ tục mượn sách ở quầy lễ tân thư viện, sau đó một mình đi đến phòng thí nghiệm của một giáo sư.
Vị giáo sư này đã biết một số chuyện của Liễu Ngọc Hàm trên mạng, hôm nay giáo sư Hồng đã nói rõ với ông. Ông rất hứng thú với Liễu Ngọc Hàm, lúc đó liền đồng ý cho Liễu Ngọc Hàm đến.
Nếu không phải ông đang làm thí nghiệm, không có thời gian đón Liễu Ngọc Hàm, vì thế người dẫn đường cho Liễu Ngọc Hàm là một sinh viên do ông hướng dẫn.
Người này cũng được xem là đàn anh của Liễu NGọc Hàm, bây giờ đang học nghiên cứu sinh, năm đó cũng từng là một người có tiếng nói trong hội sinh viên, thái độ của Liễu Ngọc Hàm với đối phương rất khách khí.
Nhưng đàn anh cũng không cho Liễu Ngọc Hàm sắc mặt tốt, thậm chí còn thấy sự ghen tị.
Liễu Ngọc Hàm có thể cảm nhận sự ghen tị trên người đối phương, nhưng cậu không biết mình có gì để đối phương ghen tị, dọc đường đi ngẩn người đi theo đối phương.
Cậu ngẩn người quá rõ ràng, khi Liễu Ngọc Hàm đứng trước mặt giáo sư, đối phương nhịn không được cười với cậu.
"Cảm nhận được à?" Vị giáo sư già hỏi.
Liễu Ngọc Hàm hiểu được ý của ông, "Giáo sư, thầy đang thử em à?"
Giáo sư già cười haha: "Mặc dù em chỉ tham gia chương trình giải trí, đám lão già chúng ta vẫn có thể nhận ra trực giác của em nhạy bén hơn bình thường, nhưng chúng ta là người nghiên cứu khoa học mà, có một số chuyện phải nhìn thấy tận mắt mới biết được."
Liễu Ngọc Hàm giật mình: "Thế mà thầy cũng xem livestream của em?"
Vị giáo sư già khoát tay áo: "Chúng ta không phải những kẻ ngốc chỉ biết đâm đầu nghiên cứu, cũng phải giải trí chứ. Những anh bạn nhỏ như cậu ở viện nghiên cứu rất nổi tiếng đấy, ít nhiều chúng ta cũng sẽ chú ý, chương trình thú vị hợp lý thì cũng ghé xem vài lần."
Viện nghiên cứu?
Liễu Ngọc Hàm ngạc nhiên, không biết tại sao nơi tập trung nhân tài lại chú ý đến người bình thường như cậu, nhưng cậu có thể cảm nhận được vị giáo sự không có ác ý, liền nở nụ cười với ông.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng không ai lại đánh người cười, vì thế chỉ biết cười.
Giáo sư nhìn dáng vẻ của cậu, liền biết cậu không biết gì cả, nụ cười càng kỳ la: "Có vẻ thằng nhóc Tần bảo vệ em rất tốt nhỉ. Nhưng mà những lão già trong viện nghiên cứu chưa bao giờ tìm em à?"
Viện nghiên cứu là nói đầu tiên Liễu Ngọc Hàm không dám mơ tới, nhưng không có nghĩa cậu không chú ý về phía đó, bởi vậy sau khi cẩn thận nhớ lại, Liễu Ngọc Hàm gật đầu, ý bảo mình chưa từng gặp được người của viện nghiên cứu.
Giáo sư già nhìn có vẻ rất tiếc nuối: "Bây giờ người trẻ tuổi có tri thức phong phú lại không khoe mẽ như em không còn nhiều lắm, nhưng cơ thể em quá chậm, nếu không đám cáo già kia đã gửi lời mời cho em rồi."
Dựa theo cách nói của giáo sư, thành tích học chuyện môn trước khi Liễu Ngọc Hàm tốt nghiệp rất xuất sắc, nếu như không phải kiểm tra thể lực của cậu không đạt chuẩn, các vị giáo sư đã mời cậu từ lâu rồi, kéo được một nhân tài vào viện nghiên cứu, phấn đầu cả đời vì cuộc sống tốt đẹp của con người.
Liễu Ngọc Hàm nghe xong càng rối rắm.
Cái quái gì vậy? Nhân tài? Người không đạt chuẩn bài kiểm tra thể lực và điểm các môn chỉ loanh quanh đạt chuẩn như cậu á hả?
Luôn cảm thấy người trong miệng bọn họ không phải là cậu!
Liễu Ngọc Hàm: Người dân Trái Đất ơi! Hôm nay công dân của các bạn lại bị sốc một lần nữa!
Vị giáo sư già nhìn vẻ mặt khó tin của cậu, cảm thấy rất vui vẻ, vừa dẫn cậu đến phòng nghỉ vừa nói chuyện với cậu: "Em không biết à? Đám anti của em có cả mấy lão già trong viện nghiên cứu đấy. Lúc đầu bọn họ còn nói một người trẻ như em quá hấp tấp, sau đó...Hahahahaha!"
Có thể vì nghĩ đến chuyện gì đó thú vị, ngay sau đó giáo sư già rất vui vẻ cười trước mặt Liễu Ngọc Hàm, một lúc sau mới dừng lại.
"Sinh viên lúc nãy của thầy có ác ý với em, em cảm nhận được đúng không?" Vị giáo sư già làm vẻ mặt ngây thờ của Liễu Ngọc Hàm, giọng điệu bình thản.
Liễu Ngọc Hàm gật đầu: "Cảm nhận rất rõ...Có phải là em đã chọc anh ta lúc nào rồi hay không?"
Giáo sư lắc đầu: "Không phải. Sinh viên của thầy nhìn qua có vẻ hòa nhã nhưng thực ra rất hay ghen tị. Nhất là người như em không có đặc quyền nhưng lại có thể đi đến chỗ cao hơn nó, tâm lý ghen tỵ càng nặng hơn. Nhưng mà nó cũng rất giỏi che giấu, cho dù là cấp dưới của tên nhóc Tần nổi tiếng về giác quan thứ sáu cũng không thể nhận ra đâu."
Lúc vị giáo sư già vừa nói vừa cười, nhưng sự tức giận trên người ông ai cũng có thể cảm nhận được.
Liễu Ngọc Hàm nhanh chóng phát hiện lửa giận không phải về phía mình, nhắm mắt lại, nghĩ đến hành động của mấy người ở Nguyên Khang vài ngày trước, đột nhiên nghĩ đến: "Anh ta và Andrew...?"
Vị giáo sư già lắc đầu: "Ai biết được? Về chuyện này, chúng ta cũng chỉ là đám giá chậm chạp, chỉ có thể quan tâm một chút. Này cá muối nhỏ, em có biết vì sao nó không thích em hay không?"
Cá muối nhỏ gì chứ.
Liễu Ngọc Hàm nhìn vẻ mặt vị giáo sư già, bất đắc dĩ nói: "Đừng nói là có liên quan đến thiếu tướng Tần chứ ạ?"
Liễu Ngọc Hàm dám thề, những lời này của cậu chỉ là thuận miệng thôi, đùa giáo sư một chút, không ngờ sau khi cậu nói ra, vị giáo sư già lại nở nụ cười.
"Ai da, thằng nhóc Tần tranh công trước mặt em à?" Vị giáo sư già nói xong lại lắc đầu. "Nó không giống người như vậy. Em đoán à?"
Liễu NGọc Hàm: "...Em chỉ thuận miệng nói thôi ạ. Thiêu tướng Tần đã làm gì ạ?"
Vị giáo sư già chậc một cái: "Nhìn em có lẽ là không biết rồi. Chẳng lẽ em tưởng năm đó em được đặc cách tuyển vào là vì huyền học gặp ma quỷ à?"
Đại khải là xem nhiều livestream của Liễu Ngọc Hàm, vị giáo sư già cũng học được rất nhiều câu của cậu, ví dụ như gặp ma quỷ gì đó.
Nhưng Liễu Ngọc Hàm không chú ý đến chỗ đó, sự chú ý của cậu bị tin tức của giáo sư hấp dẫn.
Liễu Ngọc Hàm không có thành tích tốt nhưng lại đỗ đại học Đế Quốc bằng huyền học, về sau trở thành trường hợp đặc biệt trong tuyển sinh. Cho nên từ trước đến giờ vẫn rất tự hào về điều đó.
Nhưng bây giờ nghe vị giáo sư già nói, việc tuyển sinh của cậu không liên quan nhiều đến huyền học.
Nghĩ kỹ lại đúng là như thế thật.
Lý do lúc trước Liễu Ngọc Hàm được đặc cách tuyển vào là do bài kiểm tra văn hóa cổ xưa của cậu gần đạt điểm tối đã. Mặc dù điểm các môn khoa học chỉ vừa đạt điểm tốt, kiểm tra thể thực không đạt chuẩn, nhưng nhân tài ở lĩnh vực văn hóa cổ xưa rất khan hiếm, trừ khi là người học sâu, nếu không có rất ít người tạo nên thành tựu ở lĩnh vực này, giống như Liễu Ngọc Hàm hiểu biết sâu rộng về văn hóa cổ đúng là hiếm có.
Cho nên, dù là ai cũng đủ là Đại học Đế Quốc phá lạ,
Mặc dù ngoại lễ là điều kiện tiên quyết, các trường học và viện nghiên cứu phải chắc chắn rằng cậu có thể tham gia vào ngành sau khi tốt nghiệp và có khả năng đóng góp cho lĩnh vực này.
Nhưng chỉ dựa vào thể chất của Liễu Ngọc Hàm, cậu có thể đạt điều kiện tiên quyết không?
Liễu Ngọc Hàm nghĩ kỹ liền biết nguyên nhân tại sao giáo sư lại nói cái này, cũng ý thức được thứ mình đã xem nhẹ ngay từ đầu.
Ngay cả chính cậu cũng biết cơ tể mình không hoàn toàn thích hợp đi công tác và khả cổ học, trường học và các viện nghiên cứu lại không thể nhận ra sao?
Cho nên huyền học của cậu đã thất bại?
Liễu Ngọc Hàm ngẩn người, giáo sư già nhìn cậu, cảm thấy rất thú vị, giơ tay lên xoa đầu cậu: "Sao lại thất bại? Thất bại mà em vẫn trở thành sinh viên đại học Đế Quốc à? Trả con đừng nên nghĩ nhiều như vậy, nghĩ nhiều không cao được đâu."
Vị giáo sư già cảm thấy sau lưng Liễu Ngọc Hàm còn có một Tần Mạc là chỗ dựa vững chắc, có một số việc không cần nghĩ quá nhiều như vậy.
"Nhưng mà nghe nói gần đây em bắt đầu tập luyện tăng thể chất à, chuẩn bị cho kiểm soát giác quan thứ sáu hả?" Giáo sư nghiên cứu lĩnh vực này rất sâu, mặc dù chưa từng xem qua kết quả kiểm tra chi tiết của Liễu NGọc Hàm, nhưng vẫn đoán ra dễ dàng chuyện của cậu: "Em không nên vì vất vả mà lười biếng, phải chuẩn bị thật đầy đủ, tỷ lệ tìm được cách kiểm soát càng cao hơn."
Liễu NGọc Hàm nghe ra ý khác trong lời của ông, thấy hoảng sợ hỏi lại: "Vậy là vẫn có khả năng không tìm được hay sao ạ?"
Giáo sư cũng không giấu Liễu Ngọc Hàm. Theo ông thấy, Liễu Ngọc Hàm có quyền được biết chuyện đầu tiên, cho dù nói dối với ý tốt, đối với cậu cũng không tốt tý nào. Sau đó cho dù cậu không còn áp lực gì, động lực cũng yếu đi, khả năng tìm được phương pháp là rất nhỏ, chắc chắn phải làm cho cậu cảm nhận được áp lực mới được.
Vì thế, ông liền nói rõ cho Liễu Ngọc Hàm, cũng nhắc cậu không được lơi là, phải nghe theo sự sắp xếp của Tần Mạc.
"Nhưng mà Tần Mạc sẽ không để cho khả năng này xuất hiện." Vị giáo sư già an ủi cậu.
Nhưng Liễu Ngọc Hàm đã sợ đến ngây người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.