Tần Mạc không phải kẻ cơ hội, nhưng anh rất giỏi nắm bắt cơ hội để chống trả, cho nên anh được mệnh danh là ánh sáng thần kỳ của Liên Bang.
Trong mắt của người Đế Quốc, sự do dự của bọn họ chỉ là vấn để thời gian ngắn, cũng không phải là chuyện gì đó to tát, nhưng trong mắt Tần Mạc, đó là một cơ hội rất lớn.
Anh nắm lấy cơ hội khi chỉ huy Đế Quốc dao động, nhanh chóng kêu gọi lực lượng bên mình tổ chức một cuộc phản công mạnh mẽ, và với sự giúp đỡ của Liễu Ngọc Hàm vẫn chưa biến mất, anh nhanh chóng xác định được phạm vi của trường điện từ không đồng nhất và danh tính của kẻ phản bội, đồng thời áp chế những cấp dưới đang phản đổi, phá hủy hoàn toàn từ thiết bị tạo từ trường không đồng nhất đươc đặt xung quanh, gửi một cảnh báo đến quân tiếp viện rằng không nhận được tín hiệu từ họ.
Sau đó, anh đã lợi dụng sự hỗn loạn của quân đội đối phương, lấy tàu của mình làm trung tâm, chống đỡ đến khi quân tiếp viện đến.
Phần còn lại của quân đoàn thứ ba đã có cơ hội sống sót dưới sự chỉ huy của anh.
Nói gì thì nói, vẫn là nhờ quyết định tốt của Tần Mạc, nhưng tiền đề để anh có thể sắp xếp hết thảy những thứ này là nhờ Liễu Ngọc Hàm đã cho anh cơ hội.
Cho nên nếu tính xa, Liễu Ngọc Hàm chính là người cứu mạng quân đoàn số ba và cả Tần Mạc, Tần Mạc cũng biết Liễu Ngoc Hàm vì làm điều tốt mà để người khác chê cười, đồng thời cũng vô cùng ngạc nhiên trước nhưng điều cậu làm trong mỗi lần livestream.
Nếu không phải vì những chi tiết Liễu Ngọc Hàm cố tình tậ ra để nhớ về kiếp trước của mình trên Trái Đất, thì cảnh tượng lúc đó sẽ không thật đến như vậy, Tần Mạc cũng sẽ không có cơ hội trở mình.
"Vì thế cậu là người cứu sống quân đoàn số ba của chúng tôi." Nick dập tắt điếu thuốc trong tay, gương mặt đẹp trai nở nụ cười xấu xa, "Cho dù đó có phải là tai nạn hay không, tôi, Nick, vẫn nhận món nợ lòng tốt của cậu."
Ồ, vậy ra thế lực của Đế Quốc đã bị trí tưởng tượng trong đầu cậu dọa sợ à?
Anh có chắc là mình không nói đùa hay không? Hay anh đang nghĩ tôi là Ultraman huyền thoại, lắc lư người tạo ra điện, rồi tấn công đối phương bằng đầu?
Đây là sự thật cái nỗi gì? Còn tính cái gì là lòng tốt?
Hỡi những người trên hành tinh mẹ ơi, mọi người có tin những gì anh ta nói không?
Đối với những lời giải thích kỳ lạ và buồn cười này, vẻ mặt Liễu Ngọc Hàm ngơ ra, cậu không biết nên nói gì nữa cho nên chỉ đành im lặng.
Nick vỗ vai cậu: "Đừng xấu hổ, cậu đã có công lao rất lớn. Thiếu tướng không phải là loại người chỉ vì cậu có công mà đánh đổi cả tương lai của mình đâu, có những chuyện cậu không nên nghĩ quá nhiều."
Liễu NGọc Hàm lộ ra vẻ mặt kỳ lạ: "Cho nên anh đang nói những điều tốt đẹp cho sếp của mình à, nhưng tôi nghĩ anh ấy không cần sự giúp đỡ của anh."
Thậm chí cái này còn chẳng tính là giúp.
Liễu Ngọc Hàm dám thề, nếu người đứng ở đây bây giờ Tần Mạc, đối phương sẽ không để cho mình biết cái gọi là "sự thật" như thế này.
"Có lẽ thiếu tướng cũng sẽ không cảm ơn anh đâu." Vẻ mặt Liễu Ngọc Hàm bình tĩnh, dáng vẻ thờ ơ, "Dù sao tôi cũng không thích nghe kiểu sự thật này."
Cậu không ngại nói cho Nick biết sự thật ở đằng sau, cậu cũng có kế hoạch riêng của mình ở trong đầu.
Nhưng Nick hiển nhiên là không ngờ Liễu Ngọc Hàm sẽ phản ứng như vậy, trên mặt hiện lên chút ngạc nhiên, mặc dù chỉ là thoáng qua, những vẫn bị giác quan càng lúc càng nhạy bén của Liễu Ngọc Hàm bắt được.
Có vẻ như...Nick hoàn toàn không biết tình hình của mình.
Liễu Ngọc Hàm không giỏi nói dối, vì thế để tránh bị lộ, cậu cúi đầu xuống ra vẻ đang ủ rũ.
Nick nhìn đỉnh đầu cậu, chợt nhận ra năm này Liễu Ngọc Hàm mới hai mươi lăm tuổi, cậu vẫn là một đứa trẻ mới trưởng thành, da mặt không thể dày như đám lưu manh ở lâu trong quân đội. Kể thẳng ra chuyện "anh hùng" của cậu đúng là chạm đến lòng tự ái của cậu, bản thân không nhịn được bật cười.
Hắn không ngờ dáng vẻ lúc này của Liễu Ngọc Hàm là kết quả của việc cố ý che giấu, khả năng kiểm soát giác quan thứ sáu của hắn mạnh hơn Liễu Ngọc Hàm rất nhiều, tất nhiên hắn có sự tự tin đó, nghĩ rằng Liều Ngọc Hàm không thể che dấu nhiều cảm xúc trước mặt mình.
Tuy nhiên, trên thực tế, mặc dù Liễu Ngọc Hàm không phải là đối thủ của hắn trong việc kiểm soát giác quan thứ sáu, nhưng giác quan thứ sáu của Liễu Ngọc Hàm không phát triển như hoàn toàn như hắn, cũng chưa từng sử dụng đến, lại từng trải qua cảm giác kỳ lạ, chi nên lúc này cậu chỉ vô thức đề phòng Nick, cậu đã chạm đến ranh giới của việc kiểm soát giác quan thứ sáu của mình.
Nick lại liếc nhìn Liễu Ngọc Hàm như đang giận lẫy không nói lời nào, nhếch miệng cười bật lửa châm điếu thuốc khác: "Tôi chỉ hy vọng cậu đừng hiểu lầm thiếu tướng. Cậu ấy đối xử thật lòng với cậu đấy, có hiểu không?"
Liễu Ngọc Hàm thờ ở ừ một tiếng rồi lại im lặng, khiến Nick lộ ra vẻ bất lực.
"Cậu đừng như vậy, cậu cứ như này, nếu thiếu tướng phát hiện, cậu ta sẽ giết tôi. Nếu cậu ta biết biết tôi không giúp cậu ta, còn phá hủy chuyện tốt...haizz, bé ngoan, cậu đừng thờ ơ như vậy nữa."
Liễu Ngọc Hàm không quan tâm Nick nói gì sau đó, chỉ đứng dậy rồi đi ra ngoài phòng khác, khiến Nick lắc đầu cười nhìn theo.
Nhưng hắn không đuổi theo cậu, chỉ cầm điếu thuốc, rũ mắt xuống trong làn khỏi mỏng, không biết đang nghĩ gì.
Liễu NGọc Hàm liếc mắt nhìn hắn, tiếng khịt mũi nhẽ nhàng phát ra, sau đó xoay người đi về hướng ban công, không hề quay đầu lại.
Nick ngậm điếu thuốc trong miêng, trên mặt nở nụ cười phức tạp.
Không sao, như vậy là tốt rồi.
Liễu Ngọc Hàm cảm nhận được sự dao động phức tạp trong không khí, nhanh chóng nhận ra điều gì đó, trên mặt hiện lên nụ cười, càng thêm tươi hơn, nhanh chóng bước chân về phía trợ lý của Tần Mạc đang đứng đợi ở ban công.
"Làm phiền thiếu tướng." Liễu Ngọc Hàm khẽ nói.
TRợ lý Tần Mạc mỉm cười: "Cậu phản ứng nhanh hơn tôi nghĩ đấy, không lãng phí công ích mấy ngày của thiếu tướng. Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"
Liễu Ngọc Hàm gật đầu: "Hình như đã chạm gần đến ranh giới rồi. Nhưng cứ mặc kệ Nick như thế này có ổn không?"
Trợ lý của Tần Mạc: "Cậu không thể ngăn cản tham vọng của mọi người, đó là tất cả những gì có thể làm."
Liễu Ngọc Hàm ngả người ra lan can ban công, ánh mắt nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, cảm thấy khó hiểu: "Vậy anh ta muốn cái gì?"
Trợ lý của Tần Mạc nói: "Chỉ là anh ta không hài lòng với vị trí hiện tại của mình, muốn leo cao hơn nữa. Thiếu tướng được định sẵn sẽ không trở lại chiến trường trong một thời gian dài, vì vậy để anh ta thay thế không phải là điều xấu."
Trợ lý của Tần Mạc nói ra lời này, Liễu Ngọc Hàm hiểu ra: 'Xem ra đây lại là Hòa Thân khác."
"Hòa Thân, đó là ai?" Măc dù trợ lý của Tần Mạc cũng là người học giỏi, nhưng đối phương cũng không biết nhiều về lịch sử xa xưa, khi nghe Liễu NGọc Hàm đột nhiên nhắc đến người này, hắn thuận miệng hỏi.
Liễu NGọc Hàm cười nhẹ, giải thích cuộc đời của Hòa Thân một cách ngắn gọn nhất: Một tên tham quan đã tiết kiệm tiền cho hoàng để đê cả đời đối phương không biết mình trung thành hay phản bội."
Lời giải thích rõ ràng đến mức trợ lý của Tần Mạc không nhịn được cười: "Đúng là rất hợp với Nick."
Liễu Ngọc Hàm giơ tay chống cằm, nụ cười trên mặt dần phức tạp hơn: "Có lẽ nhiều năm sau, trong sử sách, đối phương cũng sẽ trở thành một nhân vật tương tự Hòa Thân."
Trợ lý của Tần Mạc cười đùa: "Nếu thật sự có ngày như vậy, cũng là lỗi của đối phương. Nếu những người còn lại của quân đoàn thứ ba giống như anh ta, anh ta đã quên mất người đứng trên là thiếu tướng, nếu muốn cướp đi quân đội của nhà họ Tần từ tay thiếu tướng, điều đó còn phụ thuộc và việc anh ta có khả năng làm như vậy hay không?"
Trụ cột của Liên Bang, ánh sáng thần kỳ của Liên Bang, nó có thể được thay thế bỏi một người còn không biết mình có bao nhiêu khả năng sao?
Liễu Ngọc Hàm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, dần mất tập trung: "vậy những gì anh ta nói lúc trước là sự thật?"
Nói thật, Liễu Ngọc Hàm không thật sự hy vọng điều đối phương nói là sự thật, nhưng đáng tiếc Nick không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ không dùng lời nói dối dễ nhận ra như vậy để lừa Liễu Ngọc Hàm.
"Nghe có vẻ khó tin, nhưng thật ra, đó là sự thật." Trợ lý của Tần Mạc lắc đầu, không tỏ ra có lỗi với Liễu NGọc hàm, "Tôi không thích Nick cho lắm, nhưng có một cậu anh ta nói tôi rất đồng ý. Ơn cứu mạng của cậu chỉ là tiền đề để thiếu tướng chú ý đến cậu."
Tần Mạc thật sự thích Liễu Ngọc Hàm bỏi vì cậu xứng đáng làm cho trái tim Tần Mạc rung động.
"Đặc biệt là sau khi một lượng lớn đồng đợi của chúng tôi chết trong bệnh viện. Những gì cậu làm càng chạm đến trái tim anh ấy hơn,"
Đây là một sự tương phản mạnh mẽ với chuyện đẫm máy kia, trợ lý Tần Mạc che giấu những lời còn đang nói dở, nhưng vẻ mặt dần mất tập trung của anh ta đã cho thấy điều đó.
Liều Ngọc Hàm quay đầu nhìn đối phương, vẻ mặt tỏ ra không quan tâm lắm, nhưng cảm xúc trong lòng sắp nổ tung khiến cậu không nói được gì.
Bây giờ cậu muốn gọi hành tinh quê hương của mình và hỏi mọi người trên Trái Đất, cậu có phải là sự mất mặt hay là sự tự hào?
Để có thể làm cho một người đàn ông xuất sắc như vậy chỉ chú ý đến mình, có lẽ, đây nên được coi là khả năng của cậu đúng không nhỉ?
Nhưng làm thế nào mà khả năng này nghe đau tim vậy?
Liễu Ngọc Hàm nghiến hàm, không nói gì, thản nhiên rời khỏi ban công, đi qua Nick đang đi tới, dáng vẻ nhìn thẳng không chớp mắt khiến Nick bật cười.
"Cậu ấy tìm cậu xác nhận à?" Nick hỏi.
Trợ lý của Tần Mạc thở dài: "Đúng thế, cậu ấy hoàn toàn không thể chấp nhận được kết quả này."
Nick nhún vai: "Đúng là kết quả này khó thể chấp nhận. Tuy nhiên, nếu thiếu tướng muốn theo đuổi người ta thì không thể che dấu mãi. Nếu không nói cho cậu ấy biết lý do, thì cứ để cậu ấy tiếp tục đoán mò à? Đến lúc đó cậu ấy sẽ càng không tin tưởng thiếu tướng mà thôi."
Trợ lý của Tần Mạc im lặng một lúc: "Được rồi, mặc dù tôi không muốn thừa nhaanh, nhưng ý của cậu rất đúng."
Tác giả có điều muốn nói:
Nicks đang nói sự thật, nhưng không phải là toàn bộ. Ví dụ như quân đoàn thứ ba, rõ ràng là một số lượng người rất lớn, Nick nói rằng số người Liễu Ngọc Hàm cứu được gần 10.000 người, anh ta lại chỉ nói rằng quân đội Đế Quốc bị ảnh huongr, đó là cố ý che giấu một phần sự thật.
Trợ lý của Tần Mạc cũng nói rằng vẫn còn một số lượng người chết trong bệnh viện, trên thực tế, anh ta đang nói với cậu rằng còn có nhiều người chết vì nhiều lý do, bao gồm cả những người chế vì từ trường.
Mục đích của Nick che giấu nó là vì bản thân mình, còn mục đích của trợ lý Tần Mạc là sợ cậu thấy sợ hãi.
Mục đích khác nhau, nhưng kết quả cuối cùng đều hướng về một, nó phụ thuộc vào thời điểm cậu tiếp nhận thông tin đó.