"Đàn chị, em đến thăm chị."
Giang Ach nhìn khuôn mặt bình thường của Triệu Thiến, đầy ác ý nói: "Đàn chị, với nhan sắc của chị mà được ở bên em ba tháng thì chị nên biết cảm kích, phải không nhỉ?" Anh ta chạm vào khuôn mặt tái nhợt của Triệu Thiến, "Có lẽ chị không biết, mỗi lần em ôm chị đều cảm thấy vô cùng kinh tởm."
Nói đến đây, Giang Ách có chút điên loạn đứng dậy cươi, "Ha ha ha...May thay chị là kiểu độc thân từ trong bụng mẹ, nếu không còn phải ngủ với người xấu xí như chị, nghĩ thôi đã thấy tởm."
Thượng tá Á Na phía sau tường muốn xông ra đạp người.
Chó má gì, dụ dỗ con gái nhà người ta còn cảm thấy mình có lý? Cô siết chặt nắm đấm, quyết định để lát nữa tên chó chết nói hết cái cần nói rồi mới cho anh ta biết thế nào là nắm đấm sắt của phụ nữ.
"Vốn dĩ tôi muốn lấy công nghệ cốt lõi bốn chiều của Viện sĩ Đào, nhưng đáng tiếc là Viện sĩ Đào lại thích người thâm niên.
Tôi muốn tiếp xúc với những cái đó...không biết phải mất bao nhiêu năm..."
Giang Ách nghĩ đến cái này, mặt bắt đầu trở nên vặn vẹo, "Lão già kia thấy tôi đến từ hành tinh nhỏ mà coi thường tôi! Những cái...
Người địa phương thì có thể tiếp xúc kỹ thuật quan trọng, tôi lại không được! Dựa vào cái gì!" Điều anh ta nói hoàn toàn phi logic.
Người cực kỳ tự ti nên hướng đi cũng rất tự ti.
Xuất thân của Giang Ách là tâm bệnh của anh ta, anh ta tự coi thường quê hương nên luôn nghi ngờ, cho rằng người khác đang quan sát đàm tiếu mình.
Trên thực tế, đừng nói đến những người coi thường tiểu hành tinh.
Hầu hết mọi người thậm chí còn không biết anh ta đến từ một tiểu hành tinh.
Làm sao có thể nói họ coi thường anh ta? Tất nhiên, nếu mọi người nói ra sự thật, có lẽ Giang Ách sẽ thêm một tầng thù hận.
Mấy người quen biết lâu như vậy mà không biết xuất thân của tôi? Có phải là coi thường tôi không? Chỉ sợ đối với anh ta, dù họ có quay quanh anh ta như thế vệ tinh thì anh ta cũng vẫn không hài lòng.
Mạnh Diệp Lâm trốn sau bức tường bắt đầu hối hận, biết vậy anh phái người khác đến, còn anh dẫn chị gái nhỏ bộ phận tin tức đi khoanh phạm vi tìm thiếu tướng.
Bây giờ chạy đến nghe tên nam phượng hoàng bại hoại này nói mấy câu rác rưởi thì được gì...? Giang Ách bình ổn lại cảm xúc, lên tiếng lần nữa, "Thế nhưng sau khi chị xuất hiện.
Đàn chị, chị vừa xuất hiện là em đã biết thời của em tới rồi! Không thể lợi dụng không gian bốn chiều, nhưng tôi có thể lợi dụng phản vật chất! Tôi muốn những...Kẻ cao cao tại thượng kia phải hối hận, tôi muốn bọn họ phải bất hạnh! Ai coi thường tôi đều phải chết!" Thượng tá Á Na cùng Mạnh Diệp Lâm nhìn nhau —— chỉ thế? Lòng dạ người này còn nhỏ hơn cả mũi kim.
"Nữ streamer nổi tiếng nhất...Liên Bang thì thế nào? Bạch Anh ngốc bạch ngọt, bây giờ ngay cả cặn cũng không còn! Ha ha ha...
Còn có Lê Phục! Đường đường thiếu tướng, lại đi theo một streamer nhỏ xuống hoàng tuyền! Không phải mấy người đều coi thường tôi à? Chẳng phải đều chết dưới tay tôi à!" Giây tiếp theo, tay thượng tá Á Na chạm vào vai anh ta.
Một tiếng xương gãy vang lên, đi cùng với tiếng kêu thảm như giết lợn của Giang Ách vang khắp phòng bệnh.
"Nam cặn bã chết đi! PUA đúng không? Hả? Lợi dụng hết còn muốn giết người ta! Đánh chết cái loại cặn bã bại hoại như mi! Nghĩ hay đấy! Thiếu tướng với Bạch tiểu thư chắc chắn không chết trên tay mày đâu!" Thượng tá Á Na còn đang tức, bị Mạnh Diệp Lâm kéo lại mới miễn cưỡng dừng tay.
"Đừng đánh nữa, đánh chết thì không thẩm vấn được, không nói rõ với bên trên được."
Thượng tá Á Na lại đạp Giang Ách đối diện một cái, nhìn thoáng qua người yếu ớt trên giường bệnh, Triệu Thiến không còn...
Có khả năng tỉnh lại, "Vì tên đàn ông chó má này mà vứt đi tương lai sáng lạn, đáng giá sao?" "Sao cô ấy biết Giang Ách lại có ý đồ như vậy? Ai nghĩ đến, dưới tấm da người lại là có trái tim không bằng súc vật."
Mạnh Diệp Lâm nhìn về phía Giang Ách như nhìn một người chết, "Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không để cậu chết dễ dàng vậy đâu."
Ba ngày sau.
Một binh liên lạc xông phòng làm việc của Mạnh Diệp Lâm, "Thiếu tướng! Có tín hiệu cầu cứu của thiếu tướng!" Mạnh Diệp Lâm nắm chặt vạt áo của lính liên lạc, vội vàng hỏi: "Ở đâu? Ở đâu?" Binh liên lạc mở quang não, "Đây là từ Bộ Thông tin.
Vị trí nằm trong hệ sao L-795, nơi có nền văn minh trung cấp.
Bạch tiểu thư và thiếu tướng đang ở đó chờ chúng ta tới cứu, cả hai đều bình an vô sự.
Thượng tá Á Na vỗ Mạnh Diệp Lâm đang sững sờ, "Sững sờ làm gì? Đi, đi đón họ!" Lần này Liên Bang sử dụng công nghệ mới nhất của viện sĩ Đào, công nghệ gấp không gian, tiêu tốn rất nhiều năng lượng, lao tới đích với tốc độ nhanh nhất.
Mạnh Diệp Lâm cùng thượng tá Á Na đáp xuống, sau đó bị một đám người lùn bao vây.
"..."
Thượng tá Á Nanhất thời ngơ ngác nhìn đám người mập lùn chỉ cao tới eo của mình.
Chiều cao thế này mà vẫn cầm vũ khí cố gắng khống chế cô, không phải là một trò đùa chứ? Cô chống lại ý muốn đánh gục những người lùn này như một quả bóng bowling, vẫy tay với Bạch Anh và Lê Phục cách đó không xa.
Cửa cabin của phi thuyền mở ra, mấy người Ruba lao vào đầu tiên.
"Chúng tôi hứa sẽ đưa họ đến thăm Liên Bang để học hỏi một số công nghệ văn minh tiên tiến."
Bạch Anh giải thích cho thượng tá Á Na.
Như có câu thơ là đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao.
(bản chi tiết ở cuối chương) Người dân Ruba sử dụng công nghệ tiên tiến nhất của họ để truyền tin tức cho cô và Lê Phục.
Đổi lại, họ cũng sẵn lòng giúp Ruba trở thành một nền văn minh cao hơn.
() Thượng tá Á Na gật đầu, dù sao Liên Bang cũng không trao đổi công nghệ cốt lõi, chỉ là công nghệ phi thuyền bình thường, không tổn thất gì.
So về cái này, Liên Bang mất đi Lê Phục cùng Bạch Anh mới là lớn nhất tổn thất.
"Nếu hai người không phát đi tín hiệu trở lại, chủ tịch liền phái quân đi tìm."
Mạnh Diệp Lâm vui vẻ, trên mặt nở nụ cười.
Lê Phục vỗ vai hắn, "Trùng hợp là vị trí mở của lỗ sâu lại hướng về cổ địa cầu.
Nếu không, chúng tôi có lẽ phải lo lắng về vấn đề lương thực..."
Mấy người nói rồi lên tàu vũ trụ, vẫy tay chào tạm biệt người Ruba trên mặt đất và rời khỏi đây.
Trong tàu vũ trụ, một số nhà khoa học của Ruba thì thầm và thảo luận về những trải nghiệm mới lạ trên tàu vũ trụ.
Trên hành tinh của họ, tất cả các quốc gia đã ký hiệp định đình chiến.
Bởi vì một khi họ xếp trong số các nền văn minh cao hơn, những quốc gia trước đây sẽ không còn tồn tại.
Một thiên hà là một quốc gia.
Đã vậy, tại sao họ lại phải có xích mích nội bộ? Cạnh tranh có thể không bao giờ đứng yên, nhưng danh tính của kẻ thù luôn thay đổi.
Trong thời kỳ nguyên thủy, người ở hang này sẽ tấn công người ở hang khác.
Vào thời cổ đại, chư hầu¹ một nước sẽ tấn công chư hầu nước khác.
Mà sau này, một liên minh này tấn công một liên minh khác.
Sau đó, một hành tinh này tấn công một hành tinh khác.
Cho đến nay, cả một liên minh Tinh Tế đang cùng nhau chiến đấu chống lại Zerg.
Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, cuộc tranh chấp hiện tại sẽ trở nên vô nghĩa.
Thời gian trôi nhanh dưới sự truy hỏi liên tục của người Ruba hoạt bát ngay thẳng.
Chẳng bao lâu, tàu vũ trụ đã đến được sao Beta.
Mọi người chờ đợi sự trở lại của Lê Phục và Bạch Anh ở quảng trường.
Khoảnh khắc cửa phi thuyền mở ra, 'bùm' vang lên một tiếng nổ lớn, mọi người kinh hãi lập tức ngồi xổm xuống đất.
Một tân binh bị đạp trúng, "Làm loạn gì thế!" Mọi người đều nhận ra tiếng ồn vừa rồi chỉ là một trò đùa.
Mọi người xấu hổ đứng lên, không nhịn được cười cười vỗ tro tàn trên người.
Cuối cùng, tiếng cười lan tràn khắp quảng trường giống như bị truyền nhiễm.
Bạch Anh và Lê Phục mỉm cười với nhau, bước xuống bậc thang của phi thuyền.
Lúc này Lê Kiêu cùng Lương Ô Ô đi tới, đưa cho Lê Phục cái gì đó.
Lê Phục quỳ một chân xuống đất, nói với Bạch Anh: "Làm vợ anh nhé, quản lý tất cả của anh, thống trị cuộc đời của anh."
Chiếc hộp mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn sang trọng có gắn một cụm pha lê đen.
Bạch Anh mơ mơ màng màng vươn tay, để cho Lê Phục đeo nhẫn vào tay mình.
Người dân ở quảng trường hò reo.
"Hôn đi! Hôn đi!" "Thứ này tôi có thể thổi cả đời! Đây là CP độc nhất mà ta từng đu!" Đột nhiên có người nhìn vào nhẫn của Bạch Anh nói: "Sao thứ này có chút quen thuộc? " Sau khi những người khác nhìn thấy rõ ràng, không khỏi hít một hơi lạnh.
"Đó là..."
"Đó là đá ghi danh của hội đồng quản trị Lê thị!" Hội đồng quản trị của Lê chỉ có hai cổ đông lớn là Lê Kiêu và Lê Phục, những người còn lại đều là cổ đông nhỏ, tổng số cổ phần chỉ có 20%..
Có thể tưởng tượng rằng chiếc nhẫn trên tay Bạch Anh đại diện cho cổ phần của ai.
Lúc đó mọi người mới hiểu "quản lý mọi thứ của anh" nghĩa là gì.
"Sau chủ tịch, lại có một người bị vợ quản nghiêm.
" "Đừng nói, xem ra đàn ông của Liên Bang chúng ta rất không biết xấu hổ."
Trên khán đài, Tần Dục và Tạ phu nhân cười từ ái....
Một tháng sau, bạn bè tụ tập đầy đủ tại khách sạn Cánh buồm, mục sư được thuê từ Đế Quốc cầm cuốn Kinh thánh đã được sửa đổi trên tay đọc với giọng điệu trang trọng.
"Chú rể Lê Phục, cậu có đồng ý lấy người phụ nữ trước mặt không? Bất kế giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay bệnh tật, trung thành với cô ấy suốt đời, yêu thương che chở bảo vệ cô ấy."
"Tôi đồng ý."
Lê Phục cúi đầu nhìn về phía vị hôn thê nhỏ của mình.
Ồ không, một phút nữa thôi sẽ là vợ của mình.
"Cô dâu Bạch Anh, cô có đồng ý lấy người đàn ông trước mặt? Bất kể giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay bệnh tật, một đời trung thành với anh ấy, tôn trọng, làm bạn với anh ấy."
"Tôi đồng ý."
Mục sư đưa nhẫn cho hai người, dưới sự chứng kiến của mọi người, Lê Phục và Bạch Anh đã trao nhẫn cho nhau.
"Bây giờ, chú rể Lê Phục, cậu có thể hôn cô dâu của mình."
Người thân và bạn bè có mặt cổ vũ.
"Hôn đi! Hôn đi!" Lê Phục cúi đầu xuống, ôm eo Bạch Anh, chắn tầm mắt của mọi người, vô cùng dịu dàng hôn.
Tối hôm đó, cả hai trở về nhà trên một chiếc phi toa được trang trí.
"Có muốn đi tắm không?" Lê Phục như lông tơ dựng thẳng đứng, nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cổ họng liền nghẹn lại.
"Ừ."
Bạch Ưng không dám nhìn lại vẻ mặt của anh, lấy bộ đồ ngủ từ trong tủ ra, nhanh chóng vào phòng tắm.
Một lúc sau, Lê Phục đang ngồi trên giường cứng đờ, nghe thấy giọng nói của cô vợ nhỏ của mình.
"Anh vào giúp em được không."
Bộ lễ phục của Bạch Anh được đặt làm riêng nên vừa vặn, mà cũng rất khó cởi ra.
Trường hợp này thường xảy ra, càng bối rối thì càng dễ mắc sai lầm.
Sau mấy phút chăm chỉ, Bạch Anh đã từ bỏ đấu tranh —— dải ruy băng phía sau chiếc váy của cô được buộc thành một nút.
Lê Phục vừa bước vào đã cảm thấy hoa mắt bởi làn da trắng mịn.
Toàn bộ lưng của Bạch Anh lộ ra ngoài không khí, những dải băng quấn chặt eo và lưng của cô rối loạn.
Cô cúi người chống hai tay lên bồn rửa mặt, để mái tóc dài ở trước mặt, nhìn Lê Phục trong gương, "Anh có thể giúp em tháo dải ruy băng ở phía sau không."
Lê Phục tiến lại gần, nói: "Anh xin lỗi, anh sợ không được."
Sau đó, Bạch Anh nghe thấy tiếng xé vải...
Đêm vẫn còn rất dài....
Ngày hôm sau, Bạch Anh co người trên giường, ánh nắng ấm áp chiếu vào bức tường dọc theo khe hở giữa rèm cửa, tạo cho căn phòng mờ mịt một tia sáng.
Cửa phòng ngủ được mở ra, Lê Phục bưng một đĩa ăn tới bàn cạnh giường và đào cô vợ nhỏ của mình ra khỏi chăn.
"A...
Buồn ngủ...
Để em ngủ thêm một lát..."
Bạch Anh đặc quánh giọng mũi, hơi khàn khàn.
Nghĩ đến lý do khiến giọng cô khàn khàn, ánh mắt Lê Phục tối sầm lại.
Lần đầu tiên trong đời, anh hiểu vì sao có người không yêu giang sơn mà thích mỹ nhân.
Người được yêu thích đỏ mặt, khóe mắt rưng rưng, uyển chuyển khẽ khóc trong lòng, còn gì có thể khiến người mất lý trí hơn cái này.
Lê Phục xoa chóp mũi, nghi ngờ nếu tiếp tục suy nghĩ lung tung có thể chảy máu cam bất cứ lúc nào.
Anh cúi đầu hôn lên trán Bạch Anh, "Dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp, nhé?" Giọng nói trầm thấp như đêm qua đánh thức Bạch Anh, cảnh tượng ngày hôm qua tràn ngập trong đầu cô.
Cô vùi mặt vào ngực Lê Phục, làm bộ mắt không thấy người không ở.
Trái tim Lê Phục mềm nhũn: "Ngoan, ăn xong rồi ngủ tiếp."
Hai người thu dọn xong xuôi đã là giữa trưa.
"Nếu không hôm nay nghỉ ngơi ở nhà?" Nhìn vẻ mặt vẫn còn mệt mỏi của Bạch Anh, Lê Phục lo lắng hỏi.
Tất nhiên, có một niềm tự hào khó nói của một người đàn ông trong sự lo lắng này.
"Không được, hôm nay là ngày Giang Ách bị xử tử.
Em phải hỏi anh tại sao lại làm vậy!" Cho tới bây giờ Bạch Anh vẫn còn rất tức giận.
Cô cho rằng mình chưa từng xúc phạm ai, tại sao lại muốn mạng của cô? Lê Phục không muốn cô đi.
Đối với anh ta, cho dù Giang Ách bị treo ở nơi cao nhất của một huyện suốt một năm, anh cũng không có hứng thú.
Cái này sao có thể quan trọng bằng ngủ với bà xã được? Nói rồi, cuối cùng cả hai cũng đến nhà tù nơi Giang Ách bị hành quyết.
Giang Ách vừa nhìn thấy Bạch Anh, liền quỳ gối trên mặt đất.
"Bạch tiểu thư! Cầu xin cô tha cho tôi! Tôi không chịu được! Cầu xin cô!" Bạch Anh nhìn thấy anh ta như vậy, không thể nào liên tưởng nổi tới người thanh niên đã từng nói cười với chính mình.
Cô nhìn xuống người đang quỳ, ôn tồn hỏi: "Tôi muốn biết tại sao anh lại giết muốn tôi."
Đôi mắt Giang Ách lo lắng trợn tròn, "Thiếu tướng Lê, chính là anh ta, anh ta yêu cầu tôi làm cơ giáp cho cô."
"Tôi rõ ràng là sinh viên tốt nghiệp đầu ngành thiết kế cơ giáp, nhưng anh ta bắt tôi thiết kế cơ giáp dân dụng! Tôi không cam lòng...
thứ mà tôi đã cố gắng như vậy, cuối cùng lại phải thiết kế cơ giáp dân dụng?" Bạch Anh nhìn anh thương hại, "Chỉ vì cái này?" Mặt Giang Ách đỏ bừng, lộ ra vẻ tức giận, "Chính là cái giọng điệu này! Các người ở trên cao, cho dù tôi có cố gắng hết sức, cũng không phải là để làm công cho đám người giàu có quyền lực mấy người! Viện sĩ Đao đã làm việc trong trung tâm nghiên cứu suốt đời rồi trở thành một viện sĩ, chẳng phải vẫn phải bảo dưỡng cơ giáp à?" "Viện sĩ Đào luôn tận tâm với tôi bởi vì chúng tôi đã biết nhau về nhiều năm."
Lê Phục cau mày, không đồng ý với lý lẽ của Giang Ách.
"Ha ha ha ha ha...
Có phải lại muốn nói hai người là bạn không? Nhân vật lớn như mấy người, giả bộ bình dị gần gũi chính là để người khác cam tâm tình nguyện làm chó của anh! Còn có cô!" Giang Ách đột nhiên chỉ hướng Bạch Anh, "Có phải cô cảm thấy một người quyền quý như cô nói chuyện với tôi cũng là tử tế không? Chẳng qua là cô muốn tôi sống rồi làm việc cho cô thôi, còn muốn tôi phải mang ơn cô!" Bạch Anh cười bất lực: "Tôi hiểu rồi, anh là kiểu người gọi cũng không tỉnh."
Cô vẫy tay với quản ngục, "Có thể thi hành án."
"Đi thôi."
Bạch Anh ôm lấy cánh tay Lê Phục.
Không bao lâu sau khi bước ra ngoài, họ nghe thấy tiếng đạn xuyên qua không trung.
Người quan tâm đến thể diện nhất như Giang Ách, đã kết thúc cuộc đời mình trong tù một cách khiếm nhã nhất.
Trên đường về nhà, Bạch Anh hiểu rõ hết thảy, thả lỏng.
Bóng dáng của cả hai trải dài trên con đường, giống như hai cây keo nối với nhau bằng cành.
"Hôm nay anh muốn ăn gì?" "Ăn gì cũng được?" "Đương nhiên."
"Muốn ăn..."
Em.
( toàn văn hoàn)