Tiểu Vũ ngồi trên ghế sofa, má đã ửng hồng.
Chưa từng có người nào đối xử với cậu như một đứa trẻ, ấn tượng của đại đa số người với cậu chỉ là nhãi ranh ở khu ổ chuột.
Dường như ngay từ lần gặp đầu tiên, Bạch Anh đã coi cậu như một đứa trẻ, từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.
Cậu nhìn xuống chiếc túi lưới nhỏ và quả trứng đỏ treo quanh cổ – thứ mà chỉ trẻ con mới có.
Lúc trước khi đi, Bạch Anh còn nhét cho cậu một đống thức ăn, để cậu mang về nhà, "Muốn ăn cái gì thì nói với chị."
Trẻ nhỏ sống một mình không dễ dàng gì nha! Sau khi Tiểu Vũ ăn no uống đã, lại mang một đống lớn đồ ăn vặt yêu thích rời đi, Lương Ô Ô mới chua chát nói một câu, "Cũng không phải em của em, em quan tâm thế làm gì? " Bạch Anh khuất phục cúi đầu, cười khúc khích một tiếng, "Coi như thù lao giúp đỡ một tay đi! " "Em à a..., sớm muộn cũng bị người ta lừa tới quần cũng không còn! " Lúc trước tại sao lại tự tử? Trong lòng còn chưa rõ à? Cũng may Lương Ô Ô đối với Tiểu Vũ quả thực cũng sửa lại cách nhìn, cũng không nhiều lắm.
Vài ngày sau.
Tiểu Vũ đi tới phòng làm việc của Trưởng quân khu 13 Á Na.
Vị trí Á Na ngồi là vị trí thứ hai, vị trí trung tâm là Lê Phục.
Sau khi báo cáo tình huồng gần đây, Tiểu Vũ bày tỏ hoài nghi của mình.
Sẻ "Mặc dù có chút khó tin, thế nhưng chỉ có Lương Ô Ô kia mới có cơ hội gây án.
" Thượng tá Á Na nói.
Cô là một quân nhân nhiệt huyết điển hình, ngoại trừ một số đường nét nữ tính mềm mại tự nhiên trên khuôn mặt, những nơi khác hầu như không có một chút nữ tính nào, ngay cả mái tóc cũng được cắt ngắn, gọn gàng.
Nếu như không quan sát tử tế, còn tưởng là anh trai nhỏ siêu soái.
Cấp dưới nữ được Lê Phục trọng dụng, đại khái chính là cô.
"Thiếu tướng, sao chúng ta không kiểm tra cô ta xem?" Trước khi Mạnh Diệp Lâm phân tích rằng thể chất của người bí ẩn này không thể vượt quá trình độ B, Á Na tin rằng cô chắc chắn sẽ bắt được tên kia Lê Phục lắc lắc đầu, "Không đơn giản như cô nghĩ.
" Sở dĩ bọn họ không tìm được người đó có lẽ là bởi vì người đó có thể che giấu hoàn toàn tinh thần lực của mình.
ể Ngay cả Lê Phục cũng không có khả năng này, để xác định sức mạnh của đối thủ chỉ đơn giản bằng thể chất kém của anh ta cũng tương tự như việc tự sát.
"Tôi sẽ đến gần đó xem thử."
Anh không nhìn cảm xúc của hai người, rời khỏi phòng làm việc.......
Hôm nay Bạch Anh đi ra ngoài tản bộ, sau đó, nhìn thấy một nhìn hình bóng quen mắt.
Đối phương đang đứng cạnh một tàu con thoi có hình dạng kỳ lạ, dường như đang khóa cửa.
Cao ráo, tóc màu xám bạc.....
Hình như là fan thổ hào lớn nhất của mình? Bạch Anh do dự có nên đi qua chào hỏi khôbg.
Dù sao có lẽ người ta đang đi làm việc, bị quấy rầy có lẽ sẽ không vui.
Ngay tại lúc cô đang do dự, Lê Phục đã đi đến gần.
"Thật sự là anh! Tôi còn tưởng nhìn nhầm.
" Bạch Anh thuận thế chào hỏi.
Vì họ đã từng gặp nhau trực tiếp, nên sẽ là bất lịch sự nếu không chào.
"Ừ, đến đây xem thử.
" "Anh có bạn ở khu này à? " Lê Phục lặng yên chớp mắt một cái, "Ừ, là Tiểu Vũ.
" Tiểu Vũ nhà ta lại có bạn địa vị cao thế à! Bạch Anh nhớ tới câu nói lần trước của Tiểu Vũ "Em không cần bạn bè! ", có chút thương xót mà nhìn về phía Lê Phục.
Đáng thương quá đi, muốn kết bạn với bạn nhỏ lại còn bị ghét bỏ.....
Lê Phục lúc này đang ngập trong ngượng ngùng vì nói dối, không có nhận ra ánh mắt của cô.
"Hôm nay lúc tôi ra cửa thấy Tiểu Vũ rời khỏi chung cư, không biết về chưa nữa.
" "Vậy sao? Thật đáng tiếc.
" Lê Phục đến gần, mỉm cười nhìn đỉnh đầu của ân nhân nhỏ.
Bạch Anh ở đối diện lẩm bẩm.
Trong video chỉ thấy cao ngất, nhìn nhau đã thấy ghê rồi, người này sao lại giống tháp sắt đen thế nhỉ? Trên thực tế cô có chút vu oan cho Lê Phục.
Cư dân Sao sau khi trải qua cải tạo gien, đương nhiên chiều cao cũng sẽ cao hơn so với người cổ địa cầu một chút.
Hiện nay, chiều cao trung bình của nam giới trưởng thành từ lâu đã đạt 1m8, chiều cao trung bình của phụ nữ là 1m75, thậm chí nhiều phụ nữ cao có thể đạt 1m8.
Thân thể vị thành niên nhỏ nhắn này của Bạch Anh, chỉ có 1m65, chính cô cũng không cảm thấy thấp là bởi vì bình thường không gặp mấy người cao.
ầ ế ầ Lê Phục cao tầm 1m97, dáng người lại vạm vỡ, tự nhiên khi đến gần sẽ có cảm giác rất áp bức.
Mà sở dĩ Bạch Anh cho rằng da anh đen là bởi vì da cô rất trắng, trắng đến phát sáng, so sánh với làn da màu lúa mạch thì đúng là thảm họa.
Nó chỉ đơn giản là sự khác biệt về chiều cao, màu da của ba ba và con gái.
"Hình như tôi đi một chuyến vô ích rồi......"
Anh dùng giọng điệu siêu đáng thương nói.
Bạch Anh nghe thấy thanh âm vang lên từ đỉnh đầu, thoát ra khỏi sự choáng ngợp với "tháp sắt đen".
Mãnh nam bán manh, đáng yêu ghê á! (giả vờ đáng iu:3) Lê Phục không biết đã chọc đúng chỗ trong lòng Bạch Anh, mắt thấy ân nhân nhỏ hai mắt sáng lóng lánh mà nhìn mình nói: "Cái kia, có muốn đến nhà tôi ăn cơm không? " Yết hầu Lê Phục khẽ động, "Được.
" Bạch Anh không biết, những người hàng xóm đã mở rèm và bắt đầu chụp ảnh.
"Đó có phải là thiếu tướng khônh? Ôi trời ơi! Còn man hơn trong ảnh nữa!" "Cô nhỏ tiếng thôi, nếu chúng ta bị phát hiện lén chụp ảnh sẽ phải xóa đi đấy.
" "Sao anh ấy lại đến chung cư chúng ta thế? " "Ừ, người dưới lầu ấy, tôi là nữ nhìn còn thấy động lòng, huống chi là đàn ông.
" "Tôi không tin! Thiếu tướng của chúng ta không gần phụ nữ đâu! " Kỳ thực Bạch Anh nghe thấy đoạn hội thoại này, nhưng cô không có để ý.
Sau khi thích ứng với khả năng gián điệp mạnh mẽ của tinh thần lực, những cuộc trò chuyện của những người hàng xóm này dù lọt vào tai thì cô cũng tự động lọc thành những thông tin vô bổ.
Thậm chí vì giảm nhẹ ảnh hưởng, cô thường chỉ phát huy một chút sức mạnh tinh thần lực, khiến mọi người gần như không thể nhận ra sự tồn tại của tinh thần lực.
Cứ như vậy, Lê Phục đã bỏ lỡ cơ hội nhận diện người bí ẩn.
"Tôi sống ở 103, à, tôi ở chung với người đại diện kiêm người giám hộ của tôi."
Trong lúc nói chuyện, bọn họ nghe thấy một tiếng mèo kêu.
Lương Ô Ô trong phòng còn tưởng là Tiểu Vũ lại tới, mở cửa phòng giọng không vui nổi: "Sao cậu lại......A...!!! Thiếu thiếu thiếu thiếu......"
Bạch Anh bị tiếng hét của cô dọa lùi một bước, lùi lại vài bước, cho đến khi nghe thấy cô đang nói gì, cô không phản ứng gì, mím chặt miệng nói: "Sao cái gì mà sao..., em cũng không phải ngựa......"
Cả Lê Phục với Lương Ô Ô đều không thể get được suy nghĩ của cô.
Thực tế Lương Ô Ô ngay lúc này còn đang chìm trong kinh ngạc.
"Anh anh anh ta là——" "Xin chào, tôi là fan của Anh Đào, về phục tới hề.
" Lê Phục không muốn tiếp tục nghe câu anh anh không đầu không đuôi, vươn tay cắt đứt câu Lương Ô Ô sắp nói.
Lương Ô Ô được sủng ái mà lo sợ mà bắt tay Lê Phục, "Xin chào, xin chào, tôi là người đại diện của Anh Đào, tôi tên là Lương Ô Ô."
Ánh mắt của cô còn trợn tròn xoe, có chút ngơ ngác.
"Còn đứng ngoài của làm gì mau vào đi! " Bạch Anh nhìn thấy hàng xóm đã mở cửa tò mò nhìn về phía nhà mình, vội vàng đẩy Lê Phục vào.
Tuy Lê Phục không có chút phòng bị nào với cô, chỉ là sau khi bị đụng phải cơ bắp thoáng căng lên.
Nếu như đổi người khác dám đụng vào sau lưng anh, chỉ sợ bây giờ đã là một cỗ thi thể.
Không hề biết rằng mình suýt chút nữa đã bị một quả đấm sắt đánh tới tấp, Bạch Anh quay người lại đóng cửa, nói với Lê Phục đang cứng ngắc: "Tôi chưa biết tên anh nữa.
Chúng ta làm quen lại đi.
Tên tôi là Bạch Anh.
" "Lê Phục."
Vừa mới bị một đôi mềm mại bàn tay nhỏ bé đụng một cái, Lê Phục bây giờ cũng đã quên ý nghĩ lúc nãy.
Ai biết được Bạch Anh không thèm để ý chút nào gật đầu, "Tôi nhớ rồi, Lê tiên sinh.
" Cô quay qua đầu hỏi Lương Ô Ô, "Chị Ô Ô, trưa nay chúng ta ăn thịt nướng nha?" Sau lại hỏi Lê Phục, "Lê tiên sinh, anh thích ăn thịt không? " Lê Phục vừa mới gặp phải đả kích "cô đến cả tên Lê Phục cũng không biết", nghe thấy đối diện nói cũng không biểu hiện gì gật đầu, "Thích ăn.
" "Vậy anh ngồi chờ một lát, tôi vào bếp chuẩn bị.
" Bởi vì kỹ thuật nướng trong lòng Bạch Anh cũng chẳng có hàm lượng gì, cho nên cũng không có phát trực tiếp.
Trong lúc rảnh rỗi này, phòng khách chỉ còn lại hai người Lương Ô Ô cùng Lê Phục, cùng với việc ngửi thấy mùi Tiểu Vũ, lại gần nói dối với Lê Phục.
"Ngài ngồi trước, tôi đi rót chén nước cho ngài.
" Lương Ô Ô để lại lời này, vụt chạy vào nhà bếp, nói nhỏ vào tai Bạch Anh.
"Em bị ngốc à? Còn chưa nhận ra đấy là ai à? " Bạch Anh không rõ ràng lắm, "Anh ta nói rồi mà, Lê Phục đó.
" Qua được mấy giây, dưới cái nhìn áp bức của Lương Ô Ô, cô chần chờ nói: "...,......tên có chút quen quen..., hình như em từng nghe ở đâu rồi......"
"Lê—— Phục—— thiếu—— tướng—— Liên —— Bang——kia kìa——.
" Lương Ô Ô gằn xong từng chữ một, nói xong còn hận rèn sắt không thành thép chọc chọc trán Bạch Nah "Cái gì? Thiếu thiếu thiếu thiếu tướng.....tướng? " Lần này đến lượt Bạch Anh nói lắp.
Ô Ô ấ Lương Ô Ô nhất thời hài lòng.
Xem ra mọi người lần thứ nhất thấy ít nhất cũng nên có phản ứng này, không chỉ có mỗi mình mất mặt.
Ngồi trong phòng khách, Lê Phục không khỏi ôm trán.
Ừ, quân hàm hình như dài gấp ba rồi......
Hai người trong nhà bếp mật đàm Schrödinger, nội dung đoạn đối thoại hoàn chỉnh chui vào lỗ tai Lê Phục.
Lúc này Lương Ô Ô nói: "Không nhiều lời với em nữa, để người ta đợi lâu cũng không tốt.
" Nói xong, Lương Ô Ô liền bưng lấy cốc trà lúa mạch đã pha ra khỏi bếp.
Trà lúa mạch do Bạch Anh pha, bình thường dùng làm đồ uống cũng không tệ Lê Phục nhận lấy, nói cảm ơn, mùi lúa mạch nồng nặc khiến anh nhấp một ngụm trà trong tay.
"Đây là trà lúa mạch do Tiểu Anh Hoa pha.
Mùi thơm rất tốt."
"Thực sự rất thơm."
Lê Phục yên lặng ghi nhớ tên thân mật này.
A..., không biết sau này bao giờ mới có dịp gọi tên này.
Mà Lương Ô Ô ở đối diện, thì trong lòng lại cảm thán.
Ai nha mẹ ơi, hơi thở hormone nam tính này, chính là vũ khí thu hoạch trái tim thiếu nữ mà! Còn có một đại lão như thế chú ý, một mực yên lặng lặng yên quan sát Bạch Anh, cô cũng được dính chút ánh sáng.
Anh Đào nhà ta quả nhiên là con cưng của trời, kịch bản trong tay chính là kịch bản của nữ chính! Lương Ô Ô mỗi ngày chìm đắm trong tiểu thuyết mạng, đã vô cùng nhập tâm ghép cp cho hai người.
Cái gì mà《 kiều thê trăm tỷ mang theo con chạy》......
Không nên không nên, thình này là chưa kết hôm đã có con.
《 cô vợ nhỏ bỏ trốn của bá đạo tổng tài》? Hình như cũng không được, thính này có chút ngược.
《 thiếu tướng phu nhân yêu kiều như vậy》? Ừ, thính này phù hợp với tình cảnh bây giờ đấy.
Lương Ô Ô mang khuôn mặt tươi cười của mẹ già, thậm chí còn nghĩ tới chiện Bạch Anh sau khi kết hôn sẽ sinh mấy con luôn rồi.
Bạch Anh vừa ra đến liền nhìn thấy cảnh tưởng quỷ dị này.
Chị, tỉnh, lại mê trai tới mức chảy cả nước miếng rồi kìa! "Khụ, chị Ô Ô, có thể giúp em mang khung nướng này ra ban công không ——" "Để tôi đi.
" Lê Phục đứng lên.
Bạch Anh nhìn anh dùng một tay nâng khung nướng kim loại mà cô với Lương Ô Ô phải hợp lực mới nhấc lên được ắ ắ ằ ằ ắ Cô chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi bàn tay săn chắc kia.
Quả nhiên......Đây là thế giới của mãnh nam à? Lời này Lê Phục không nghe thấy, bằng không có lẽ sẽ biểu diện tiết mục mãnh nam rơi lệ.
Xưng hô miãnh nam này, không có người đàn ông nào thích lắm.
Khi những cô gái nhỏ khác nhìn thấy người đàn ông mà họ thích, không phải hay gọi là anh trai nhỏ à?