Tôi Nghi Ngờ Ông Xã Ngoại Tình

Chương 22:




Ngày hôm sau, Vu Chi bị tiếng động trong phòng bệnh đánh thức.
Cô vừa mở mắt liền nhìn thấy một gương mặt hiền từ của một người phụ nữ hơn 60 tuổi mặc áo blouse trắng, đằng sau còn có mười mấy người bác sĩ và y tá khác.
Dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, Vu Chi lập tức đỏ mặt, cô kéo chăn che khuất mặt, trốn vào trong lòng Lục Bách Sâm, định làm rùa đen rút đầu.
Bên ngoài lớp chăn truyền đến tiếng cười của vị bác sĩ lớn tuổi kia: “Kết hôn đã nhiều năm rồi mà hai người các cháu vẫn còn ngấy như vậy, tình cảm thật tốt nha.”
Lục Bách Sâm mỉm cười ngồi dậy: “Dì Minh, cô ấy da mặt mỏng, dì cứ trêu cô ấy như vậy, về sau cô ấy sẽ cứ gặp dì là trốn mất.”
Người phụ nữ được Lục Bách Sâm gọi là dì Minh sang sảng cười hai tiếng ha ha: “Thấy trạng thái của cháu hôm nay không tồi, xem ra là khỏi bệnh rồi.”
Nói rồi, bà cầm lấy tay của Lục Bách Sâm, ngón tay đặt trên cổ tay anh để bắt mạch.
Sau đó, không còn chuyện gì dặn dò nữa, bà liền dặn anh trở về phải cẩn thận chăm sóc sức khỏe, uống ít rượu lại.
Lục Bách Sâm đồng ý.
Chờ bọn họ đi rồi, Vu Chi mới từ từ thò đầu ra khỏi chăn, cô oán giận nói: “Thật là xấu hổ chết đi được, dì Minh này không phải là viện trưởng sao? Sao dì ấy còn đặc biệt chạy đến đây nữa vậy.”
Lục Bách Sâm cười cười, anh xoa mái tóc vì vừa ngủ dậy mà rối bù của cô: “Dì Minh cùng mẹ anh cũng có mấy chục năm giao tình, nhìn anh từ bé đến lớn, có lẽ là dì ấy nghe nói anh nằm viện nên vừa giao ban liền chạy đến xem anh thôi.”
Vu Chi ngẩng đầu, bày ra dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc: “Haiz, vậy chắc chắn là mẹ cũng biết hết rồi, qua chuyện này em cũng coi như nổi danh rồi.”
Lục Bách Sâm bị cô chọc cho không nhịn được cười, nói: “Đi thôi, dọn dẹp một chút, mình về nhà.”
Vu Chi nghĩ không sai, mẹ chồng cô đã biết chuyện này.
Buổi sáng Vu Chi bị Lục Bách Sâm bắt ở lại nhà để bồi anh, hai người liền ngồi trên sô pha xem phim điện ảnh.
Giữa trưa 11 giờ, chuông cửa nhà Vu Chi vang lên.
Lục Bách Sâm đi mở cửa, Vu Chi ngồi trên sô pha nghe được tiếng anh nói: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Vu Chi nghe được lời này, cô lập tức buông đồ ăn vặt trong ngực xuống, chạy chậm ra cửa đón mẹ chồng.
Ngoài cửa thật đúng là mẹ chồng, trên người bà là quần áo hợp mốt, trên mặt là lớp trang điểm tinh xảo, bà đeo kính râm, trong tay còn xách một túi trái cây.
Lục Bách Sâm thuận tay nhận lấy, cầm vào phòng bếp.
Trương Mạn Chi vừa đổi giày vừa giải thích: “Mẹ nghe dì Minh nói tối hôm qua Bách Sâm bị ngộ độc thực phẩm phải vào bệnh viện, mẹ liền đến đây nhìn xem.”
Trên mặt Vu Chi tràn đầy xấu hổ: “Mẹ, là tại con….”
Lời còn chưa nói hết, Lục Bách Sâm đi ra từ phòng bếp đã ngắt lời cô: “Là tại gần đây con uống nhiều rượu quá, lại còn không ăn gì, dạ dày không thoải mái nên mới chạy đến bệnh viện chứ không có việc gì to tát cả.”
Trương Mạn Chi nghe xong, mặt tỏ vẻ thì ra là thế, ngoài miệng thì bắt đầu lại nhải: “Con cũng thật là, cái nết giống hệt ba con, ngày nào cũng xã giao, uống hỏng hết cả người, cần nhiều tiền làm gì đâu chứ.”
Lục Bách Sâm nghe xong cũng không phản bác.
Ngược lại là Vu Chi, cô mặt mày xám xịt chạy tới bếp rửa sạch hai khay trái cây bưng ra ngoài.
Trương Mạn Chi thấy vậy, chỉ chỉ Vu Chi nói: “Con nhìn tiểu Chi cần mẫn chưa kìa.”
Vu Chi ngồi trên sô pha nhìn Lục Bách Sâm gánh tội thay mình, trong lòng là một trận chột dạ.
Trương Mạn Chi kéo Vu Chi đến ngồi cạnh mình, bà cười khen nói: “Tiểu Chi, nghe nói con đi làm được hơn tháng rồi, cảm giác thế nào?”
Vu Chi gật gật đầu: “Khá tốt ạ, đồng nghiệp cũng giúp đỡ con nhiều.”
Trương Mạn Chi cười nói: “Mẹ nghe quản lý của con nói con làm việc tương đối tốt.”
Nụ cười của Vu Chi ngay lập tức cứng lại: “A, mẹ nghe quản lý nói lúc nào vậy?”
Trương Mạn Chi cười nói: “Vừa rồi đấy, mẹ nghe dì Minh của con nói Lục Bách Sâm bị bệnh, nhưng không phải vấn đề gì lớn. Nên mẹ định cùng ba con đến công ty xem trước, sau đó mới đến thăm các con sau.”
“Lúc đó, mẹ thấy tên con trong một bài báo cáo công việc của phòng Tiêu thụ, lúc đầu mẹ còn tưởng trùng tên đấy, sau đó vẫn là ba con nói cho mẹ, đấy đúng thật là con.”
Trong lòng Vu Chi cất giấu tâm sự, lúc nói chuyện phiếm cũng không tập trung.
Nhân lúc mẹ chồng đang chuyển kênh TV, Vu Chi liền cầm di động, mở WeChat.
Cô phát hiện trong nhóm WeChat vẫn rải rác những tin nhắn cũ, đều liên quan đến công việc.
Tinh thần cô lập tức tỉnh táo, chẳng lẽ Quách Khải còn chưa nói chuyện này của cô cho mọi người sao?
Cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Quách Khải.
Vu Chi: Trưởng phòng.
Đối phương nhanh chóng trả lời: Làm sao vậy, tiểu Chi?
Vu Chi: Àaa. Về thân phận của tôi…..
Quách Khải: Tôi biết rồi, nhưng tôi không nói cho người khác.
Vu Chi lập tức kích động: A, vậy thật sự quá tốt rồi.
Quách Khải gửi đến một meme che miệng không nói.
Vu Chi: Cảm ơn.
Thật ra Vu Chi còn chưa biết, Quách Khải không phải hôm nay mới biết thân phận của cô.
Mà là vào ngày hôm đó khi cô ở trong văn phòng chơi game.
Lúc ông ta đưa Lục tổng đến cửa thang máy, Lục tổng cũng không nói gì về việc trở về huấn luyện lại nhân viên mới.
Cái này rõ ràng là ý tứ che chở cho người nào đó mà.
Ngay sau đó, Lục tổng năm lần bảy lượt tới thị sát phòng ban của bọn họ, nhưng lần nào nhìn về phía Vu Chi, ánh mắt Lục tổng cũng đều trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, ngay cả khóe môi cũng không tự chủ được mà nhếch lên.
Lúc đầu ông ta còn tưởng mình bị ảo giác, chỉ nghĩ rằng có lẽ Lục tổng cũng có chút hảo cảm với cô gái này, dù sao thì cô gái này lớn lên cũng thanh thuần đáng yêu đến vậy mà, tính cách cũng khá tốt, thử hỏi có người đàn ông nào mà không thích chứ.
Nhưng khoảng thời gian trước, có lần cô bị Lục tổng mang đi, cả buổi bỏ bê công việc.
Sau đó, phong cách WeChat của Lục tổng đột nhiên thay đổi, vậy mà lại còn công khai tỏ tình với bà xã.
Quách Khải dù sao cũng là người đàn ông tự bò lên chức trưởng phòng, chút mắt nhìn này sao có thể không có.
Hôm nay, phu nhân chủ tịch còn đặc biệt gọi điện thoại đến, điểm danh hỏi cô gái nhỏ tên Vu Chi này như thế nào.
Cuối cùng còn đặc biệt dặn dò, phải quan tâm để ý cô một chút, cô chính là đi làm vì đam mê, không phải vì kiếm tiền.
Quách Khải dù cho có là tên ngốc thật đi nữa cũng có thể hiểu tại sao phu nhân chủ tịch lại nói những lời này.
Rõ ràng là con dâu nhà hào môn ở nhà nhàm chán nên đi làm giết thời gian cho vui.
Lục Bách Sâm ngồi một bên nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, anh buồn cười cực kỳ.
Thật không hiểu tại sao cô lại để ý đến vấn đề lộ thân phận đến vậy.
Ba người ngồi xem TV đến 12 giờ trưa.
Vu Chi nhân lúc mẹ chồng không để ý, trộm đá vào chân Lục Bách Sâm.
Lục Bách Sâm lập tức hiểu cô có ý gì, anh liền mở miệng nói: “Mẹ, gần tiểu khu nhà mình mới khai trương một nhà hàng mới, hương vị cũng không tồi, nếu không mình đi ăn thử đi.”
Không ngờ Trương Mạn Chi lại bất mãn nói: “Dạ dày con đã không thoải mái rồi, vậy mà còn ra ngoài ăn, dì Dương không nấu cơm à?”
Trương Mạn Chi nhìn về phía nhà bếp không một bóng người, sau đó bà mới nhận ra hỏi: “Đúng rồi, sao mẹ không thấy chị Dương đâu?”
Lục Bách Sâm nói: “Mấy hôm nay dì ấy bị cảm, vì sợ lây bệnh cho Vu Chi nên đã xin về nghỉ ngơi rồi.”
Trương Mạn Chi à à hai tiếng: “Không phải dạ dày con không thoải mái à, ăn ít đồ bên ngoài thôi.”
Bà ngẩng đầu nhìn thời gian rồi nói tiếp: “Các con cứ nhà nghỉ đi, để mẹ ra siêu thị mua chút rau dưa về nấu cơm cho các con.”
Vu Chi lập tức đứng lên: “Mẹ, con đi cùng với mẹ.”
“Không cần đâu, bên ngoài đang là thời điểm nóng nhất, các con cứ ngồi ngốc ở trong nhà đi.”
Vu Chi vẫn kiên trì đứng dậy đi theo.
Hai người bọn họ đều đã trưởng thành kết hôn rồi mà còn để mẹ chồng tự mình chạy đi nấu cơm.
Kiểu gì thì Vu Chi cũng thấy ngượng, làm gì còn mặt mũi mà ở nhà chờ ăn cơm đâu.
Lục Bách Sâm cũng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Vu Chi ra sao, lập tức tắt TV, đứng dậy nói với Trương Mạn Chi: “Đi thôi, chúng ta cùng đi, con với tiểu Chi cũng lâu rồi không đi dạo cùng với nhau.”
Trương Mạn Chi thở dài, ngoài miệng thì nói hai người bọn họ chẳng khác nào trẻ con, mẹ đi siêu thị cũng muốn theo, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Vu Chi thay quần áo, buộc tóc kiểu đuôi ngựa, khoác tay mẹ chồng ra cửa, Lục Bách Sâm nhận chức tài xế.
Lái xe ra khỏi tiểu khu chưa đến mười phút là đến quảng trường Hồng Tinh.
Tầng một của quảng trường Hồng Tinh bán trang sức đá quý, tầng hai là siêu thị, tầng ba là khu đồ nữ, tầng bốn……
Đã đến giữa trưa nên ba người cũng không có đi dạo mà đi thẳng lên tầng hai.
Lục Bách Sâm đẩy xe đi bên cạnh, Trương Mạn Chi chọn rau, Vu Chi ở bên cạnh chờ, ba người thoạt nhìn vô cùng hài hòa.
Nhưng hình ảnh này đã lập tức dừng lại khi họ đi ngang qua khu đồ ngọt.
Trong siêu thị, một nửa là các loại mặt hàng như rau, thịt và hoa quả, liền kề ngay đó là khu điểm tâm.
Lục Bách Sâm vẫn luôn tỏ ra thờ ơ đối với ngón tay ở phía sau đang thăm dò chọc vào eo anh.
Ngay sau đó, anh lại cảm nhận được góc áo của mình bị người ta kéo lại.
Lục Bách Sâm bất đắc dĩ quay đầu nhìn cô, liền thấy cô cắn môi cười ngây ngô nhìn mình, ngón tay thì chỉ vào khu đồ ngọt cách đó không xa.
Vu Chi lộ ra một biểu cảm đáng thương.
Lục Bách Sâm vẫn như cũ lắc đầu.
Trương Mạn Chi vừa quay đầu lại liền thấy hai người có bộ dáng này, bà không khỏi bật cười thành tiếng, hỏi: “Các con làm sao đấy?”
Vu Chi lập tức buông lỏng góc áo của Lục Bách Sâm ra, lắc đầu: “Không có gì đâu mẹ, con với Sâm ca đùa chút thôi.”
Lục Bách Sâm cũng không vạch trần, liếc mắt nhìn cô một cái, bất đắc dĩ cười.
Trương Mạn Chi hỏi: “Có phải tiểu Chi muốn ăn bánh kem không?”
Vu Chi không nói chuyện, tỏ ra cam chịu.
Đã mấy ngày rồi cô không ăn, bình thường không nhìn còn có thể nhịn, nhưng bây giờ trên đầu mũi đều vương mùi bơ ngọt……
Lục Bách Sâm ngăn cản nói: “Mẹ, mẹ đừng có chiều cô ấy, có phải trẻ con nữa đâu, đến siêu thị còn đòi mua đồ ăn vặt.” Nói rồi anh đưa xe đẩy cho Trương Mạn Chi: “Mẹ cứ đi mua đồ ăn trước đi, bọn con đi dạo qua chỗ khác một chút.”
Vu Chi không tình nguyện bị Lục Bách Sâm dắt đi rồi.
Lục Bách Sâm mang cô đến khu bách hóa.
Nơi này cách khu đồ ngọt rất xa, đừng nói ngửi được mùi bơ, ngay cả kệ hàng trưng bày cũng không nhìn được.
Lục Bách Sâm thấy cô đối với những món đồ khác cũng không có nhiều hứng thú liền nắm tay cô đi đến khu vườn hoa.
Hoa trong này được nhân viên xử lý rất tốt, nhìn đến những hoa cỏ xinh đẹp này, Vu Chi cũng bị đánh lạc hướng, không còn nhớ đến chuyện đồ ngọt nữa.
Lục Bách Sâm chỉ vào một chậu cây có giỏ treo trông cũng ổn, nói: “Không bằng chúng ta mua một chậu trầu bà về đi, ngày nào em muốn ăn đồ ngọt thì liền tưới cho nó một chút nước, nếu có ngày mà nó úng nước, anh sẽ đồng ý cho em ăn một lần bốn khối bánh kem.”
Vu Chi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh, trông cô như một con mèo đang xù lông vậy: “Lục Bách Sâm, anh cho rằng em là đứa ngốc đấy à? Trầu bà ưa nước, chút kiến thức này mà em còn có thể không biết à?”
Hơn nữa, sao cô có thể nhẫn tâm đến nỗi, vì muốn được ăn mà làm chết một chậu cây sống chứ.
Lục Bách Sâm nhìn không được mà cười thành tiếng, sờ sờ đầu cô, giúp cô vuốt lông: “Anh còn tưởng rằng em thấy được đồ ngọt thì chỉ số thông minh sẽ biến thành số âm chứ.”
Vu Chi: ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.