Tôi Nghi Ngờ Ông Xã Ngoại Tình

Chương 33:




Vu Chi chột dạ ngồi dậy, ngửa đầu nhìn anh, cô cảm giác như cả người Lục Bách Sâm đều tản ra một loại áp lực vô hình.
Cô thành thật khai báo: “Kinh nguyệt của em vẫn chưa đến cho nên em… em tưởng rằng em mang thai rồi.”
Lục Bách Sâm vòng qua ghế sô pha ngồi đối chéo cô, anh nhìn cô nói: “Tại sao em không nói với anh.”
Vu Chi ngồi xếp bằng trên sô pha.
“Vốn dĩ việc kinh nguyệt đến sớm hoặc đến muộn trong vòng một tuần đều là chuyện bình thường thôi, hơn nữa lúc trước, ngày đó của em vẫn rất đúng giờ, không phải là tại em vẫn luôn bận chuyện công ty với việc tập thể hình sao, em liền quên luôn chuyện này.”
“Cho nên gần đây em vẫn luôn phiền lòng chuyện này sao.”
Vu Chi gật đầu.
“Nếu như em trực tiếp đi bệnh viện khám thì chắc chắn sẽ phải đến bệnh viện của dì Minh, trưởng khoa phụ sản đã sớm biết mặt em rồi, em vừa đi anh chắc chắn sẽ biết, anh đã biết thì chắc chắn sẽ lo lắng.” Vu Chi bla bla giải thích một tràng.
“Đừng ba hoa nữa, vậy em thấy gần đây anh nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của em thì sẽ không lo lắng?”
Vu Chi bị nói cho nghẹn họng, cô bĩu môi cúi đầu.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lục Bách Sâm không đến công ty mà anh trực tiếp kéo cô đến bệnh viện.
Nói đến khoa phụ sản thì trước kia Vu Chi đi không ít lần, cảm giác chính là quen cửa quen nẻo luôn.
Khám bệnh cho cô vẫn là chị Lưu, trưởng khoa phụ sản lúc trước, chị ấy làm một loạt kiểm tra cho cô, xác định cô chính là rối loạn nội tiết tố.
Bác sĩ Lưu ngồi sau bàn làm việc hỏi: “Tâm tình không tốt à?”
Vu Chi ngồi ở đối diện lắc đầu: “Tâm tình khá tốt ạ.”
Bác sĩ Lưu tiếp tục hỏi: “Gần đây thức đêm nhiều không?”
Lần này Vu Chi đúng lí hợp tình lắc đầu: “Ngày nào em cũng ngủ trước 10 giờ, không khác gì sinh hoạt của một bà cố nội cả.”
Bác sĩ Lưu: “Có áp lực lớn gì không?”
Vu Chi do dự ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Không có áp lực gì, công việc thuận lợi, vợ chồng ân ái.”
Nghe được nửa câu sau, Lục Bách Sâm ngồi ở một bên nhịn không được mà nhếch môi.
Không có nguyên nhân gì, chính là tâm tình tốt.
Lưu Manh nhìn thẳng vào mắt cô, tiếp tục hỏi: “Thật sự không có áp lực gì sao?”
Vu Chi nghẹn lời, sửng sốt một chút, cô suy nghĩ một chút mới quyết định thành thật khai báo: “Có một chút áp lực.”
“Áp lực gì?”
Vu Chi vừa nói xong lời này liền cảm giác được có hai ánh mắt lập tức nhìn về phía cô.
“À, chính là chuyện mang thai.”
Lục Bách Sâm cùng Lưu Manh cùng lúc cau mày.
“Tại sao lại có áp lực đó?”
“Tại sao lại có áp lực đó?”
Hai người đồng thời hỏi.
Vu Chi nuốt nước miếng, có chút ngại không dám nói.
Ánh mắt Lưu Manh ngay lập tức nhìn về phía Lục Bách Sâm.
“Là do Lục tiên sinh vội vã muốn có con sao? Hay là do người trong nhà thúc giục?”
Lục Bách Sâm chuyển tầm mắt về phía Vu Chi, hỏi: “Mẹ thúc giục em sao?”
Vu Chi vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không có, mẹ chưa nói cái gì cả.”
Lưu Manh bất đắc dĩ hỏi: “Vậy áp lực ở đâu ra?”
Vu Chi hít hít mũi, không dám nhìn Lục Bách Sâm ở bên cạnh, cô nhỏ giọng nói: “Không biết tại sao gần đây trong vòng bạn bè của em đều là tin tức bọn họ mang thai, chỗ làm việc cũng có ba bốn người có thai, ngay cả lúc tập thể hình cũng có thể gặp mấy thai phụ kết bạn đi tập yoga.”
Trong giọng nói của Lục Bách Sâm mang theo chút giận dữ: “Liên quan gì đến em?”
Vu Chi lại câm nín, đây đúng thật là không liên quan gì đến cô.
Có điều đúng là bởi vì ba mẹ chồng, cả nhà chồng đều đối xử với cô rất tốt.
Trong lòng cô mới vô hình trung sinh ra áp lực nha.
Cô muốn béo lên nhanh một chút, cũng muốn một đứa nhỏ.
Nhưng trước đó cho dù cô có tập luyện hay ăn thêm nhiều cơm như thế nào cũng không thể tăng cân được, cô có chút nhụt chí, rồi lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Ai ngờ một tháng sau cô vậy mà lại béo lên….
Chẳng lẽ trong lòng suy nghĩ nhiều mấy hôm, thân thể lại cảm giác được? Cho nên dì cả mới không đến sao?
Lưu Manh lấy một tờ giấy từ bên cạnh sang, vừa viết vừa nói: “Thể chất của mỗi người mỗi khác, gần đây em vận động khiến cơ thể đột ngột thay đổi, kinh nguyệt nhiều hơn hoặc giảm đi đều là chuyện bình thường, có thể còn tắt kinh nữa.”
Nói rồi, chị viết xong đơn thuốc đưa cho Lục Bách Sâm, giải thích cho anh cách sử dụng.
Lục Bách Sâm một mực ghi nhớ.
Ở trên xe, Vu Chi không ngừng nhìn xem sắc mặt của Lục Bách Sâm.
Thấy anh vẫn luôn giữ dáng vẻ không vui, cô nhịn không được mở miệng nói: “Ai nha, chị Lưu không phải đã nói kinh nguyệt của con gái không đều là chuyện thường tình sao, cũng không phải chuyện gì lớn, anh tức giận như vậy làm gì.”
“Từ hôm nay em không cần đến công ty nữa, phòng tập kia cũng không cần đi, điện thoại bị tịch thu, anh sẽ để huấn luyện viên tới nhà hướng dẫn em tập luyện.” Lục Bách Sâm giọng điệu lạnh lùng nói.

Vu Chi biết là anh đang tức giận nên mới nói vậy, cô làm nũng nói: “Em sai rồi, em sai rồi được chưa hả, anh tức giận đến vậy sao?”
Khuôn mặt Lục Bách Sâm vẫn căng chặt, anh không thèm để ý đến cô.
Đôi tay Vu Chi nắm chặt dây an toàn, cô nhỏ giọng thì thầm: “25 năm qua em cũng chưa béo lên được, mới có chút thời gian ngắn ngủn như vậy sao có thể béo lên chứ, nếu cứ luôn không béo lên được, chẳng lẽ lại không cần có con nữa à.”
“Mấy tháng nữa là đến sinh nhật tuổi 26 của em rồi, đến lúc ấy tuổi mụ của em đã là 27.”
Nghĩ đến đây, Vu Chi liền muốn cảm thán, thời gian trôi qua thật nhanh.
“Vậy thì không cần nữa.”
Vu Chi khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh: “Không cần cái gì?”
“Con.”
Vu Chi mở to miệng, chỉ vào anh nói: “Anh…. anh điên rồi.”
Lục Bách Sâm liếc nhìn cô một cái, anh quay đầu tiếp tục lái xe, biểu cảm nghiêm túc, giọng điệu trầm thấp: “Anh rất nghiêm túc, trước khi thân thể em được chăm sóc trở nên khỏe mạnh thì em không cần nghĩ đến việc có con.”
Nói xong anh lại bổ sung một câu: “Trong lòng anh, em quan trọng hơn cả con cái.”
Hốc mắt Vu Chi lập tức ươn ướt, cô giận dữ nói: “Đều đã là vợ chồng già kết hôn được ba năm rồi, tự nhiên anh nói mấy lời cảm động như vậy làm gì?”
“Không nói rõ ràng, sau này em lại tiếp tục suy nghĩ vớ vẩn.” Lục Bách Sâm nhịn không được dạy dỗ cô: “Tốt xấu gì thì em cũng ngây ngốc ở nước ngoài bốn năm, là người tốt nghiệp từ trường đại học danh giá, sao có thể có những tư tưởng phong kiến như vậy, muốn có con đến mức không cần mạng luôn à?”
Vu Chi cúi đầu, nhỏ giọng phản bác: “Vậy không phải là do anh là con một sao, em chỉ không muốn số tài sản mấy chục tỷ của nhà anh sau này sẽ không có ai thừa kế thôi.”
Lục Bách Sâm tức đến mức trực tiếp dừng xe ở ven đường, anh quay đầu trừng mắt nhìn cô, trong mắt tràn đầy lửa giận: “Vu Chi!”
“A, được rồi, là em sai, em không nên suy nghĩ linh tinh, là em quá rảnh rỗi, việc thừa kế gia nghiệp này anh còn chưa lo thì em lo làm cái gì chứ, thật là. Anh mau lái xe đi, đợi thêm chút nữa chú cảnh sát liền tới bây giờ.”
Vu Chi cười ha ha.
Lục Bách Sâm bị cô chọc tức nói không nên lời.
Sau chuyện lần này, tần suất Lục Bách Sâm xuất hiện ở cửa phòng ban của cô ngày càng nhiều.
Điều đó khiến Vu Chi không thể không nghi ngờ, có phải người này coi trọng mỹ nữ nào đó trong phòng ban của cô hay không.
Có điều đây cũng chỉ là những thứ cô tùy tiện nghĩ trong lòng mà thôi, cô cũng không dám vui đùa hỏi ra trước mặt Lục Bách Sâm, bởi nếu dám hỏi ra thì cô có khả năng sẽ bị anh “tẩn cho một trận.”
Mẹ chồng đã trở về từ chuyến du lịch, hai người lại tiếp tục cùng nhau đi tập thể hình.
Bây giờ lượng cơm mà Vu Chi ăn rõ ràng đã tăng rất nhiều so với trước.
Sau khi công bố sản phẩm mới, các phòng ban bận rộn hết hai tháng liền, công ty thu được không ít lợi nhuận, để khen thưởng mọi người một chút, công ty quyết định, mỗi phòng ban sẽ chọn ra ba nhân viên ưu tú để đi du lịch bảy ngày ở Cung Mương, nơi đang vào mùa phong cảnh đẹp nhất.
Vu Chi nghe đồng nghiệp nói qua rằng nơi đó có phong cảnh rất đẹp, cô cũng muốn đi theo.
Nhưng với tư cách là bà chủ, cô không thiếu tiền, cũng không muốn đoạt vị trí trong danh sách của người khác, nên cô đã nói với Quách Khải rằng cô tự mình bỏ tiền để được ra ngoài chơi cùng bọn họ.
Tề Đan Đan biết xong, cô nàng nói cũng muốn đi.
Lục Bách Sâm thấy Tề Đan Đan đi theo liền yên tâm gật đầu đồng ý, anh nghĩ cô đã đi làm ba bốn tháng rồi, vừa lúc để cô ra ngoài giải sầu.
Một đêm trước khi đi.
Vu Chi rửa qua mặt liền bắt đầu đi thu dọn va li hành lí.
Thật ra chiều nay đã có nhiều người trong công ty đi rồi, ngồi xe buýt một đêm, khoảng 10 giờ sáng ngày mai là có thể đến nơi, sắp xếp một chút, ngủ trưa xong, đến chiều có thể đi dạo loanh quanh.
Nhưng Tề Đan Đan say xe, hai người chỉ có thể đổi sang ngồi máy bay.
Sáng mai hai người sẽ bay, không đến hai giờ là đến nơi.
Lục Bách Sâm chặn trước cửa phòng quần áo, gương mặt anh không cảm xúc nhìn cô.
Trên mặt đất trong phòng quần áo bày một va li hành lý lớn, cô đang ngồi trên ghế tra thời tiết và những điều cần lưu ý khi đến Cung Mương.
Người đàn ông đối diện vẫn luôn đứng ở cửa, cô coi như không thấy.
Mãi đến khi cô chuẩn bị xong đồ đạc, sắp vào va li xong, anh mới đi tới, trầm mặc không nói, yên lặng giúp cô kéo va li lên.
Vu Chi chọc chọc vào mặt anh, cười nói: “Sâm ca, có phải anh thấy em được đi ra ngoài du lịch, mà anh vẫn phải ở nhà làm việc nên không vui đúng không.”
Lục Bách Sâm bắt lấy cánh tay cô đang chọc loạn trên mặt mình, hỏi: “Khi nào về?”
“Bảy ngày nữa nha, công ty quy định thời gian du lịch, sao anh có thể không biết được hả?”
Lần này được đi ra ngoài, chính là do anh phê duyệt mà.
“Không định về sớm à?”
Vu Chi nhướn mày khó hiểu nói: “Tại sao em phải về sớm, em là ra ngoài đi du lịch, lại không phải đi công tác, nếu chỗ đó chơi vui, nói không chừng em cùng Đan Đan còn ở lại đó chơi thêm mấy ngày nữa mới về đấy.”
Lục Bách Sâm duỗi tay kéo cô về phía mình, anh ôm lấy cô từ sau lưng: “Không được, về sớm một chút đi.”
Vu Chi nghe anh trẻ con nói vậy, cô bật cười thành tiếng.
Người này sao có thể giống như thời điểm còn học ở Paris vậy chứ, mỗi lần cô về nhà, cô còn chưa kịp đi mà anh đã bắt đầu hỏi mấy câu như khi nào trở về, có thể về sớm một chút được không rồi.
Nếu anh không bận còn nhất định phải cùng cô trở về.
Nói thật, lúc ấy cô còn chưa biết bối cảnh nhà anh, cho nên cô rất đau lòng cho số tiền vé máy bay đi qua đi lại của anh.
Nhưng ngược lại, mẹ chồng Trương Mạn Chi thực ra lại vô cùng thích cô về nhà.
Vu Chi cảm thấy tất cả bạn bè xung quanh Lục Bách Sâm đều biết đến sự tồn tại của cô trong khi cô và anh còn chưa nói chuyện được đầy hai tháng.
Vu Chi thật không ngờ một người muộn tao như vậy có thể khoe ân ái trước mặt người khác như thế nào.
Trong đó, mẹ chồng Trương Mạn Chi cũng rất nhanh đã biết đến cô, bà còn đặc biệt thêm WeChat của cô, không có việc gì liền gửi cho cô đủ các loại đồ.
Dần dần, sau khi hai người đã nói chuyện quen rồi, Trương Mạn Chi liền bắt đầu cứ cách một khoảng thời gian lại hỏi cô gần đây có muốn về nhà không, có muốn về xem cái này xem cái kia không.
Thực ra Vu Chi cũng hiểu bà có ý gì.
Lục Bách Sâm ở nước ngoài bảy tám năm liền, trước khi quen biết cô, một hai năm cũng không về nhà một lần, ngay cả điện thoại một tháng cũng không gọi được hai lần, phần lớn đều là do mẹ chồng chủ động gọi cho anh.
Dường như phần lớn các chàng trai đều như vậy, họ cảm thấy không có việc gì, chuyện trong nhà cũng vẫn tốt, điện thoại cũng là mẹ già ở nhà gọi đến cằn nhằn một đống lời, có yêu cầu gì cũng chỉ là phải thường xuyên gọi về nhà.
Nhưng sau khi yêu đương với Vu Chi anh lại khác.
Một năm chạy theo Vu Chi về nhà đến ba bốn lần, hơn nữa mỗi lần còn có thể ở nhà mấy đêm.
Từ sau lúc đó, Trương Mạn Chi liền nhận định người con dâu này.
Vu Chi đặt hai tay mình lên tay Lục Bách Sâm, cô nói lảng sang chuyện khác: “Không phải ngày mai anh còn có ba cuộc họp nữa sao? Còn không đi thư phòng xem tài liệu đi.”
Lục Bách Sâm vùi đầu vào giữa cổ cô, hít một hơi thật sâu mùi hương nhẹ nhàng trên người cô.
“Ừm, chút nữa anh đi.”
“Mau đi đi, để em xem em còn quên chưa chuẩn bị cái gì không.”
Lục Bách Sâm ôm cô không buông tay: “Đừng nghĩ nữa, nếu quên đồ thì về sớm một chút.”
Vu Chi thật sự không thể chịu nổi anh muộn tao như vậy lại chơi trò trẻ con như thế, cô đưa anh đến thẳng thư phòng.
Buổi tối lúc Vu Chi còn đang mơ mơ màng màng, lúc đầu cô nghe được tiếng mở cửa rất nhỏ, sau đó lại có cảm giác phần giường bên cạnh của mình hõm xuống.
Đôi mắt Vu Chi cũng chưa mở, cô lập tức xoay người lăn vào trong lồng ngực anh.
Ngửi được mùi sữa rửa mặt trên người anh, Vu Chi an tâm hơi cong cong khóe môi.
Đúng lúc này, cô cảm nhận được có một bàn tay to lớn cọ xát bên eo cô.
Bên tai truyền đến tiếng Lục Bách Sâm nhỏ giọng hỏi thử: “Tiểu Chi, ngủ rồi à?”
Vu Chi nửa tỉnh nửa mê nghe được tiếng anh nói, nhưng cô thực sự quá buồn ngủ, không để ý đến anh.
Một lát sau, đôi tay kia thu lại, ôm cô vào ngực, bên tai cô lại truyền đến tiếng anh thở dài một hơi.
Ngày tiếp theo, cô cùng Tề Đan Đan được Lục Bách Sâm đưa ra sân bay.
Lúc vào sân bay, Lục Bách Sâm cho Tề Đan Đan một ánh mắt cao thâm khó đoán.
Khiến Tề Đan Đan sợ đến mức tưởng mình đã làm sai chuyện gì rồi.
Hỏi ra mới biết được, thì ra là anh muốn cô nàng chăm sóc Vu Chi cho tốt, thuận tiện về sớm một chút.
Tề Đan Đan thấy câu trả lời ngắn gọn của Lục Bách Sâm, cô nàng bĩu môi, trong mắt anh chỉ có bà xã, làm gì còn có đứa em gái này.
Trên máy bay, Vu Chi nhìn dấu dâu tây không chút che đậy trên cổ Đan Đan, cô nhỏ giọng trêu đùa: “Xem ra tối qua hai người các cậu rất kịch liệt nha.”
Tề Đan Đan không hề ngại ngùng, thậm chí cô nàng còn giơ cổ lên cho cô nhìn một cái, cô nàng nhướn mày nói: “Chẳng lẽ hôm qua về nhà các cậu vẫn bình tĩnh được? Lần này chúng ta đi ra ngoài du lịch chính là bảy ngày, nếu tớ không ép khô anh ấy, lỡ đâu anh ấy nhịn không được muốn ra ngoài tìm người phụ nữ khác thì phải làm sao?”
“….Nói vớ vẩn cái gì đấy.” Vu Chi trầm giọng quát lớn.
Tề Đan Đan lè lưỡi, biểu cảm vô cùng vui vẻ.
Tào Cảnh Ngôn có thể đi tìm người phụ nữ khác hay không thì Vu Chi không biết.
Nhưng cô biết rằng, đêm trước chưa thỏa mãn được Lục Bách Sâm thì anh chắc chắn sẽ đến tìm cô.
Bọn họ tới nơi liền đi thẳng đến khách sạn, hai người đã đặt một căn phòng xa hoa có hai giường.
Phong cảnh xung quanh thực sự đẹp như tranh vẽ, đồ ăn vặt ở chỗ này cũng rất ngon.
Buổi chiều, hai người bọn họ lại tập hợp cùng cả nhóm.
Phụ nữ nhiều thì thị phi cũng nhiều.
Chuyện mà mọi người thảo luận sau lưng nhiều nhất chính là về phu nhân tổng giám đốc Vu Chi.
Tất cả mọi người phòng Tiêu thụ đều biết cô đã kết hôn cùng Lục Bách Sâm.
Nhưng những phòng ban khác chỉ là nghe qua việc này, còn Vu Chi người thật thì lại là lần đầu tiên được gặp.
Bọn họ nhịn không được mà hỏi đông hỏi tây, còn luôn khen cô mệnh tốt linh tinh các thứ.
Tề Đan Đan đi theo mọi người cả một ngày đã rất mệt, tính tình cô nàng càng thêm cục súc, cô nàng nghe bọn họ nói mà cảm thấy bực bội, liền kéo Vu Chi đi nơi khác.
Hai người dựa vào bản đồ Cung Mương mà tự mình tìm chỗ chơi.
Không đi cùng đoàn đội liền nhẹ nhàng hơn nhiều, hai người thích mua gì liền mua, thích ăn gì liền ăn, muốn nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi.
Thời gian bốn tiếng trôi qua trong nháy mắt.
Buổi tối hôm nay, hai người Vu Chi cùng Tề Đan Đan tắm rửa xong, họ nằm trên giường đơn cách nhau không xa, trên mặt đắp mặt nạ, miệng thì thảo luận ngày mai muốn đi chỗ nào.
Vu Chi đang dùng điện thoại xem dự báo thời tiết, điện thoại đột nhiên rung lên, là tin nhắn WeChat.
Cô vừa mở ra liền thấy, vậy mà lại là tin nhắn của Lục Bách Sâm.
Ba ngày gần đây hai người các cô đều chơi điên cuồng cả ngày, vậy nên lúc trở về liền rất mệt, tắm rửa xong, chăm sóc da, vừa đặt lưng xuống liền ngủ say.
Trước khi đi ngủ Vu Chi sẽ còn gửi cho anh mấy tin WeChat, kể những chuyện cô được nghe được thấy, cuối cùng không đợi anh trả lời liền nhắn một câu: Ngủ ngon.
Hôm nay hẳn là Lục Bách Sâm tan làm sớm, anh vậy mà lại chủ động gửi tin nhắn WeChat cho cô.
Lục Bách Sâm: Có ở đó không?
Vu Chi vội vàng trả lời: Có nha (gif nghịch ngợm).
Lục Bách Sâm: Phòng của em là số 6006?
Vu Chi: Vâng.
Trong lòng cô tự hỏi sao anh lại biết được?
Đối phương lại gửi đến tin nhắn.
Lục Bách Sâm: Đan Đan ngủ rồi à?
Vu Chi đặc biệt nhìn qua Tề Đan Đan cách đó không xa phía đối diện, cô nàng đang chơi điện thoại vô cùng vui vẻ, cô trả lời một câu: Không có, tinh thần vẫn còn tốt lắm.
Lục Bách Sâm: Em ra đây.
Vu Chi nhăn mày, chẳng lẽ anh muốn để cô ra ngoài gọi điện thoại cho anh, trò chuyện một lát?
Cô mặc quần áo, đứng lên mở cửa, chuẩn bị ra ngoài.
Kết quả lại nhìn thấy có một người đàn ông đang đứng dựa vào vách tường bên cạnh, dánh người thon dài, ngũ quan rõ nét, nghe được tiếng mở cửa, người đàn ông ngẩng đầu hướng tầm mắt lên người Vu Chi.
Vẻ mặt Vu Chi đầy kinh ngạc: “Sâm ca, sao anh lại đến đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.