Trong lòng Vu Chi có chuyện, lúc cô đứng dậy không cẩn thận xô đổ văn kiện trên bàn, thu hút không ít ánh mắt của mọi người.
Cô nhặt văn kiện lên, tùy tiện đặt lên bàn rồi bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Cô chỉ biết vờ như không nghe thấy cả văn phòng sau lưng đang nhỏ giọng bàn tán.
Cô đứng ở cuối hành lang, nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ của tòa nhà.
Điện thoại được kết nối.
Thanh âm tức muốn hộc máu của Tề Đan Đan lập tức truyền đến.
“Tiểu Chi, cậu đã thấy được tin tức kia chưa? Tên trứng thối Tào Cảnh Ngôn này thế nhưng lại ngủ cùng người khác, quả thực là không biết xấu hổ, tức chết tớ rồi!”
Vu Chi ‘ừ’ một tiếng, cô nỗ lực giữ cho giọng nói của mình được bình tĩnh trở lại, an ủi cô nàng: “Đầu tiên cậu đừng có nóng vội.”
“Tớ không hề nóng vội, tớ chính là tức giận, trở về thử xem, tớ đánh chết anh ta.”
Trong lòng Vu Chi thật ra vẫn nghiêng về hướng tin tưởng Lục Bách Sâm sẽ không làm ra chuyện như vậy.
“Phần lớn tin tức đều là giả, mọi chuyện chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ thế nào, tớ cảm thấy cậu cứ nghe xem Cảnh Ngôn nói như thế nào trước đã.”
Bên kia điện thoại lập tức không còn âm thanh gì nữa.
||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||
Qua vài giây, Tề Đan Đan còn nghi hoặc mở miệng: “Tiểu Chi, tớ nghe giọng điệu của cậu, sao cậu lại không tức giận một chút nào thế.”
Vu Chi nỗi lực khống chế cánh tay cầm điện thoại đang không ngừng run rẩy, cười nói: “Tức chứ, sao có thể không tức, cảm giác như hỏa khí từ lồng ngực đang vọt lên đỉnh đầu rồi, nhưng mà tớ vẫn lựa chọn tin tưởng Sâm ca, lấy chỉ số thông minh của anh ấy, nếu muốn ngoại tình mà không để người khác biết, sẽ không có khả năng để phóng viên chụp được ảnh.”
“Tớ không phải lo lắng bọn họ giấu tiểu tình nhân mà lo lắng bọn họ say rượu làm loạn.”
Lời này Tề Đan Đan nói ra.
Hai bên điện thoại đều im lặng.
Mãi đến một hồi lâu sau, Tề Đan Đan thật cẩn thận hỏi: “Tiểu Chi, nếu Cảnh Ngôn thực sự đã làm chuyện có lỗi, tớ có thể trực tiếp cùng anh ấy chia tay, nếu…. cậu phải làm sao bây giờ?”
“Ly hôn.” Vu Chi không cần suy nghĩ trực tiếp nói.
“Không cần nha, Sâm ca đối với cậu tốt như vậy, yêu cậu như vậy.”
Hai đầu điện thoại lại một lần nữa rơi vào yên lặng.
Một lát sau, Tề Đan Đan lại nhịn không được hỏi: “Tiểu Chi, bây giờ đã gần 11 giờ rồi, Sâm ca đã gọi điện thoại cho cậu chưa?”
Vu Chi dừng một chút, ngữ khí thanh lãnh nói: “Không có.”
“Ai, Tào Cảnh Ngôn cũng chưa gọi cho tớ, sau khi tớ thấy tin tức liền lập tức gọi điện thoại cho anh ấy nhưng vẫn luôn không có ai nghe máy.”
Tay phải Vu Chi giơ di động áp bên tai, tay trái theo bản năng ôm lấy chính mình, cho thấy lúc này cô cũng đang sợ hãi.
Sợ hãi kết quả chính là điều xấu nhất.
Hai người nói chuyện mất nửa giờ, Tề Đan Đan mới ngắt điện thoại.
Vu Chi vẫn luôn đứng thẳng, mãi đến khi kết thúc cuộc gọi rồi, cô mới nhận ra hai chân mình có chút mỏi.
Cô dựa vào vách tường, thở dài một hơi, mở danh bạ điện thoại ra.
Nhìn số điện thoại của Lục Bách Sâm, ngón tay cô run rẩy không dám ấn xuống.
Chất vấn anh sao? Hay vẫn là nói thẳng sẽ tin tưởng anh? Hay là coi như không có chuyện gì hỏi anh khi nào thì trở về?
Trong lúc cô đang do dự, chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Là Lục Bách Sâm gọi đến.
Cô dường như ngay lập tức bắt máy.
Cô cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, giọng điệu giống như ngày thường nói: “Alo.”
“Tiểu Chi, là anh.”
Giọng nói của Lục Bách Sâm trầm thấp khàn khàn, giống như giọng anh lúc vừa mới tỉnh ngủ.
Có điều anh thực sự vừa mới ngủ dậy.
Lục Bách Sâm uống rượu luôn có giới hạn, ngày hôm qua sao lại uống say được chứ?
Vẫn là vừa rồi Tào Cảnh Ngôn tới gõ cửa phòng anh, bảo anh nhanh đi xem tin tức.
Lục Bách Sâm nhìn tiêu đề, đôi mắt lập tức hơi nheo lại.
Anh luôn mặc áo ngủ đi ngủ thế nhưng lại ở trần ngủ say đến tận bây giờ, sau đó lại xem được tin tức này, sao anh có thể không tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra đây.
Tào Cảnh Ngôn thật cẩn thận hỏi: “Sâm ca, anh…. làm chuyện gì sai sao?”
Lục Bách Sâm lập tức trừng mắt liếc anh chàng một cái, giọng điệu lạnh lẽo: “Đi ra ngoài.”
Tào Cảnh Ngôn nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài.
Mà điều đầu tiên Lục Bách Sâm nghĩ đến chính là gọi điện thoại cho Vu Chi.
Nhưng điện thoại của cô vẫn luôn trong trạng thái bận.
Người luôn trầm ổn như anh lúc này cũng bắt đầu nóng nảy, anh gọi liên tiếp mười mấy cuộc điện thoại, mãi đến bây giờ, cô mới bắt máy.
Nghe được giọng nói ngọt ngào của cô, trái tim đang dâng lên của anh lập tức hạ xuống.
“Chuyện này là anh bị hãm hại.”
Giọng điệu Vu Chi vẫn nhàn nhạt như cũ: “À.” Sau đó cô lập tức hỏi ngược lại: “Vậy anh trúng kế sao?”
Đối phương không lên tiếng, vành mắt Vu Chi lập tức đỏ lên, cô cố gắng khắc chế bản cả người đang run lên của mình, cắn chặt môi.
Qua một hồi lâu, trong điện thoại mới truyền đến thanh âm của Lục Bách Sâm: “Em cho anh một chút thời gian, để anh điều tra rõ xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, được không?”
Vu Chi hít mạnh một hơi, lại chậm rãi thở ra: “Được, trước khi anh tra rõ được mọi chuyện thì chúng ta vẫn không cần gặp nhau đâu.”
Tiếng nghẹn ngào cuối cùng trong giọng nói vẫn tiết lộ những cố gắng ra vẻ bình tĩnh của cô.
Lục Bách Sâm đau lòng kêu lên: “Bà xã.”
Nghe được xưng hô này, Vu Chi biết rằng Lục Bách Sâm luôn luôn trầm ổn, trong lòng cũng luống cuống rồi.
Cô cắn răng dứt khoát cắt đứt cuộc gọi, cô đứng trước cửa sổ thở hắt ra, cố gắng kìm lại những giọt nước mắt sắp chảy ra.
Ít nhất thì người bên ngoài nhìn vào, khóe miệng cô vẫn mỉm cười như cũ, lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu, hành động của Vu Chi vẫn thong dong bình thản.
Cô ngồi tại chỗ, cảm giác cả người đều căng chặt, tay cô sửa lại văn kiện đều phát run lên, đầu ngón tay lạnh lẽo.
Những đồng nghiệp khác đều cẩn thận hỏi một câu: “Cô không sao chứ?”
Thật ra chính là đang chờ xem kịch.
Vu Chi luôn luôn hiếu thắng, sao cô có thể cho bọn họ xem chứ.
Cô làm bộ như không có việc gì xảy ra, tiếp tục làm việc, thực ra một chứ cô cũng không xem được.
Trong đầu là một mớ hỗn độn như chỉ rối.
Nhưng cô biết hiện tại mình không thể đi được, vừa đi thì cả công ty sẽ truyền tai nhau, chuyện Lục Bách Sâm ngoại tình chính là thật.
Mặc kệ chuyện này có phải thật hay không, trước khi có kết quả, cô đều phải ổn định lại ngay lập tức.
Chỉ khi người khác thấy cô giống như không có chuyện gì, thần sắc giống như ngày thường vậy, mới có thể nghĩ tin tức kia là giả.
Vu Chi chính là dựa vào cái tín niệm này chống đỡ đến lúc tan tầm.
Cô không khác với ngày thường là bao, tan làm nói tạm biệt với đồng nghiệp, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ lái xe ra khỏi bãi đỗ xe của công ty.
Nhưng vừa ra khỏi bãi đỗ xe, thấy được ánh mặt trời bên ngoài, nước mắt của Vu Chi rốt cuộc không thể kìm nén được nữa liền rơi xuống.
Trong miệng Vu Chi vẫn luôn lẩm bẩm, đôi mắt rơi lệ là do ánh nắng mặt trời kích thích, đúng vậy, chính là chói mắt.
Trên xe không có ai, cô cũng không biết là giải thích cho ai nghe, có thể là muốn tự lừa dối bản thân mình đi.
Về đến nhà, dì Dương đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, Vu Chi im lặng không lên tiếng đi lên lầu thu dọn một va li hành lí.
Cô nói với dì Dương lí do là muốn đi công tác một thời gian, bởi vì quá gấp nên phải đi ngay.
Dì Dương tin tưởng không nghi ngờ, còn nhắc cô đi đường chậm một chút, chăm sóc tốt bản thân, về sớm một chút.
Nghe những lời dặn dò này, vành mắt Vu Chi lại đỏ lên.
·······
Vu Chi vừa lái xe rời đi.
Lục Bách Sâm bên này đã xuống máy bay, anh ném hết đống hành lí vào sân bay, gọi điện để trợ lí đi lấy, rồi vội vàng chạy về nhà.
Đến khi anh nhìn thấy cửa phòng quần áo trong phòng ngủ nửa mở ra, đồ trên bàn trang điểm không còn một nửa, hai thái dương Lục Bách Sâm đều nổi đầy gân xanh.
Anh tức giận đánh một quyền lên cửa, phát ra tiếng động rất lớn, dọa cho dì Dương ở dưới lầu nhảy dựng.
Vu Chi vốn muốn dọn ra căn hộ khác ở tạm, nhưng những căn hộ khác đã không có người ở một thời gian dài rồi, cô nhát gan, không dám ở một mình.
Hôm nay tin tức kia vừa phát ra chưa đến hai giờ liền nhanh chóng bị xóa.
Cuối cùng cũng không tìm được đề tài nào về việc Lục Bách Sâm và Tào Cảnh Ngôn ngoại tình nữa.
Đến bây giờ ba mẹ Vu vẫn chưa gọi điện thoại cho cô, có nghĩa là bọn họ còn chưa biết đến chuyện này.
Vậy cô không thể về nhà mẹ đẻ ở được.
Cuối cùng Vu Chi lựa chọn ở khách sạn.
Để không cho Lục Bách Sâm biết nơi ở của mình, Vu Chi còn đặc biệt chọn một khách sạn khác để ở.
Nhưng chút thông minh nhỏ này ở trước mặt Lục Bách Sâm căn bản không đáng nhắc tới.
Không đến nửa giờ, cửa phòng cô lập tức bị gõ vang.
Vu Chi đứng ở cửa hỏi là ai.
Ngoài cửa vẫn luôn không có tiếng gì, dọa cho Vu Chi sợ tới mức trái tim như đông cứng lại.
“Anh là ai vậy, nói chuyện đi, tiếp tục không nói lời nào tôi sẽ báo cảnh sát đó.” Vu Chi cố ý nâng cao giọng nói.
“Là anh.” Một thanh âm trầm thấp vang lên ngoài cửa.
Tim Vu Chi lập tức hạ xuống, nhưng giọng điệu cô lập tức trở nên lạnh lùng: “Có việc gì không?”
“Dì Dương nói em chưa ăn cơm tối nên anh mua cơm đến cho em đây.”
“À, không cần đâu, em không đói bụng.”
“Em có thể không gặp anh nhưng cơm nhất định phải ăn.”
Vu Chi nghe giọng anh giống như ngày thường, như một người ba chăm sóc con gái mãi không lớn vậy, kiên nhẫn khuyên mình ăn nhiều cơm một chút, vành mắt cô nhịn không được lại đỏ lên.
“Anh đặt cơm ở cửa, em nhớ làm nóng rồi mới ăn, được không em.”
Vu Chi không trả lời anh.
Phần cơm kia cô cũng vẫn không mở cửa ra lấy.
Lục Bách Sâm ở ngoài cửa đứng một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Vu Chi cũng là một đêm không ngủ, sắc mặt cô tiều tụy, đôi mắt sưng vù, nhìn chính mình trong gương người không ra người quỷ không ra quỷ, Vu Chi cười khổ một tiếng.
Cô sửa soạn cho bản thân một lần nữa, trang điểm tinh xảo xong, thay quần áo, lái xe đến công ty đi làm.
Sáng sớm, cô gửi tin nhắn cho anh, nói chính mình sẽ tiếp tục đến công ty đi làm như bình thường, nhưng cô hy vọng sẽ không nhìn thấy anh.
Lục Bách Sâm chỉ trả lời một chữ: Được.
Người thông minh như Lục Bách Sâm sao có thể không hiểu Vu Chi đang giữ hình tượng cho anh.
Vu Chi lái xe đến thẳng công ty.
Giữa trưa ngày hôm qua, buổi tối cũng chưa ăn cơm, hơn nữa sáng nay đi làm, đã ba bữa rồi cô chưa ăn cơm, dạ dày đói đến cồn cào, nhưng cô thực sự không có tâm tình, cũng không có muốn ăn uống.
Có điều, bước vào văn phòng Vu Chi liền thấy trên vị trí bàn của cô có bữa sáng.
Một phần cháo thịt, một phần điểm tâm ngọt, phía dưới cháo còn đè một tờ giấy.
Lục Bách Sâm: Ngoan, mặc kệ em giận anh đến mức nào, vẫn nhất định phải ăn sáng.
Vu Chi trực tiếp đáp vào thùng rác, thời điểm ném đồ ngọt, cô do dự một chút, nhưng nghĩ đến việc là đồ Lục Bách Sâm đưa, cô cắn răng dứt khoát ném đi.
Lục Bách Sâm cũng nói được thì làm được, Vu Chi ở văn phòng bận cả một buổi trưa cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh.
Mãi cho đến giữa trưa, tất cả mọi người đã ra ngoài ăn trưa, Vu Chi một đêm không ngủ lúc này mới buồn ngủ, huyệt thái dương cũng ẩn ẩn phát đau.
Cô muốn dựa vào bàn ngủ trưa một chút.
Chờ cô tỉnh lại, trên bàn làm việc vậy mà lại nhiều hơn một phần cơm.
Dòng chữ trên tờ giấy mạnh mẽ hữu lực, cô vừa thấy liền biết là ai.
Bà xã, em ăn chút cơm đi, dạ dày của anh thật là khó chịu.
Nhìn đến câu cuối cùng, khóe miệng Vu Chi bất giác gợi lên, lộ ra nụ cười nhẹ.
Ngoài miệng cô vẫn tức giận hừ lạnh một tiếng, mắng một câu: Xứng đáng.
Cô không ăn, anh vậy mà cũng không ăn cùng, đây là sử dụng khổ nhục kế sao?