Editor: Sn
Từ Thanh Nhiên chỉ đơn giản là không muốn quan tâm đến sự sống chết của bất kỳ ai muốn hãm hại cậu.
Nhưng cũng không đến mức biến thái đến mức có đam mê yêu đương với trẻ em.
Vì vậy, khi Thẩm Đình Dục đẩy đứa cháu trai năm tuổi ra trước mặt cậu, cậu thực sự ngẩn người ra.
Từ Thanh Nhiên: "Hệ thống?"
Hệ thống cũng rất căng thẳng: "Nhưng mà... Không nên như vậy chứ? Em dựa vào thông tin mà Cục quản lý cung cấp, không thể nào lấy nhầm được!"
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, Thẩm Thiên Dật viết tắt bằng chữ cái đầu cũng là STY...
Hệ thống thực tập nhỏ đột nhiên lại có chút hoang mang.
Và nếu không nhầm thì chip mẫu của Thẩm Đình Dục và Thẩm Thiên Dật có thể còn được đặt cạnh nhau.
Chẳng lẽ nó thực sự sai rồi sao?!
Nếu hệ thống có biểu cảm, nó vô cùng muốn ôm mặt kinh hãi.
Để được chuyển chính thức, để đạt KPI, nó nhanh chóng tìm ra điểm bổ sung: "Vấn đề không lớn, dù sao thì ghép với ai, dữ liệu vốn dĩ đều là giả!"
"Mục đích ban đầu của chúng ta chỉ là cần có một cơ hội và lý do để tiếp cận Thẩm Đình Dục, bây giờ không phải là vừa khéo sao? Hơn nữa, nếu được sắp xếp với cháu trai của anh ta, anh có thể tiết kiệm được không ít phiền phức, Thẩm Đình Dục cũng sẽ không vì bài xích mà đề phòng anh."
Ngay lúc lơ đễnh, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Thẩm Đình Dục nhìn vào màn hình hiển thị trong nhà, bỗng khẽ cười một tiếng, ý vị sâu xa: "Từ Thanh Nhiên, có người tìm cậu."
Từ Thanh Nhiên nghe tiếng gọi mà ngẩng đầu lên, lại thêm một sự nghi ngờ.
Sao mà trừ cậu ra, còn có người biết cậu đang ở đây với Thẩm Đình Dục?
Đứng ngoài cửa là một người đàn ông.
Điều gây ấn tượng đầu tiên với cậu là bộ trang phục màu bạc đen tinh tế của đối phương. Lộng lẫy và phong độ, kết hợp với một chiếc áo khoác dài vừa vặn - ngay cả người bình thường nhất cũng có thể trở nên oai phong lẫm liệt, huống hồ là một người đàn ông sở hữu thân hình cao ráo và xuất chúng như vậy.
Huy hiệu màu bạc trên ngực hắn nặng trĩu, trông rất có sức nặng.
Lần này, Từ Thanh Nhiên cuối cùng cũng nhìn rõ huy hiệu Ngân Long.
Là một con Ngân Long đầu đuôi nối liền, đôi cánh sau hơi dang rộng, bốn móng vuốt sắc nhọn, ánh mắt hung dữ, khiến người ta phải kính nể.
Từ Thanh Nhiên trầm tư.
Nghĩ thầm, hóa ra quân phục của quân đoàn Ngân Long lại có thể đẹp trai như vậy.
Khuôn mặt của người đến cũng đẹp trai, thanh tú mà sâu thẳm, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt trái càng có một phong tình riêng.
Đối phương vừa nhìn thấy cậu liền vô cùng kích động, túm lấy hai tay cậu dò xét: "Thanh Nhiên, em không sao chứ?"
Vừa nhìn vừa cau mày hỏi: "Sao lại bị thương nặng như vậy?"
Từ Thanh Nhiên nhìn vẻ mặt lo lắng của đối phương, bỗng dưng linh quang lóe lên, do dự cất lời: "Lục Thành?"
Người đàn ông không sửa lại cách gọi của cậu
Đồng thời, hắn cũng chú ý đến Thẩm Đình Dục đang dựa vào khung cửa, nhìn họ với nụ cười nửa miệng.
Theo thói quen, hắn muốn kéo Từ Thanh Nhiên đến bên cạnh mình, nhưng không chú ý đến lần này lại có chút khó khăn, hắn chỉ lo cảnh giác nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở sau cửa.
(Wattpad: pod1803)
Rõ ràng trong lòng không vui, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ cho giọng điệu bình tĩnh: "Thẩm Thượng tướng, Từ Thanh Nhiên là người của quân đoàn Ngân Long bọn tôi, anh không nên tự ý đưa em ấy về nhà mình."
Nói xong câu này, Lục Thành cảm thấy nghe có vẻ hơi mập mờ.
Trong lòng bỗng dưng có chút bồn chồn, hắn không ngừng tự hỏi, Từ Thanh Nhiên từ bao giờ lại có quan hệ với Thẩm Đình Dục? Hai người họ quen biết nhau lâu chưa? Đã phát triển đến mức có thể qua lại thăm hỏi giữa các quân đoàn rồi?
Thẩm Đình Dục nghe xong chỉ khẽ cười, không trả lời.
Vị trí anh đứng cao hơn một bậc thang, khi nhìn nhau, có cảm giác như bị anh nhìn xuống.
Nhiều người nói, Thẩm Đình Dục là loại E hiếm có trên đời.
Sinh ra trong gia đình danh giá, đẹp trai lại thông minh, cư xử ôn hòa lễ phép và dịu dàng, rất ít khi nổi giận trong những việc ngoài công việc.
Nhưng Lục Thành không thích anh ta.
Hắn từng thấy người đàn ông được mệnh danh là "quân tử ôn hòa" này, với bộ dạng lạnh lùng và tàn nhẫn nhất.
Đằng sau đôi mắt sâu thẳm như biển cả là sự lạnh lẽo gai góc mà ánh sáng không thể chiếu đến, cùng với những tia đỏ hung hăng, anh ta tàn nhẫn giẫm đạp kẻ cầu xin dưới chân mình. Không một chút ấm áp hay thương cảm, đó mới là con người thật của anh.
Hắn cũng biết, hắn đã nhìn thấy.
Nhưng dù vậy, khi vô số lần gặp lại nhau ở nơi công cộng, anh vẫn có thể nở nụ cười ôn hòa nhất, chào hỏi và trò chuyện với hắn bằng thái độ lịch thiệp. Ngay cả khi thỉnh thoảng chỉ có hai người họ trên sân, anh vẫn có thể giả vờ như chuyện ngày hôm đó chưa từng xảy ra, tự nhiên trò chuyện với hắn.
Lục Thành tính tình thẳng thắn, hắn thừa nhận mình không thể giả vờ giả vịt với người như Thẩm Đình Dục.
Vì vậy, mỗi lần gặp mặt hắn hầu như không thể tỏ ra vui vẻ, nhưng cũng tự cho rằng mình đã nể mặt đối phương. Kết quả là tên ác nhân đeo mặt nạ này lại dám đặt tay lên người Từ Thanh Nhiên?
Đây là đang trả thù sao?
Lục Thành vẫn đang chờ đợi một lời giải thích từ Thẩm Đình Dục, nhưng không ngờ người đầu tiên hất tay hắn ra lại là Từ Thanh Nhiên.
Trên mặt Từ Thanh Nhiên hiện rõ sự kháng cự: "Sao vậy? Người xuất thân từ Ngân Long không được phép qua lại với người Kim Dực à?"
Sao cậu còn không biết có quy định như thế?
Lục Thành ngập ngừng: "... Ý anh không phải vậy, chỉ là, Thẩm Đình Dục không phải người tốt, em đừng chơi đùa chung với anh ta."
Từ Thanh Nhiên nghe xong, bật cười: "Thật khéo, tôi cũng nghĩ vậy."
Đối mặt với lời nói xấu của hai người ngay trước mặt, Thẩm Đình Dục chỉ cười nhẹ, không hề tức giận.
Từ Thanh Nhiên nhìn Lục Thành với vẻ mặt như một chú chó bị bỏ rơi, đầy hoang mang: "Lục tiên sinh, tôi nhớ anh đã đính hôn với người em trai tốt của tôi rồi, vậy bây giờ sao còn đến can thiệp vào chuyện xã giao của tôi?"
Lục Thành thầm nghĩ, quả nhiên, Từ Thanh Nhiên biết rõ hắn ghét Thẩm Đình Dục nhất mà vẫn đến gặp anh ta, chính là cố ý làm phật ý chuyện hắn đính hôn với Từ Thanh An.
Hắn thở dài, như dỗ trẻ con mà nói với Từ Thanh Nhiên: "Đi theo anh trước đã, có chuyện gì chúng ta về nhà nói sau được không?"
Từ Thanh Nhiên đáp: "Không ổn lắm, nhưng có một chuyện tôi có thể nói rõ với anh ngay bây giờ, anh lại đây một chút."
Lục Thành không suy nghĩ nhiều, hắn có thể làm theo mọi yêu cầu của Từ Thanh Nhiên lúc này.
Nhưng không ngờ rằng vừa mới tiến đến gần cậu, một cú đấm mạnh mẽ bất ngờ đã giáng vào mặt hắn.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, hắn thậm chí không kịp phòng thủ, đành chịu cú đấm của Từ Thanh Nhiên một cách chính diện. Cú đấm khiến hắn hoa mắt chóng mặt, lảo đảo vài bước, cả người choáng váng, thậm chí có chút không tin nổi.
Trong ký ức của hắn, Từ Thanh Nhiên luôn mềm mại yếu đuối, từ bao giờ lại động thủ với hắn như vậy?
Từ Thanh Nhiên xoa xoa ngón tay, đáy mắt ánh lên hàn ý chán ghét: "Cút xa tôi ra."
Không hổ là tra công cặn bã, chẳng trách có thể trị nguyên chủ đến mức ngoan ngoãn.
Bộ não yêu đương của nguyên chủ, đặt vào thế giới mạt thế có lẽ chẳng con dị thú nào muốn ăn.
Nghĩ đến đây, cậu lại cười lạnh thêm một câu: "Cút đi cho ông, cút càng xa càng tốt, bớt giả vờ si tình trước mặt tôi."
Nói xong, cậu đẩy Thẩm Đình Dục đang đứng xem kịch vui hả hê vào trong, đóng sầm cửa lại với tiếng "rầm".
Trên màn hình nhỏ trong nhà vẫn có thể thấy được sự bối rối và hoảng hốt của Lục Thành khi bị phơi ngoài cửa. Cuối cùng xác định cậu sẽ không đi theo mình, mới như một chú chó nhỏ ủ rũ, buồn bã rời đi.
Sau khúc nhạc dạo đầu ngắn, bà Tống cũng đã chuẩn bị xong bữa tối.
Bữa cơm khá im lặng, Thẩm Đình Dục chỉ ăn vài miếng rồi lại bắt đầu bấm vào vòng tay không biết bận rộn gì. Còn đứa cháu trai nhỏ, lúc mới gặp còn cố tỏ ra uy phong trước mặt cậu, giờ đây thậm chí không dám nhìn cậu, nửa gương mặt cơ hồ sắp vùi vào trong chén cơm.
Như thể sợ nhìn thêm một lần nữa bản thân cũng sẽ bị đánh.
Từ Thanh Nhiên thu hồi tầm mắt, cười một tiếng.
(Wattpad: pod1803)
Hệ thống nói đúng, cậu không đến đây để tìm đối tượng, tuy rằng việc phù hợp với mục tiêu có chút vấn đề, nhưng bước đầu tiên để tiếp cận đã đạt được, vì vậy cậu quyết định làm theo kế hoạch.
Khoảng hai ngày sau, tài xế nhà Thẩm Đình Dục chở cậu về Từ Gia.
Vừa bước vào cửa, cậu đã thấy khắp các góc phòng khách chất đầy những thùng đồ lớn nhỏ.
Mẹ kế của cậu mặt mày rạng rỡ, bận rộn với mọi thứ: "Đợi An An và Lục Thành chuyển vào nhà mới, có lẽ cũng sẽ cần những bộ chăn ga gối đệm này... Thanh Nhiên?!"
Mẹ kế nhìn thấy cậu trở về, rất kinh ngạc.
Nghe tiếng động, Từ phụ từ phòng khách sau đi ra, lập tức lại kéo căng khuôn mặt, vô thức lại muốn mắng chửi. Nhưng nhìn thấy vết thương lớn nhỏ trên người cậu, cuối cùng suy nghĩ kỹ lại, vẫn thôi.
"Về nhà sao không nói một tiếng? Để tao cho tài xế đi đón mày." Từ phụ mặt lạnh nói.
Từ Thanh Nhiên trả lời: "Không sao, có người đón rồi."
Nói xong cũng không nói chuyện nhiều với họ, trực tiếp lên lầu về phòng.
Mọi người ở dưới lầu cũng không quan tâm, còn có thể nghe thấy tiếng Từ phụ la lên: "Cái thùng đồ chơi này lại là thứ gì vậy? Cũng là mang đi cho Thanh An sao?"
"A, thùng này không phải, là đồ chơi hôm qua tôi mua cho Bảo Bảo chưa chào đời..."
Bố trí trong phòng vẫn như cũ, ngoài việc robot vệ sinh nhà cửa đến dọn dẹp định kỳ thì không có ai đến nữa.
Từ Thanh Nhiên tìm thấy vali, kéo ra và bắt đầu thu dọn những vật dụng và quần áo thiết yếu. Trong lúc lục lọi, cậu còn tìm thấy điện thoại thông minh và máy tính bảng thế hệ mới trong ngăn kéo bàn học.
Chiếc máy tính bảng kỳ diệu vẫn còn pin. Khi cậu vừa tiến đến gần, màn hình đã tự động sáng lên.
Trang web hiện đang hiển thị trang chủ của một diễn đàn có tên là "Tinh Nhai".
Trên trang chủ có một bài đăng đang thu hút rất nhiều sự chú ý. Cậu nhấp vào, đó là bài đăng về "cặp đôi có độ tương thích cao" mà các nhân viên bộ phận Y tế của Ác Tháp đã từng đề cập đế.
Hơn nửa tháng trôi qua, bài đăng không những không chìm xuống mà ngược lại, những thảo luận liên quan còn ngày càng nhiều.
Chủ yếu là do tin đồn ngày càng lan rộng, gần như một nửa người trong đế quốc đều đang bàn tán, nhưng không thấy bất kỳ tài khoản chính thức nào của đế quốc lên tiếng đính chính. Bao gồm cả tài khoản chính thức thường xuyên hoạt động trên khu vực bình luận của ứng dụng video ngắn để quảng bá hệ thống tri kỷ, cũng hiếm hoi không phản hồi các bình luận gần đây.
Khác hẳn với những bài đăng đoàn đoántrước đây!
Vậy là đám đông hóng hớt lại trở nên hăng hái, thậm chí còn hóa thân thành thám tử Sherlock Holmes, bắt đầu truy tìm người chủ thớt ban đầu đã đưa ra manh mối, xem rốt cuộc là ai.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của một số người có ý đồ, đối tượng mà cư dân mạng tìm ra dần dần hướng về ông chủ Trần.
【Lầu 297999: Đừng nói vậy chứ, mối lương duyên trời định này mà lại dành cho loại người cặn bã như vậy, tôi thấy thật lãng phí!!! 】
【Lầu 370331: Ông chủ Trần nào? Ơ, không phải là ông chú béo ú vừa bị ra tòa kiện thời gian trước chứ? 】
【Lầu 381121: Đậu má! Ông chủ Trần này cùng thành phố với tôi, mấy hôm nay tôi thấy ông ta cứ vênh mặt vênh mày, hống hách, hóa ra là vì chuyện này?! Trời ơi, loại người như vậy mà cũng có người yêu định mệnh, tôi năm nay 25 tuổi rồi mà còn chẳng có nổi một đối tượng 65%!! 】
Giữa vô số tiếng khóc than và nghi ngờ, Từ Thanh Nhiên chú ý đến một bình luận không mấy nổi bật.
【416998L: Ờ, ừm, nhưng mà, tôi có bạn là người trong nhóm đó Nhưng mà tôi nghe được một phiên bản khác? 】
【Quy tắc của đế quốc rất nghiêm ngặt, nhiều chuyện không tiện tiết lộ, tôi phải nài nỉ hỏi mãi mới chịu hé lộ một chút. Một trong những nhân vật chính có liên quan đến vị dưa chủ là đúng thật, nhưng người kia tôi nghe nói không phải là ông chủ Trần, mà là những gia tộc lớn như Thẩm Tạ Lâm Tô... Mọi người bàn tán sôi nổi, khiến tôi bắt đầu nghi ngờ liệu bạn mình có lừa tôi hay không. 】
Trong vô số bình luận của cư dân mạng, chỉ có vài người chú ý đến anh ta.
Sau đó còn tag anh ta và nói: "Hahaha, chắc chắn là bạn của anh lừa anh rồi, mấy nhà thế gia lớn có mấy ai tiếng tăm thối nát như vậy chứ?"
"Nếu thực sự là mấy người đó thì đã truyền khắp thiên hạ rồi. Nói thế này đi, nếu kết quả phù hợp thực sự xuất phát từ những gia tộc lớn đó, tôi sẽ đem đầu làm ghế cho anh ngồi."
"Bọn họ chèn ép mấy nhà thế gia đó mấy chục năm rồi, trước đây tôi còn tin, giờ tôi trưởng thành rồi, không dễ bị dụ nữa!"
Từ Thanh Nhiên tiện tay bấm nút thích cho người nói sẽ lấy đầu làm ghế, sau đó tắt bảng điều khiển, tiện tay lấy luôn dụng cụ sạc bên trong ra. (Wattpad: pod1803)
Lúc đang di chuyển, vô tình kéo ra thứ nhỏ bé ở sâu trong ngăn kéo, lăn lóc rơi xuống đất.
Cậu cúi xuống nhặt, mới phát hiện đó là một mô hình giống như Ultraman.
Nó rất nhỏ, chỉ cỡ lòng bàn tay, trông bẩn thỉu và mất đi một cánh tay. So với hình ảnh trong trí nhớ, viên ngọc tròn trên ngực nó đã được thay thế bằng biểu tượng tia chớp.
Ngón tay cái của Từ Thanh Nhiên nhẹ nhàng lướt qua ký hiệu trên ngực nó.
Bỗng chốc, cậu như trở về ngày hôm ấy, một ngày đã rất xa xôi.
Bầu trời mịt mù, trên cây cầu sắt bắc qua dòng sông lớn, dòng người đang di chuyển tấp nập.
Hai đứa trẻ trạc tuổi nhau đi giữa dòng người, không có người lớn đi cùng, chỉ biết nắm chặt tay nhau trong dòng người chen chúc để bảo vệ nhau.
Bỗng nhiên, cậu bé bị người đi đường bên cạnh va phải, mô hình trong tay rơi xuống đất, chưa kịp nhặt đã bị người ta dẫm đạp nát bét.
Cậu bé trợn tròn mắt, không chịu đi nữa, òa lên khóc nức nở.
Mọi người xung quanh đều vội vã, không ai có thời gian quan tâm đến một đứa trẻ không quen biết trong thời khắc tận thế sắp đến.
Cô bé đi trước nghe tiếng động mới quay lại, thấy cậu bé không đi theo, vội vàng chạy về, dỗ dành mãi không được, tức giận ôm lấy má cậu bé, quát: "Anh ơi, tỉnh lại đi, thế giới này không có ánh sáng, cũng không có Ultraman!"
"Bố mẹ cũng không còn nữa rồi."
Hai mắt cô ửng đỏ, ngấn lệ, nhưng lại toát lên vẻ kiên cường: "Cho nên nếu anh không ngoan ngoãn đi theo em, ngay cả em cũng sẽ không còn!"
Tác giả có lời muốn nói:
Nhu thuận. jpg
=========
Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️.