Tôi, Omega A Nhất, Toàn Vũ Trụ

Chương 16: Hay cho một tên Alpha không biết xấu hổ!




Bàn tay cầm máy liên lạc của Thu Cảnh Minh run lên, cậu ta cố gắng đè nén cơn giận trong lòng, hít một hơi thật sâu, dùng đôi tay run rẩy cắn răng soạn tin nhắn trả lời Giang Nguyên: Cảm ơn anh trai, em thích lắm.
Chẳng lâu sau, cậu ta nhận được tin nhắn Giang Nguyên gửi đến: Em thích thì tốt, xem ra anh chọn đúng quà rồi ^_^
Thấy câu trả lời này, Thu Cảnh Minh nhếch mép mỉa mai, ánh mắt hung ác.
Giang Nguyên vừa tắm xong thì nhận được tin nhắn của Thu Cảnh Minh, cậu trả lời một câu sau đó đặt máy liên lạc sang một bên.
Mai là ngày tựu trường, mặc dù trong đầu nguyên chủ đã có sẵn kiến thức, cậu cũng đọc được chữ viết ở thế giới này, hiểu được một số tri thức, thế nhưng giữa cấp ba và đại học vẫn có khác biệt nhất định về chương trình học.
Từ bé đến giờ nguyên chủ vẫn là học sinh giỏi giang, cậu cũng không thể nào kéo chân sau của nguyên chủ được.
Giang Nguyên nhìn sang dụng cụ học tập do nhà trường phân phát. Đó là một màn hình cảm ứng hỉnh chữ nhật, trong đó chứa toàn bộ nội dung sách sẽ học trong năm nay, bao gồm sách vở của cả học kỳ này. Trên màn hình có thể tiến hành ghi chú, muốn học trước thì bỏ tiền mua sách học kỳ sau trên này luôn cũng được.
Phạm vi của các khóa học rất rộng, toán học và vật lý là hai môn bắt buộc của khoa, hóa học thì không quan trọng lắm, lý do là vì họ chủ yếu điều khiển cơ giáp, có rất ít cơ giáp sử dụng vũ khí hóa học.
Thứ nhất, vũ khí hóa học có sát thương quá mạnh, dễ gây ô nhiễm môi trường, mà hậu quả thường không thể khắc phục được.
Thứ hai, vũ khí hóa học có thể gây hại cho chính cơ giáp chứa đựng nó, vì thế, hầu như không có cơ giáp nào trang bị thứ vũ khí này cả. Được‎ copy‎ tại‎ ⩵‎ t𝙧u𝘮t𝙧‎ uy𝖾n.VN‎ ⩵
Ngoài những môn này, bọn họ phải học các môn thuộc chuyên ngành phụ. Tất nhiên ở chuyên ngành phụ này, trường không yêu cầu họ học toàn bộ các môn như sinh viên khoa Chế Tạo Cơ Giáp, chỉ yêu cầu hiểu biết các nguyên tắc chủ yếu. Ví dụ kiến thức phần Chế Tạo Cơ Giáp, trong trường hợp cơ giáp xảy ra vấn đề, chỉ cần họ có thế đưa ra phán đoán chính xác và sửa chữa đơn giản là được.
Đây chỉ là lý luận trên lý thuyết, để thực sự học về cơ giáp và tàu vũ trụ chắc chắn phải tiến hành các hoạt động thực hành và mô phỏng.
Giang Nguyên lướt qua các môn học ở học kỳ này, dưới sự trợ giúp của Alphonse, nội dung sách được ghi trực tiếp vào đầu cậu chỉ sau một cái liếc mắt.
Thế giới ban đầu của Giang Nguyên đã tiến rất xa trên lĩnh công nghệ, Alphonse còn là phát minh thế kỷ, nó có chức năng hoạch định mô phỏng, ngay khi cậu xem sách, nó đã đồng thời tiến hành hàng chục nghìn đến hàng trăm triệu thí nghiệm mô phỏng trong đầu để xác minh các nội dung trong sách, có khi còn đưa ra một số phỏng đoán về các khả năng có thể xảy ra bên ngoài sách.
Có Alphonse, việc học lý thuyết trở nên dễ như ăn cháo, thậm chí Giang Nguyên còn chỉ ra được một số lỗi sai trong sách giáo khoa.
Sau khai giảng, buổi học đầu tiên là một tiết học quan trọng giới thiệu về cơ giáp, ngoại trừ sinh viên khoa Cơ Giáp, rất nhiều sinh viên khoa khác cũng đến nghe giảng.
Giang Nguyên nhìn thoáng qua đã thấy rất nhiều sinh viên đến nghe ké, trong đó có cả Kế Dương và ba người bạn cùng phòng của cậu ấy.

Khi chúng ta tiến vào kỷ nguyên vũ trụ, con người chủ yếu sử dụng máy bay không người lái, thậm chí robot để chiến đấu. Nhưng trong vũ trụ, một số hành tinh có từ trường đặc biệt ngăn chặn hết mọi tần số liên lạc, trong trường hợp này, bắt buộc phải dùng sức người để tiến hành khai phá. Nhờ sự tiến bộ của công nghệ, thế hệ cơ giáp đầu tiên đã được phát minh.
Trong hai trăm năm tiếp theo, tốc độ phát triển của cơ giáp cực kỳ nhanh chóng, cơ giáp thay thế các loại vũ khí khác, tỏa sáng trên mọi chiến trường.
Một người lính điều khiển cơ giáp giỏi có sức mạnh tương đương với một đội quân, mỗi quốc gia trong vũ trụ đều dốc toàn lực phát triển tạo ra các cơ giáp ngày càng mạnh hơn.
Sử dụng tối đa sức mạnh của một cơ giáp thậm chí có thể xoay chuyển kết quả của một trận chiến.
Ví dụ trong cuộc chiến giữa Liên Bang với Rick hai mươi bảy năm trước, cơ giáp do chiến thần Kỷ Sùng điều khiển đã phá hỏng mẫu hạm của Đế Chế Rick, lật ngược tình thế chiến đấu.
Thủ tướng đương thời của Đế Quốc Rick đã tuyên bố chính thức với người dân là sẽ chiếm được Liên Bang trong vòng hai năm, tuy nhiên, bọn họ kéo dài chiến tranh đến năm năm, không những không chiếm được, ngay cả mẫu hạm dày công phát triển cũng bị phá hủy, liên tiếp bại trận, đẩy đất nước vào tình thế nguy hiểm. Sự phẫn nộ của người dân cuối cùng đã bùng nổ khiến Rick phải dừng cuộc chiến tranh xâm lược năm năm này lại.
Trong cuộc chiến đó, Rick đã dốc toàn lực lượng tinh nhuệ, thực hiện tấn công chớp nhoáng thầm lặng, nếu như không phải vì Kỷ Sùng phá hủy mẫu hạm, Liên Bang chắc chắn sẽ chịu tổn thất vô cùng nặng nề, đây chính là kỳ tích do cơ giáp tạo ra.
Nói về những kỳ tích cơ giáp, cái tên Kỷ Sùng là không thể thiếu. Khi nhắc đến tên vị nguyên soái trẻ nhất Liên Bang, cả lớp đều lộ ra vẻ mặt mê mẩn, say sưa lắng nghe, thậm chí còn kể thêm được vài câu về các sự kiện trong cuộc chiến và chiến tích kinh điển của Kỷ Sùng.
Kỷ Dung cũng là một trong số đó. Mặc dù cảm thấy không thoải mái vì lúc nào cũng bị gọi là "con trai của Kỷ Sùng", nhưng anh cũng ngưỡng mộ bố mình không kém những sinh viên này, thậm chí còn hơn thế.
Nhưng anh không nói ra, chỉ nghĩ trong lòng, trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nửa cười nửa không.
Các sinh viên trong lớp cũng thảo luận vài câu khi nghe giảng, nội dung buổi học thú vị đến mức bọn họ quên mất cả thời gian.
Giáo sư giảng bài mỉm cười, nói bằng giọng đều đặn: "Việc các em thi đỗ trường Quân Sự Đệ Nhất đủ để chứng minh mỗi em đều rất xuất sắc. Sau này có em sẽ nhập ngũ, có em sẽ vào Viện Khoa học Liên Bang, các em sẽ là những người lãnh đạo tương lai của Liên Bang, thậm chí là tương lai của nhân loại."
Giọng điệu của giáo sư được nâng cao lên, khiến người nghe sôi sùng kích thích: "Thầy hi vọng một ngày nào đó khi thầy giảng bài, trên cuốn sách đó sẽ ghi tên tuổi của các em!"
Giang Nguyên cũng thích nghe những bài giảng như thế này, vừa biết được một số câu chuyện thú vị, vừa hiểu được lịch sử đất nước. Cậu phát hiện ra càng hiểu biết, cậu càng thấy yêu thích đất nước này hơn.
Có rất nhiều người sử dụng cơ giáp. Mỗi quốc gia lớn nhỏ trong 132 cái tên được biết đến đều có những người mạnh mẽ, thế nhưng nói về đất nước chế tạo cơ giáp đỉnh nhất, chắc chắn là vũ trụ Hoyte.
Sự phát triển công nghệ của Đế quốc Hoyte đại diện cho tốc độ phát triển công nghệ của thế giới này.
Theo hiểu biết của Giang Nguyên, Hoyte thực sự rất tân tiến, thậm chí có thể so với năm mươi năm trước của thế giới trước đây cậu sống, cũng chỉ đạt đến tầm của năm mươi năm trước thôi.
Việc phát minh ra siêu quang não sau đó đã đẩy nền tảng công nghệ trên toàn vũ trụ ở thế giới nguyên bản của cậu bước vào thời kỳ bùng nổ huy hoàng.
Trước khi buổi học kết thúc, vị giáo sư rất truyền cảm hứng này cũng không quên động viên các sinh viên khoa chế tạo cơ khí: "Thầy tin các em có thể tạo ra những cơ giáp vượt qua Hoyte."
Kế Dương nắm chặt hai tay, trên mặt tràn đầy phấn khích.
Giang Nguyên nhìn vẻ mặt Kế Dương ngồi cạnh, thầm nghĩ bụng, chẳng trách lại xếp giáo sư này giảng bài ở buổi đầu tiên, không chỉ hài hước duyên dáng mà còn rất biết cách khơi gợi cảm xúc người nghe.
Vừa tan học, cả lớp sôi nổi bàn tán. Giang Nguyên một tay ôm cằm một tay lướt xem danh sách liên hệ trên máy liên lạc, thấy có một tin nhắn Lưu Chính gửi cho cậu. Lưu Chính là đàn anh hôm qua đã chuyển tiền đặt cọc để cậu dùng mua quà tặng, tiêu hết luôn rồi. Cậu chưa kịp làm gì đàn anh đã chuyển tiền.
Lưu Chính: Đàn em, tối nay em có rảnh không? Bọn anh vừa điều chỉnh cơ giáp một tí, cần em giúp thử nghiệm xem.
Giang Nguyên suy nghĩ rồi trả lời: Được ạ, em có thể tìm các anh ở đâu?
Tin của Giang Nguyên vừa được gửi đi, Lưu Chính đã trả lời ngay lập tức: Phòng nghiên cứu thí nghiệm số 14 của khoa Chế Tạo Cơ Giáp. Khi nào đến thì nhắn tin cho anh, anh sẽ đứng ở cửa đón em.
Giang Nguyên: Vâng, ăn tối xong em sẽ qua.
Lưu Chính: Cảm ơn em, năm nay mà không tốt nghiệp chắc anh phát điên thật mất!
Giang Nguyên có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng bốc lên qua từng câu chữ của đàn anh khoa Chế Tạo Cơ Giáp qua màn hình.
Đàn anh này cũng đen đủi phết, từ lời kể của Adelman, cậu biết đàn anh Lưu Chính không phải người học dốt mà là sinh viên đứng đầu khóa.
Sở dĩ không thể tốt nghiệp được là do lúc bốc thăm đề tài tốt nghiệp hơi bị xui bốc trúng đề tài khó nhất. Cải tạo một cơ giáp khó khăn đến mức nào?
Đừng nói là sinh viên, ngay cả các chuyên gia chế tạo cơ giáp của Viện Khoa học Liên Bang cũng chưa chắc đã cải tiến được một cơ giáp.
Phải biết rằng quá trình thiết kế, sản xuất, chế tạo ra một cơ giáp có sự tham gia của rất nhiều chuyên gia chế tạo cơ giáp đến từ Viện Hàn Lâm Khoa Học Liên Bang và hàng loạt các chuyên gia của các ngành khác liên quan, bọn họ cùng nhau nghiên cứu, phát triển mới làm ra. Là một sinh viên, có ai dám vỗ ngực tự tin nói trình độ của mình cao hơn đám chuyên gia này?
Thế nên nhóm của Lưu Chính đúng là xu cà na thật, xui đến cùng cực luôn!
Giang Nguyên vừa nhận được tin nhắn của Lưu Chính, bên tai cũng vang lên thanh âm lanh lảnh: "Giang Nguyên, cậu đang nhìn gì đó?"
Kế Dương là một người lạc quan vui vẻ, vừa nói vừa quàng tay lên vai Giang Nguyên, mỉm cười hỏi.
Giang Nguyên nhìn Kế Dương, nói: "Đàn anh Lưu Chính hỏi tôi tối nay có rảnh không sang thử nghiệm cơ giáp giúp anh ấy."
Kế Dương nghe thấy thế mắt sáng lên, ôm lấy Giang Nguyên nói: "Cho tui đi cùng với được khum?"
"Chuyện này phải hỏi đàn anh đã." Giang Nguyên không thể tự tiện đồng ý nên nhắn tin hỏi Lưu Chính. Lưu Chính rất hào phóng trả lời luôn là bọn họ muốn đến thì đến. Thế là Kế Dương và nhóm bạn cùng ký túc đều muốn đi. Đang nói chuyện, Giang Nguyên liền nghe thấy một giọng nói ở bên trái.
Kỷ Dung: "Tôi cũng muốn đến."
Giang Nguyên không nghĩ gì nhiều. Mặc dù cơ giáp đã có lịch sử phát triển 200 năm, nhưng không phải ai cũng từng tận mắt nhìn thấy cơ giáp. Những thứ này dù sao cũng là vũ khí dùng trong chiến tranh, kể cả đại đa số người hâm mộ cơ giáp đều nắm được những đặc điểm cơ bản của cơ giáp, chưa chắc họ cũng đã được nhìn thấy tận mắt một chiếc cơ giáp thật. Kỷ Dung muốn đi xem cũng là bình thường.
Một người đi, hai người đi, Giang Nguyên cũng không có lí do gì không cho Kỷ Dung đi.
Trong lúc đang trò chuyện với mọi người, Giang Nguyên luôn cảm thấy có người đang nhìn mình nên quay đầu lại, tình cờ bắt gặp Arlos đang nhìn trộm cậu cách đó hai hàng ghế. Bắt gặp ánh mắt của cậu, Arlos cứng ngắc quay mặt đi, còn cố gắng nói chuyện bình thường với bạn bè để chữa thẹn.
Giang Nguyên ngẫm nghĩ. Hôm qua cậu đã nói xin lỗi rồi, tại sao Arlos vẫn có thái độ tránh né cậu rõ ràng thế nhỉ?
Kỷ Dung hỏi: "Sao thế?"
Giang Nguyên sờ sờ mũi, nói: "Arlos kỳ quái thật, cứ nhìn thấy tôi là tỏ ra không thoải mái lắm."
Kỷ Dung:...
Người dán mắt vào Giang Nguyên gần như cả ngày như Kỷ Dung đương nhiên nhận ra mọi tương tác giữa Arlos và Giang Nguyên khi hai người nhìn nhau. Nghe thấy Giang Nguyên nói vậy, khóe miệng anh lại nhếch lên.
Cái thằng Arlos này mồm nói "Đã biết" rồi bảo là sẽ giữ khoảng cách với Giang Nguyên, giờ lại cố tình sử dụng cách này để thu hút sự chú ý của Giang Nguyên.
Hay cho một tên Alpha không biết xấu hổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.