Tôi Phải Đào Hôn

Chương 23:




Vào lúc Miên Phong đến tìm Ôn Kỳ, người đã rời khỏi Ôn gia.
Cha Ôn và đại ca hôm nay vừa vặn không đến công ty, nhìn thấy hắn thì kinh ngạc một chút.
Cha Ôn hỏi: "Thằng bé không phải nói muốn cùng con đến triển lãm nghệ thuật sao?"
Miên Phong giật mình, ngay sau đó gật đầu nói: "Vâng, có khả năng cậu ấy liền trực tiếp đến đó, con đi tìm cậu ấy."
Hắn lễ phép nói lời tạm biệt, quay lại xe liên hệ Ôn Kỳ, đầu tiên đem chuyện mình đến Ôn gia kể lại một lần, sau đó mới hỏi đối phương đang ở đâu -- hắn quả thật muốn tìm Ôn Kỳ đến dạo quanh triển lãm Diệu Lâm, dù sao có rất nhiều tác phẩm ưu tú, nhưng hắn không biết tinh thần Ôn Kỳ thế nào, bởi vậy mới tự mình tới nhìn một chút.
Nếu không tốt, hắn liền ở Ôn gia cùng Ôn Kỳ tán gẫu.
Nếu như vẫn ổn, hắn mới có thể mời đối phương ra ngoài, chỉ là không nghĩ tới người này không những không có ở nhà, mà còn dùng hắn làm cái cớ để đi.
Lúc đó Ôn Kỳ vừa tới quán cà phê, nhận được tin tức liền hồi âm là muốn cùng Hạ Lăng Hiên trò chuyện về vụ bắt cóc, mà lo lắng người nhà biết họ lén lút gặp nhau như vậy cảm thấy còn có hi vọng, cho nên mới phải nói dối.
Miên Phong lập tức tỏ vẻ không sao, cùng cậu hàn huyên vài câu. Cuối cùng quyết định gặp nhau ở triển lãm nghệ thuật, trước đó ở cứ ở đây chờ cậu vậy, sau đó đi dạo căn phòng đầu tiên, liền nghe thấy thông tấn khí rung lên một cái, thấy được một tin hot, là người ở bên trong đó phát ra, nói là đường số ba có một tên sát nhân điên cuồng, đang ở khắp nơi mà điên cuồng làm thịt người.
Con phố này nổi danh thương mại, ở phụ cận còn có một khu phố ẩm thực, bình thường đều rất náo nhiệt.
Vừa lúc là nghỉ hè, không ít học sinh sinh viên đều đến đây chơi, tin thứ nhất vừa được đăng lên, ngay lập tức liền có tin thứ hai, nói là nơi xảy ra vụ việc không phải trên đường số ba, mà là ở phụ cận.
Miên Phong nhớ tới Ôn Kỳ vừa mới nói cậu hẹn Hạ Lăng Hiên ở phụ cận đường số ba, vội vàng bấm số của cậu, kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy bắt máy, thầm nghĩ hẳn là đang coi náo nhiệt đi?
Hắn suy nghĩ một chút trạng thái tinh thần của Ôn Kỳ, lại nhớ tới Hạ Lăng Hiên đang ở đó cùng với Ôn Kỳ, do dự một chút, nhịn không được bắt đầu đi đến đó, sau đó gọi cho Hạ Lăng Hiên, muốn hỏi tình huống lúc này của bọn họ.
Hạ Lăng Hiên lúc này còn đang cùng gia gia mình đàm đạo chuyện nhân sinh.
Hạ gia gia quả thật không hiểu vì sao tối hôm qua cháu trai mình còn to mồm đáp ứng, sáng sớm hôm nay liền lật mặt nói không buông tay, tốc độ trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Ông hỏi: "Mày hôm qua có thật là đi dự tiệc sinh nhật đồng học không?"
"Ửm, nhưng con gặp cậu ấy," Hạ Lăng Hiên ăn ngay nói thật, "Cả đêm cùng cậu ấy uống rượu."
Hạ gia gia cả giận nói: "Con điên rồi!"
Hạ Lăng Hiên nghiêm mặt nhìn ông: "Gia gia, con không thể buông tay, con làm không được."
Trong lòng nhảy bộp một cái, hỏi: "Vậy thằng bé đối với con thì sao?"
Hạ Lăng Hiên nói: "Không cảm giác."
Hạ gia gia nói: "Nếu thắng bé một mực không có cảm giác đối với con thì sao?"
Hạ Lăng Hiên nhíu mày, cố kiềm nén lại bất mãn phút chốc dâng lên, nói: "Không biết."
Hạ gia gia âm thầm hít một hơi, trong bụng lại chỉ muốn rống một trận, nhưng đến bên miệng rồi lại cảm thấy vô cùng không có ý nghĩa, chỉ có thể nói: "Con cứ rời khỏi nơi đây tỉnh táo một thời gian, trở về rồi hẵng nói."
Hạ Lăng Hiên vừa muốn nói gặp Ôn Kỳ trước, lại nghe thấy máy tiếng thông tấn khí.
(thông tấn khí với máy truyền tin là một, thi thoảng hay lẫn lộn, thông cảm QAQ)
Anh quét mắt thấy tên "Miên Phong" hiện lên, trực tiếp từ chối không tiếp, hai giây sau lại thấy đối phương gọi lại, lần nữa từ chối không tiếp, cho đến khi đối phương lại gọi thêm lần nữa mới bất đắc dĩ kết nối, lãnh đạm hỏi: "Có chuyện gì?"
Miên Phong: "Ôn Kỳ đi cùng với anh sao, mọi người hiện đang ở đâu?"
Hạ Lăng Hiên nói: "Không có, tôi chính là muốn qua đó tìm cậu ấy."
Miên Phong sững sờ: "Không có gì hết, tạm biệt."
Hắn nói xong liền cúp máy, thử gọi lại cho Ôn Kỳ lần nữa, thấy đối phương vẫn không nhận, cảm thấy có khả năng đang xem náo nhiệt, mà thông tấn khí không có mở chấn động, hẳn là đang chen trong đám người mới không nghe máy. Hắn có chút gấp gáp, nhanh chóng lấy xe hướng tới đường số ba mà phóng, nghĩ đến Ôn Kỳ có thể sẽ bị máu tanh ở đó hù dọa, thần sắc liền ngưng trọng, thật tình không biết giờ phút này bằng hữu yếu ớt yêu nghệ thuật trong lòng hắn đang suy nghĩ làm sao để làm thịt người.
Mà người nào đó cũng không có đi xem trò vui, bởi vì cậu chính là cái trò vui khỉ gió đó nè đmm. Quán cà phê lúc này đã trở thành một mảnh hỗn độn. Bàn ghế sô pha hư hại hơn nửa, đặt tại trung tâm cửa hàng, dùng để ngăn cách cái tường bị thủng hai cái lỗ to tướng. Phía trên, đèn rụng, chậu hoa rơi một chỗ, bùn đất, vụn gỗ, thủy tinh vỡ, bọt biển trong ghế sopha tung bay trộn lẫn với mùi cà phê nồng đậm mùi thơm, tràn ngập tung tóe khắp nơi.
Trên tường có thể thấy được hai người đã bẹp dí dẹp lép, cách bọn họ không đến ba mét còn có một người, nhưng không có đầu —— đó là sau khi xảy ra chuyền được mười giây, sau khi chủ quán lấy lại tinh thần cùng nhân viên cửa hàng nhao nhao chạy đến ngăn cản, ỷ vào dáng người thô to hùng mạnh mà nhào về phía nam nhân kia, kết quả chính là cả hai người đều bị quăng vào trường không rõ sống chết. Có kẻ số nhọ, trực tiếp bị một quyền đập trúng đầu, toàn bộ phần đầu đều bay ra ngoài, ở mặt đất lưu lại một vệt máu dài lê thê.
Cái đầu đó "lộc cộc lộc cộc" vừa vặn lăn đến cửa, khiến người bên ngoài sợ hãi hét "Á á" lên tán loạn. Đồ vật đẫm máu như vậy bày ra trước mắt, không ai dám tiến lên chịu chết, chỉ có thể đối với người bên trong rống to: "Cố chịu đựng, chúng tôi đã báo cảnh sát!"
Ôn Kỳ dựa vào cây cột cạnh quầy hàng, nghe thấy câu này, trong lòng cảm thấy mát lạnh.
Vì bảo hộ an toàn của cư dân, tổng cục đều phân chia đều phi hành khí cho nhân viên cảnh sát, có thể dưới tình huống khẩn cấp đem ra sử dụng, nghe nói chỉ cần mười phút là có thế đến bất cứ trung tâm thành phố nào.
Nhưng mười phút đối với Ôn Kỳ mà nói lúc này, hơi bị xa xỉ.—— Ở trong tình trạng như thế này, hai ba giây là có thể quyết định sinh tử của một người. Vì ẩn thân, cậu quyết định vứt thông tấn khí, không biết ở xó nào tiếp tục reo vang. Trán cậu bị va vào, máu từ huyệt thái dương chảy xuống, mà không để ý đến, trong tay nắm con dao găm quân đội, ngừng thở mà cẩn thận nghe ngóng âm thanh sau lưng, mắt liếc nhìn một vòng, đi đến phía sau kệ.
Một giây suy tư, cậu nhanh chóng cởi sơ mi quăng về phía quầy hàng, ngay sau đó liền có một bóng đen đuổi theo, "Ầm" một tiếng, gã xuyên qua quầy hàng làm từ gỗ, đập vào giá đỡ, toàn bộ đồ vật phía trên liền "Rầm rầm" rớt xuống.
Ngay lúc gã ta đụng vào quầy hàng, Ôn Kỳ đồng thời xông lên trước, chân hướng cái ghế bên cạnh đó đạp xuống, mượn lực nhảy, mau chóng xác định vị trí đối phương, ở bên trong đống phế tích mà ngắm ngay cổ gã mà đâm xuống.
"Phốc!"
Dao găm quân đội trong chốc lát đã cắm được hơn nửa.
Ôn Kỳ liếc mắt một cái liền biết không đâm trúng khí quản, trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng cũng không ngừng lại, lập lức rút lại dao găm, nhanh chóng kéo dài khoảng cách, thấy đối phương chỉ nằm có ba giây liền vươn mình vọt lên, quay đầu nhìn về phía cậu.
Nam nhân này mặc tây trang màu đen, vốn rất là nghiêm túc gọn gàng.
Nhưng trải qua một phen không muốn sống mà liên tục va chạm vừa rồi, bây giờ đã giống như miếng rẻ rách. Phía trên dính bùn đất và mảnh gỗ vụn, ống quần hai bên rách rưới, đầu tóc bù rù, hai tay cùng gương mặt đầy rẫy vết máu, lúc này cổ còn bị thương, máu tươi chậm rãi chảy xuống áo sơ mi, vô cùng giống dân tị nạn chạy ra từ hiện trường động đất.
Ôn Kỳ nhảy lên cầu thang bên cạnh quầy hàng, duỗi ngón tay cái ra xoa xoa vết máu trên cằm, dò xét nhìn gã một chút, cười nói: "Ồ, xem ra ngươi vẫn rất khỏe nha."
"Dân tị nạn" mặt không biểu tình chẳng chịu phát biểu, chỉ ngắm vị trí của cậu, đuổi theo.
Ôn Kỳ quay người chạy lên trên.
Trải qua mấy lần giao chiến vừa rồi, cậu nhìn ra thứ này tốc độ và sức mạnh mặc dù rất kinh khủng, nhưng IQ quá thấp, chỉ có thế cậy mạnh mà đấm đá lung tung, mà không biết xem xét thời thế, rất dễ bị lừa.
Lầu hai đồng dạng có khách.
Động tĩnh dưới lầu một họ đương nhiên biết, nhưng phía dưới quá kinh khủng, bọn họ chả ai dám xuống, dự định phá vỡ cửa sổ rồi nhảy xuống, ai ngờ mới có người nhảy xuống, quay đầu liền thấy người nào đó kéo cừu hận mang đại sát khí lên đây, lập tức bị dọa đến phát cuồng, một bên vừa gào thét vừa tránh né, một bên bị kích thích mà rống lên: "Cứu mạng á á á!"
"Sao lại đi lên hả á á á!"
Ôn Kỳ mặc kệ bọn họ, phát hiện động tĩnh phía sau, vội vàng lách mình, mạo hiểm mà tránh né một đợt công kích, thừa dịp đối phương đụng vào ghế sa lon lăn một vòng tròn mà trốn.
"Dân tị nạn" từ bên trong bã vụn đứng dậy, mang theo thân hình đầy máu, bắt đầu kiểm tra dò xét tứ phía.
Các khách nhân bị dọa sắp chết, có một kẻ thấy cậu muốn lại gần chỗ mình, sắc mặt trắng bệch, run rẩy chỉ vào nơi Ôn Kỳ biến mất, khóc ròng nói: "Hắn ở kia kìa! Phía bên kia!"
"Dân tị nạn" mặc dù nghe không hiểu lắm ý của người này, nhưng thấy rõ tay người này chỉ về đâu, liền xông về phía đó.
Ôn Kỳ "chậc" một tiếng, vội vàng né tránh, liên tục né vài lần, bỗng trong lòng thấy hơi động, phát hiện đối phương vì mất máu quá nhiều, tốc độ có vẻ như giảm bớt.
Những khách nhân hoàn toàn không có tâm tư để ý cái này, thấy quái vật chỉ một lòng đối phó thiếu niên, liền run cầm cập hướng cầu thang mà chạy, liên tục lăn lộn chạy xuống, tiếp đó nhìn thấy cái đầu người trước cửa, lập tức làm trận quỷ khóc sói gào.
Quần chúng ăn dưa bên ngoài thấy họ phi nước đại lao ra, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, cứ tưởng là xong việc vì vậy liền phát tin tức.
Từ lúc người chạy lên trên lầu, một loạt biến cố xảy ra cộng lại vẫn chưa qua ba phút, Miên Phong lúc này mới rời khỏi triển lãm nghệ thuật chưa được bao xa, thấy thế hỏi: "Kết thúc rồi sao?"
"Chắc vậy, tất cả người đều đã ra."
Miên Phong nói: "Các cậu nhìn thấy Ôn Kỳ rồi sao?"
"Không có," bên kia nói, "Cậu ta ở đây sao?"
Miên Phong trả lời một câu "Có khả năng", thử gọi lại cho Ôn Kỳ lần nữa, phát hiện vẫn không ai nghe, một bên tự an ủi mình rằng cậu ấy xem náo nhiệt không nghe thấy, một bên lại không khống chế được cảm thấy bất an, chỉ có thể lần thứ hai gọi tới cho Hạ Lăng Hiên, hỏi anh và Ôn Kỳ hẹn nhau ở nơi nào.
Hạ Lăng Hiên đang thương lượng cùng lão gia tử cò kè mặc cả chuyện trước khi đi muốn đến quán cà phê một chuyến, thấy thế liền có chút khó chịu, nghe vậy lạnh lùng nói: "Cậu có việc cần tìm cậu ấy?"
Miên Phong chần chừ một giây, lúc này mới nói: "Bạn tôi chơi ở con phố đường số ba, nói ở đó có một tên sát nhân điên cuồng, mà tôi vẫn không thể liên lạc được cho Ôn Kỳ, cho nên muốn hỏi Hạ học trưởng một chút."
Hạ Lăng Hiên giật mình trong lòng, ngay lập tức liền cúp máy bắt đầu gọi cho Ôn Kỳ, quả thật không có người nghe, đột nhiên phóng mắt về phía Hạ gia gia. Ông không cần anh nói, vội vàng phóng theo hướng đó. Hạ Lăng Hiên vì vậy liền tìm số của bạn Miên Phong, gọi tới hỏi thăm địa chỉ nơi xảy ra vụ việc, biết được đó chính là quán cà phê mà Ôn Kỳ hẹn anh đến.
"Anh không biết đâu Hạ học trưởng," người bên kia bởi vì Hạ Lăng Hiên chủ động liên hệ đến, trong lòng cảm thấy thủ sủng nhược kinh, thao thao bất tuyệt nói, "Nghe nói gã đó đặc biệt tà môn, một quyền có thể đánh bay đầu một người, còn đụng ghế sô pha đến nát bét! Gã ta hình như đang đuổi giết một người, cùng không biết là ai xui xẻo như vậy, không biết còn sống được hay không..."
Toàn thân Hạ Lăng Hiên cứng ngắc, không hề động đậy mà ngồi, lúc này không biết cảm giác trong lòng là gì, chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân ngưng lại, căn bản không nghe thấy lời bên kia nói.
Một lúc sau, anh mới nghe thấy thanh âm của mình vang lên: "Thứ đó ra ngoài rồi sao?"
Người kia ngẩn ra: "Hả, còn chưa có ra, ở bên ngoài không ai dám đi vào, đều đang chờ cảnh sát đến."
Hạ Lăng Hiên mặt không biểu tình kết thúc trò chuyện, ngón trỏ lạnh buốt tựa lên trán, không lên tiếng.
Hạ gia gia lập tức cảm giác khó thở, thấp giọng nói: "... Tiểu Hiên!"
Ông chờ một lát, quát lên: "Tiểu Hiên!"
"Ừm." Hạ Lăng Hiên lấy lại bình tĩnh, vẫn như cũ không nhúc nhích.
Hạ gia gia hít một hơi, khó nhọc nói: "Chúng ta dùng cái này, rất nhanh thôi liền đến đó..."
"Lúc trước khi bọn họ từ biển trở về, có đem về một vài thứ, ngài có biết không?" Hạ Lăng Hiên khẽ nói, "Trong cơ thể con người có trang bị máy móc, tốc độ và sức mạnh đều vô cùng kinh khủng."
Hạ gia gia ngậm miệng lại.
Ông đương nhiên biết đến, vừa mới nghe đối phương miêu tả, thứ đầu tiên ông nghĩ đến chính là đám đồ chơi kia, nếu là thật, quả thật Tiểu Kỳ cũng không đủ cho người ta nhét kẽ răng!Ông tưởng tượng đến vậy, tâm liền cảm thấy lạnh.
Tiểu Kỳ nếu xảy ra cái vạn nhất, cháu trai ông hẳn cũng sẽ đi theo nó mất!
Hạ Lăng Hiên vẫn đỡ lấy cái trán, bỗng nhiên trầm thấp mà nở nụ cười, cười đến mức Hạ gia gia nổi da gà, ông thoáng nhìn cháu trai, thấy anh chỉ cười vài tiếng liền ngừng lại, lần nữa khôi phục bộ dáng mặt không cảm xúc, thần sắc lạnh đến mức có thể đóng băng vạn vật.
Ông há hốc mồm: "Tiểu Hiên..."
Hạ Lăng Hiên nói: "Gia gia."
Hạ gia gia cẩn thận hỏi: "Cái gì?"
"Mấy năm trước, từ khi xảy ra chuyện cho đến bây giờ, đây là lần duy nhất con thật sự cảm thấy vui vẻ, cảm giác rằng còn sống sót là chuyện không tệ, nhưng nếu như cậu ấy biến mất, nếu là cậu ấy... Tất cả mọi thứ ở đây đều không có ý nghĩa, sống một ngày cũng như mười năm, không có gì khác nhau." Hạ Lăng Hiên nhìn về phía lão gia tử, khóe mắt lan tràn một tầng huyết sắc, "Gia gia, con chính là muốn em ấy, ai cũng không thể ngăn cản được con."
Đáy lòng một mảnh lạnh lẽo, Hạ gia gia giật mình nhìn thấy bộ dáng tiểu Bắc năm đó.
Cháu của ông, cuối cùng cũng đến mức này.
Tiếng xe cảnh sát từ xa vang đến gần.
Hai chiếc phi hành khí cuốn lấy cuồng phong, đầy khí thế mà hạ xuống quán cà phê ở phụ cận.
Sau khi nhận được báo án, họ biết được hung thủ chỉ có một người, trước tiên liền phái hai phi hành khí tới khống chế hiện trường, mỗi phi hành khí có thể cho bốn người ngồi. Tám tên cảnh sát được huấn luyện nghiêm chỉnh đẩy đoàn người ra xông vào, phân ra một nửa đi phong tỏa hiện trường sơ tán đoàn người, bốn người còn lại cầm súng tiến vào trong quán cà phê, dự định tiêu diệt hung thủ ngay tại chỗ.
Bọn họ vừa đi, vừa nhìn thảm trạng bên trong, đều thêm thận trọng, tiếp đó chậm rãi lên lầu hai, ngẩng đầu lên chỉ thấy một tên tị nạn máu me khắp người đang đứng trong phòng, gầm lên: "Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!"
Nhưng mà dân tị nạn giống như không nghe thấy, tiếp tục tìm người.
Lầu hai cũng trở thành một đống lộn xộn.
Ôn Kỳ cố ý muốn đồ chơi này tạo thương tổn mà đổ máu thật nhiều, vì vậy cũng không vội vã tạo cơ hội công kích, hầu hết thời gian đều trốn tránh, nhưng cơ bản mà nói, hiện tại cũng chẳng còn chỗ nào có thể lẩn trốn, lúc này nghe thấy tiếng người liền nói: "Hắn ta nghe không hiểu tiếng người, đừng lãng phí thời gian."
Dân tị nạn nghe thấy tiếng của cậu, không nói hai lời vọt tới.
Ôn Kỳ vừa nói đồng thời chuẩn bị ứng phó công kích, khó khăn lắm mới né được trọng quyền của gã.Xung quanh lúc này đã không còn đồ vật có thể che chắn, cậu vội vàng lùi lại phía sau, thấy đối phương lần nữa xông đến, nhanh chóng nghiêng người, phát hiện được tốc độ của thứ này lần nữa giảm xuống, hết sức hài lòng.
Cảnh sát không chần chừ nữa, đối với Ôn Kỳ quát lên: "Nằm sấp xuống!"
Ôn Kỳ lập tức vừa lui lại vừa trốn, hạ thấp thân mình.
Sau một khắc chỉ nghe thấy tiếng súng nổ lớn, bốn tên cảnh sát liền nổ súng hướng tên tị nạn.
Ôn Kỳ nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy tên tị nạn đơn giản lắc mình mấy cái né tránh, ngay sau đó nhấc hai tay lên bảo vệ đầu và tim, bên tai chỉ nghe thấy tiếng "Đùng Đùng", đạn bay tới có viên chạm đến thân thể, có viên đụng vào cánh tay rồi phản ngược trở lại,còn người vẫn đứng nghiêm thẳng tắp như cũ.
Cảnh sát: "......"
Ôn Kỳ: "......"
Tất cả chỉ phát sinh trong chớp mắt, tị nạn dân cản lại đạn xong liền phóng về phía đối phương, trong phút chốc trực tiếp đánh bay một chú cảnh sát, sau đó một quyền đập trúng người bên cạnh, chú cảnh sát đáng thương đó liền trực tiếp rớt xuống dưới lầu.
Hai đồng chí cảnh sát còn lại cũng không bị dọa sợ, hùng hồ nổ súng bắn gã, dân tị nạn một lần lại một lần nữa tránh né, xông về phía bọn họ.
Ôn Kỳ nhanh chóng nhìn ra vấn đề, quát: "Đừng nổ súng với hắn, hắn ta hẳn là đã qua huấn luyện chuyên môn ứng kích!"(*)
(*: đại khái là cứ thấy bắn súng liền phản xạ tránh né, ôm đầu ôm tim bảo vệ, rồi lập tức phản công tiêu diệt kẻ đã bắn)
Đáng tiếc đã muộn.
Một chú cảnh sát gần đó không kịp né tránh, bị một quyền đánh trúng đầu, thành viên số hai đầu bay ra ngoài, chỉ còn một vị cảnh sát bị dọa sợ đến quay người chạy trốn, hai chân mất tự do một cái, liền ngã vào bên trong cái ghế salon đã trở thành một đống rẻ rách.
Ôn Kỳ thở dài nói: "Cảm tạ các anh đã cống hiến một phần sức mạnh."
Cảnh sát đó đột nhiên quay đầu lại, thấy kẻ tị nạn đó lại đuổi theo thiếu niên, không thể tin nổi tại sao cậu ta còn sống được đến bây giờ, kêu lên: "Nghĩ biện pháp ra ngoài mau, ở bên ngoài còn có đồng nhiệp của tôi!"
Ôn Kỳ mắt điếc tai ngơ.
Cậu sở dĩ không chạy ra bên ngoài, chình là lo lắng ở bên ngoài còn có người của đối phương, mới tình nguyện ở chỗ này chờ cảnh sát đến, ai ngờ lại là kết quả này.
Bất quá đã tốt hơn rất nhiều.
Đạn bắn vào phần bụng của thứ này, máu lại chảy ra không ít, nếu còn có thể chạy trốn, Ôn Kỳ có lòng tin đối phương bị mất máu quá nhiều mà chết, nhưng bây giờ lầu hai đã không còn nơi để trốn, cậu chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Quán cà phê khắp nơi bừa bộn, liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một không sót gì.
Lúc này gã không cần phải tìm người nữa, thẳng tắp mà nhìn mục tiêu, một quyền lại một quyền tung về phía cậu. Tốc độ của Ôn Kỳ vẫn không được như người ta, miễn cưỡng tránh được ba lần, tới lần thứ tư cũng không thể tránh khỏi, trong lúc gấp gáp chỉ có thể tung chân đá qua, cảm giác giống như đạp một cái đầu trâu đực vậy, cứng chết đi được, một cỗ lực lượng to lớn trực tiếp "Ầm" một cái đem cậu đập vào đống phế tích bên trong.
Cậu cảm thấy choáng váng, theo bản năng mà né, tránh khỏi cú đấm tiếp theo của gã, dư quang thấy chú cảnh sát kia va vào tên tị nạn, đột nhiên thoáng nhìn cửa sổ sát đất bên cạnh, nói: "Đừng để ý tới hắn ta, anh giúp tôi một việc."
Cảnh sát lần này nghe lời, vội vã kéo dài khoảng cách.
Gã không coi tên cảnh sát này là mục tiêu, kiên nhẫn mà đuổi theo cậu.
Ôn Kỳ một bên tránh né một bên phân phó cảnh sát kéo rèm lên, trong lòng thầm may mắn nguyên chủ tốt xấu gì cũng là sinh viên trường quân đội, cũng không phế đến cấp độ người bình thường, gần đây cậu lại luôn luôn rèn luyện thể lực, thể năng còn có thể chống đỡ được.
Thời điểm Hạ Lăng Hiên cùng Hạ gia gia đi đến đường cảnh giới, bên tai liền vang một trận "Rầm Rầm" truyền đến.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người bọc trong rèm cửa sổ thẳng tắp từ trên tầng hai rơi xuống, giống như là va phải cửa sổ, rồi đụng phải một đống thủy tinh. Mà sau lưng gã, một bóng người quen thuộc theo sát gã nhảy xuống, đầu gối chống đỡ trên vai đối phương, cùng gã rớt xuống mắt đất, mượn lực đạo khi rơi xuống, dao găm trong tay một phát cắm xuống - cắm vào đầu đối phương, trong chốc lát liền hoàn toàn đâm sâu vào trong đó.Người kia run rẩy hai lần, bất động.
Ôn Kỳ ở giữa đám người đang "Gào Gào" gầm thét đứng lên, sắc bén nhìn về phía chú cảnh sát đang sợ đến ngây người.
Hạ gia gia: "....."
Ủa đây là Tiểu Kỳ sao? Đùa gì kì thế!
Hạ Lăng Hiên đột nhiên lảo đảo tiến về phía trước một bước, rồi giữ vững thân thể, mắt không chớp mà nhìn cậu, từng bước một đi đến.
Tình huống của Ôn Kỳ cũng chẳng tốt.
Áo sơ mi của cậu đã sớm ném đi, chính là ở trần, máu trên trán một mực chảy tới cổ, trên người vô số vết thương, nhất là vai trái, đã bầm một mảng lớn, phỏng chừng là tổn thương tới xương cốt, ngoài ra cổ tay, chân phải cũng có vết thương, chỉ đứng đó một lúc, dưới chân liền tích tụ được một vũng máu nhỏ.
Mặc dù chật vật như vậy, nhưng khí tức quanh người cậu so với dĩ vãng còn mạnh hơn rất nhiều, giống như một thanh kiếm đã rời khỏi vỏ, tùy thời đều có thể nhuốm máu. Lúc này nhìn thấy Hạ Lăng Hiên, cậu còn có tâm tình nhếch môi một cái, cười nói: "Tôi thấy chúng ta phải chuyển đến nơi khác trò chuyện rồi."
Hạ Lăng Hiên thiếu điểm nổi điên lên, mỗi phát bắt được cổ tay cậu, gắt gao kéo cậu vào trong lồng ngực, mà Ôn Kỳ nỏ mạnh hết đà, nói xong câu đó, buông lỏng tinh thần, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Trong lòng Hạ gia gia run rẩy một hồi, vội vã chạy lên, không để cháu trai mình nổi điên lên liền giết hết đám người xung quanh này, nói: "Thằng bé thế nào? Tranh thủ thời gian nhanh chóng đưa đến bệnh viện! Tiểu Hiên! Tiểu Hiên!"
Hạ Lăng Hiên ép xuống cảm xúc từ lồng ngực bốc lên, ôm người đem lên ngồi xuống chỗ cuối, phi hành khí bay lên.
Ý thức của Ôn Kỳ rất mơ hồ, trong thoáng chốc liền trở về khi còn bé.
Lão đầu ném cậu cùng đồng bạn vào trong gian phòng nhỏ, nói cho bọn cậu biết chỉ có một người còn sống mới được đi ra, cậu nhớ kỹ lúc đó cậu không ngừng nghỉ tránh né, không ngừng mà giết, trên người đều là máu, cũng không biết là của mình, hay là của người khác.
Đấy là lần đầu tiên cậu giết người, toàn bộ quá trình hầu như đều là lừa gạt, chỉ là bản thân cậu rất không muốn chết.
Lão đầu tựa hồ rất hài lòng với cậu, không chút nào ghét bỏ cậu một thân đều là máu, đem cậu ôm tới giường, sờ đầu một cái: "Đứa trẻ tốt, con mệt rồi, ngủ đi."
Cho đến lúc này Ôn Kỳ mới phát hiện trong lòng tràn đầy bất an và sợ hãi, nhưng lực đạo trên đầu quá mức nhẹ nhàng, ôn nhu, cậu thuận theo nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào trong vô hạn bóng tối.
Sự tình trong chớp mắt liền truyền khắp thủ đô, nhốn nháo đến long trời lở đất. Lúc Ôn gia đến nơi, Ôn Kỳ vừa mới từ phòng cấp cứu chuyển ra, nghe bác sĩ không có nguy hiểm đến tính mạng, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì dính dáng đến quái vật từ nơi khác, viện nghiên cứu trực tiếp nhúng tay vào đem thi thể đi, thuận tiện phái hai người khác đến bệnh viện, chuẩn bị tra hỏi một vài câu.
Hạ gia gia lấy thân phận người nhà cùng cấp trên bọn họ, liền đứng chung một chỗ với bọn họ, từ trong miệng họ chậm rãi biết được đại khái những chuyện đã xảy ra, cảm thấy mình nghe nhầm thì phải, hỏi: "Ý của cậu là cổ tên kia bị Tiểu Kỳ đâm một nhát, vết đạn trên bụng cũng bị dao đâm một phát, còn có đầu..."
Thuộc hạ tiếp lời: "Trên đầu là một kích trí mạng, cũng là bởi cậu ta, ngài hẳn là đã nhìn thấy."
"......." Hạ gia gia nói, "Nghe nói cảnh sát đã chết mất hai người?"
Thuộc hạ nói: "Tổng cộng có bốn người chết, hai tên cảnh sát, hai dân thường, còn có mười hai người bị thương, theo lời khai của họ thì quái vật kia chỉ đuổi giết Ôn Kỳ, những người còn lại đều không để ý."
Đúng vậy, cho nên mới nói vì sao Tiểu Kỳ vẫn còn sống sót?
Hạ gia gia liếc nhìn cháu trai bên cạnh, thấy anh tựa hồ đã tỉnh táo, liền lôi người vào trong phòng bệnh bên cạnh, dự định hảo hảo đàm đạo một chút chuyện nhân sinh.
Lúc trước ông còn có chút lạc quan mà nghĩ Ôn Kỳ dù không thể tiếp thu nổi tính cách chân chính của cháu trai mình, nhưng tốt xấu gì cũng đã thích cháu trai ông, có lẽ sẽ không quá phản kháng, nhưng mà hiện tại... Ông tưởng tượng một chút hình ảnh hai người đối đầu, mắt lập tức tối sầm lại, thầm nghĩ trời ơi thật kinh khủng, là một câu chuyện buồn!
_Hết chương 23_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.