Tôi Phải Đào Hôn

Chương 45:




Editor: Hắc Bạch
Ôn Kỳ sau khi đuổi tên Trác Vượng Tài kia đi liền đến hộp đêm, ra dáng mà ngồi trong phòng làm việc một lát, cùng Kim Bách Lỵ nhắn tin đôi câu, liền mang đống mỹ phẩm đã mua trước đó, lái xe đến Kim gia.
Kim lão đại không có ở nhà, chỉ có hai vị Kim thiếu gia ngồi trong phòng khách.
Hai vị thiếu gia này hơn kém nhau ba tuổi, tính cách khác nhau, một trời một vực.
Đại thiếu tao nhã lịch sự, bình thường đều mỉm cười, tính khí tương đối tốt, nhị thiếu thì tương đối lãnh đạm, nghiêm túc thận trọng. Giờ phút này thấy cậu bước vào, Kim đại thiếu mở miệng trước: "Khương Quyết đó à, lại đây uống trà."
Ôn Kỳ gật gật đầu, đối vời lời chào hỏi lịch sự của họ, lế phép nói: "Hai vị thiếu gia hôm nay không phải đi ra ngoài sao?"
Kim đại thiếu cười nói: "Tranh thủ một chút thời gian rảnh rỗi liền lười không muốn ra ngoài, cậu nếm thử trà này."
Đời trước Ôn Kỳ cùng đám huynh đệ tỷ muội hung tàn kia tranh quyền đoạt thế, về sau để làm dịu nội tâm tràn đầy lệ khí, cũng như vì muốn giết thời gian, nên đã từng nghiên cứu qua trà đạo, mà vật phẩm trên hành tinh này cùng với Địa Cầu không sai biệt lắm, mặc dù tên một số đồ có chút khác biệt, nhưng cũng may cậu ở quốc đô có một đoạn thời gian học tập, làm quen một lần, bởi vậy chỉ nhàn nhạt nhấp một ngụm liền cho ra một cái tên chính xác: "Trà tiểu vụ*."
*Em không biết gì về trà cả, hi vọng góp ý, raw là 小雾茶 ạ
Kim đại thiếu hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Ôn Kỳ nói: "Trà là trà ngon, nhưng hẳn là còn chưa tới, đại thiếu dùng nước gì pha trà?"
Lần này Kim đại thiếu cũng ngoài ý muốn: "Cậu nghiên cứu qua trà sao?"
Ôn Kỳ nói: "Ừm, nhưng biết cũng không nhiều."
Kim đại thiếu cảm thấy hứng thú, cùng cậu hàn huyên đôi vâu, trong khi trò chuyện Ôn Kỳ thấy ở đầu bậc thang có người xuất hiện, liền đứng dậy tiếp đón, sau đó liền cau mày: " Ngủ không ngon?"
Kim Bách Lỵ làm theo đề nghị của cậu, nhịn đến hơn nửa đêm, gần sáng mới ngủ, hôm nay cũng không ăn điểm tâm, trước khi xuống lầu liền soi gương, cố gắng giả trang làm bộ tiều tuỵ rồi mới ra ngoài, nghe vậy liền nói khẽ: "Ngủ ngon lắm."
Ôn Kỳ dò xét một chút, quan tâm săn sóc hỏi: "Hôm nay nhiệt độ thấp, nếu không đừng ra ngoài?"
Kim Bách Lỵ nói: "Nói xong rồi thì đi thôi, đi ăn."
Ôn Kỳ liền cùng hai vị thiếu gia tạm biệt, mang theo Kim Bách Lỵ đến một nhà hàng, rảo bước tiến lên đặt một phòng, đem bảo tiêu cùng tóc đỏ đuổi ra chỗ khác, chọn vài món Kim Bách Lỵ thích ăn, nhìn nàng vùi đầu vào ăn, không hề động đũa, cười hỏi: "Đói như vậy sao?"
Kim Bách Lỵ nói: "Tối hôm qua tôi ăn chưa được no, hôm nay cho đến bây giờ tôi mới được ăn cơm, cậu nghĩ thử xem?"
Ôn Kỳ nói: "Nhịn một chút liền hết thôi."
Nói như anh thì giảm cân nó dễ vcl
Kim Bách Lỵ không muốn cùng với người phát rồ này trò chuyện, chuyên tâm ăn uống, thẳng đến khi ăn no mới ngừng, lau lau khoé miệng. Ôn Kỳ thấy nàng cơm nước no nê, mặt mũi hồng hào, thực sự rất "giống" thất tình, thầm nghĩ may mắn là cậu có chuẩn bị, liền lấy đống đồ trang điểm ra để nàng hoá trang. Kim Bách Lỵ kinh ngạc: "Cậu còn biết hoá trang sao?"
Ôn Kỳ nói: "Thời điểm gặp nhau lần đầu tiên không phải tôi cũng hoá trang sao?"
"Tôi còn tưởng rằng là người khác giúp cậu cơ," Kim Bách Lỵ không thể tin nổi, "Một thiếu gia như cậu làm sao có thể biết làm cái này?"
"Vì muốn cùng người yêu ở cùng một chỗ," Ôn Kỳ nói, "Tôi một thân lưu lạc bên ngoài, đương nhiên phải học một ít kĩ năng để bảo mệnh, giữ lại cái mạng này mơi có thể tiếp tục sánh vai cùng anh ấy."
Ngữ khí của cậu rất hời hợt, nhưng Kim Bách Lỵ chẳng biết tại sao lại cảm thấy trĩu nặng, có chút bội phục cậu, đồng thời bay tỏ thái độ ngay ngắn, kiên định quyết tâm, yên tĩnh mặc cậu trang điểm, cuối cùng cầm tấm gương lên soi, trầm mặc hai giây nhịn không được hỏi: "Cậu còn biết trang điểm thành dạng gì khác nữa không?"
Ôn Kỳ nói: "Cái gì cũng biết."
Kim Bách Lỵ đem cảm giác bản thân đường đường là một cô gái mà trình độ trang điểm còn không bằng một thằng cầm đầu đám lưu manh đè xuống trong lòng: "..... Cậu về sau nếu không lăn lộn ngoài đời được, có thể cân nhắc trở thành chuyên gia trang điểm."
Ôn Kỳ thản nhiên tiếp nhận khích lệ của nàng, cùng nàng thay đổi vị trí, đem đồ ăn thừa bày ra cho đều đều, lúc này mới gọi tóc đỏ vào, ra hiệu hắn mau đi thanh toán.
Bảo tiêu Kim gia theo bước vào trong, liếc mắt một cái liền thấy Tam tiểu thư nhà mình thần sắc tiều tuỵ, căn bản không hề động đũa, mà Khương Quyết có vẻ như đụng tới, nhìn không ra nhiều ít, nhưng có lẽ cũng sẽ không quá nhiều.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhau nghĩ ở trong lòng, nè he, làm sao mà còn chưa nói?
Ôn Kỳ nhìn người đối diện, hỏi: "Còn muốn đi xem phim sao?"
Kim Bách Lỵ thấp giọng nói: "Ừm."
Ôn Kỳ liền tỉ mỉ vì nàng phủ thêm áo khoác, buộc khăn quàng cổ, đưa nàng đến rạp chiếu phim.
Hai người cứ như vậy cho đến chạng vạng tối, Kim Bách Lỵ lại ăn thêm bữa tối nữa rồi mới trở về.
Kim lão đại cùng với các vị thiếu gia, tiểu thư trong nhà đều ngồi ở đây, thấy nàng cũng không quay đầu lại muốn lên lầu, Kim lão đại rốt cục cũng gọi nàng lại hỏi: "Con cùng với cái cậu Khương Quyết kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Kim Bách Lỵ nén giận trong lòng, hoàn toàn theo bản năng diễn xuất, cười lạnh nói: "Chính là như cha thấy đó, không phải cha không đồng ý cho con cùng thầy An đến với nhau sao? Vậy con tìm một người mà cha xem trọng, dù sao cha cũng nên hài lòng."
Kim lão đại kinh sợ.
Đại thiếu cùng nhị thiếu nhớ lại lần trước ở trước mặt nàng nói chuyện về Khương Quyết, cảm thấy câu nói "Người mà cha xem trọng" là từ chuyện này mà ra, đồng thời dừng tay lại.
Tứ tiểu thư cùng ngũ tiểu thư là song bào thai, mới vừa lên đại học, tạm thời không lên tiếng.
Phòng khách tĩnh lặng, ngay sau đó Kim lão đại liền chất vấn: "Con vì cùng ta đánh cược liền muốn liên luỵ đến tương lai cả đời của con sao? Con thích hắn nên muốn cùng một chỗ với hắn sao?"
Kim Bách Lỵ hỏi ngược lại: "Con có thích hay không đối với cha mà nói có quan trọng sao?"
"Con đây là thái độ gì, ta còn không phải vì muốn tốt cho con sao!" Kim lão đại cả giận nói, "Con nói xem tên họ An kia ngoại trừ lên lớp dạy hoc cùng với ở nhà nuôi mèo thì còn biết làm gì khác không? Kẻ vô dụng như thế, tương lai ở bên ngoài con bị người ta khi dễ hắn liệu có thể che chở cho con sao!"
Kim Bách Lỵ nói: "Anh ấy chỉ thành thật mà thôi, không phải kẻ vô dụng."
Kim lão đại nói: "Khác nhau ở chỗ nào!"
Kim Bách Lỵ lười so đo với ông, xoay người lên lầu.
"Con mau quay lại đây cho ta!" Kim lão đại rống xong thấy con gái mình vờ như không thấy, điên cả tiết, nhìn hai đứa con gái còn lại trên bàn.
Bình thường, loại tình huống này chính là muốn hỏi ý kiến bọn họ.
Tứ tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư nói: "Nếu chị ấy đã yêu...."
Kim lão đại trừng mắt.
Hai người vì thế nín trở lại.
Kim nhị thiếu lãnh lãnh đạm đạm, không phản ứng.
Kim đại thiếu muốn khuyên cha không bằng cứ đồng ý A Lỵ, nhưng hắn biết A Lỵ là con gái đầu lòng của ông, ông càng thêm yêu thương đứa con gái này. Mà nhà mẹ đẻ phải suy xét thật thấu đáo, dù gì cưới ai cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của A Lỵ, có nói thể nào cha cũng không yên tâm với thầy An kia được, hắn khuyên cũng vô dụng, chỉ có thể nói: " Không thì cha cứ xem thử đi, biết đâu Khương Quyết có thể thay đổi được em ấy thì sao?"
Kim lão đại nói: "Khương Quyết đối với con bé là thật lòng sao?"
Kim đại thiếu nói: "Cho nên mới nói cứ thử một chút đi."
Bấy giờ cậu cùng Kim Bách Lỵ vừa vặn đang thảo luận về chuyện này, cười đáp: Không ngừng cố gắng, Kim lão đại thấy cô tức giận như vậy, không chừng sẽ nhận thua trước, sau này bớt được khối việc.
Kim Bách Lỵ không lạc quan: Tính khí cha tôi vô cùng cứng rắn.
Ôn Kỳ đã điều tra Kim lão đại qua, tự nhiên biết rõ điểm này, trả lời: Không quan hệ, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch đi.
Cậu dặn dò đôi câu, tắt giao diện, về đến biệt thự.
Hạ Lăng Hiên sớm đã trở về, nói cho cậu biết mọi chuyện đều rất thuận lợi, thấy cậu thoả mãn gật đầu, đến gần cậu nở nụ cười xán lạn, giống ảo thuật mà xách một con mèo con trắng như tuyết từ phía sau, cầm lấy móng vuốt phấn nỗn quơ quơ chào đón.
Ôn Kỳ: "........"
Hạ Lăng Hiên đầy mặt mỉm cười, cầm móng vuốt nhỏ tiếp tục quơ quơ như chiêu tài: "Bảo bối, đáng yêu không?"
Lực chú ý của Ôn Kỳ hoàn toàn không ở trên con mèo, mà là đột nhiên nhớ tới ngày thường Hạ Lăng Hiên một bộ thần thánh cao lãnh không ai dám mạo phạm, lại nhìn cái người ngu ngốc trước mặt, trong nháy mắt xém chút nữa thì đánh rớt biểu cảm, mất một giây mới miễn cưỡng chống đỡ dược, ngữ khí như thường hỏi: "Này là cái gì?"
Hạ Lăng Hiên nói: "Meow."
"......." Ôn Kỳ thực sự không nhịn được, ngoắc ngoắc khoé miệng, "Tự tôi nhìn vậy."
Hạ Lăng Hiên lập tức giải thích rõ ràng nói: "Nhà thầy An có con mèo mới đẻ một ổ mèo con, muốn tặng cậu một con."
Trợ lý ở bên cạnh nghe thấy, trợn trắng hai mắt nhìn trời.
Thầy An chính là một tên cuồng mèo chính hiệu, khi biết boss muốn mang một con mèo cho một người nhìn như thế nào cũng có vẻ không yêu thích động vật là bà chủ đây nuôi, sống chết không đồng ý, mãi đến tận khi song phương cò kè mặc cả, thầy An bắt bọn họ cách ba ngày phải gửi một đoạn video tới cho hắn mới bằng lòng thả ra.
Ôn Kỳ nhìn Trác Vượng Tài khoác trên mình bộ dáng ấm áp, không tin cái lời giải thích này của anh, nhưng cũng lười tra cứu: "Để người khác nuôi đi."
Hạ Lăng Hiên nói: "Cậu không nuôi?"
Ôn Kỳ nói: "Tôi không thích."
Hạ Lăng Hiên liền đưa con mèo cho trợ lý, cùng Ôn Kỳ ăn cơm, chờ đến đêm mới ôm mèo nhỏ rảo bước vào trong phòng ngủ, muốn khuyên Ôn Kỳ thử nuôi xem. Anh kỳ thật cảm thấy hi vọng không lớn, nhưng vì có thể khiến Ôn Kỳ có chút ấm áp, anh nguyện ý làm. Đem mèo để đến trước mặt Ôn Kỳ: "Bảo bối nhìn xem, không đáng yêu sao?"
Ôn Kỳ cảm giác vô luận là Trác Vượng Tài hay là Hạ Lăng Hiê, hành động này đều ngu ngốc khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, cầm con mèo nhẹ nhàng đưa cho anh, cười nói: "Vậy anh nuôi nó thật tốt."
Mèo nhỏ lơ lửng trên không, quả thực hù chết nó, thấy mặt đối phương gần ngay trước mắt, theo bản năng bám lấy, móng vuốt nhỏ bén nhọn từng chút từng chút một cào vào mặt anh, phảng phất như cào đến da mặt thật của ai đó.
Ôn Kỳ: "......."
Hạ Lăng Hiên: "........"
Phòng ngủ tĩnh mịch một giây, sau đó hai người hoàn hồn lại, vội vã đem móng vuốt nhỏ của con mèo này gỡ xuống.
Ôn Kỳ dò xét một chút, phát hiện mặt nạ sinh vật xuất hiện mấy cái lỗ nho nhỏ, bất quá này là hàng công nghệ cao, vuốt vuốt một cái liền ổn.
Hạ Lăng Hiên vô cùng uỷ khuất: "Em vuốt vuốt cho tôi đi."
Ôn Kỳ trầm mặc mấy giây, vươn tay chậm rãi vuốt cho người nào đó.
Hạ Lăng Hiên trải qua chuyện này liền không muốn gặp lại con mèo, nhưng vẫn không vứt bỏ, mà đưa cho tóc đỏ, nói tóc đỏ nuôi cho thật tốt trong biệt thự, biết đâu một ngày nào đó Ôn Kỳ nhìn thuận mắt có thể sẽ đến sờ một cái.
Anh rất nhanh liền quay trở lại, bụng dạ khó lường mở một bộ phim kinh dị, cùng Ôn Kỳ dựa vào đầu giường xem xong, thấy người này một mặt bình tĩnh, hỏi: "Không sợ?"
Ôn Kỳ rất bình tĩnh: "Có cái gì đáng sợ?"
Hạ Lăng Hiên trầm mặc một giây, nắm lấy tay cậu: "Bảo bối tôi sợ lắm, đêm nay chắc vẫn phải ngủ cùng em."
Ôn Kỳ sâu sắc cảm thấy hôm nay tên này uống lộn thuộc, tránh xa anh ra, khách khí nói: "Ra cửa rẽ trái là phòng khách, ngủ ngon."
Hạ Lăng Hiên nói: "Không được, tôi sợ lắm."
Ôn Kỳ đề nghị: "Anh có thể để trợ lý ngủ cùng anh."
Hạ Lăng Hiên nói: "Tôi chỉ muốn cùng em."
Ôn Kỳ khẽ thở dài một hơi: "Trác tiên sinh, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi đã có vị hôn phu. Phải, tôi thừa nhận rằng quả thực không thích hắn, bất kể là tính cách hay là khuôn mặt cũng khiến tôi thấy chán ghét, trông thấy hắn liền phiền." =)))))))
Hạ Lăng Hiên: "........"
Ôn Kỳ tiếp tục: "Nhưng dù thế nào thì hắn cũng là vị hôn phu của tôi, này là sự thật. Tôi dù có ghét bỏ hắn ta đến cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể bắt cá nhiều tay, như vậy là nhân phẩm có vấn đề đó."
Hạ Lăng Hiên: "......."
Ôn Kỳ nói: "Ra ngoài đi, ngủ sớm một chút."
Hạ Lăng Hiên an tĩnh theo dõi cậu.
Ôn Kỳ cùng anh đối mặt, thấy anh câu lên khoé môi, nở nụ cười quen thuộc của Trác Vượng Tài, trong lòng nhất thời loé lên dự cảm không tốt, đang tính suy nghĩ xem có phải mình chỉnh hơi quá không, liền thấy anh mở máy truyền tin*.
Thông tấn khí với máy truyền tin là một, thống nhất để máy truyền tin cho thuần ziệt, thỉnh các bạn tự nhủ trong đầu, editor lười chưa muốn sửa.
Hạ Lăng Hiên nói: "Cậu còn chưa biết cậu gặp phải xui xẻo đi? Thằng nhãi Miên Phong không có liên lạc cho cậu sao?"
Ôn Kỳ liếc mắt một cái, phát hiện trạng thái của Miên Phong.
Đứa nhỏ này quá ngay thẳng, phỏng chừng làm như vậy để mình thấy được quyết tâm của cậu ta, kết quả là bị truyền thông để ý.
Cậu yên lặng mở máy truyền tin, trước đó quá ồn ào, cậu tạm thời tắt thông báo, bây giờ mở lên xem, quả nhiên phát hiện có một đống tin chưa đọc, phần lớn đều là dân mạng mới đăng lên gần đây, nội dung đều là mong cậu nhanh chóng nói cho Miên Phong địa chỉ, hai người cũng nhanh chóng hội hợp cùng nhau.
Hạ Lăng Hiên nói: "Tôi sẽ xử lý chuyện này, đêm nay cậu để tôi ở lại đây, tôi sẽ không động vào cậu."
Ôn Kỳ chú ý tới anh nói "xử lý" mà không phải "dọn dẹp", tâm tư vòng vo mấy vòng, cuối cùng gật đầu đồng ý, phân phó tóc đỏ lấy cho anh một bộ chăn đệm nằm dưới đất mà ngủ.
Mà người nào đó đương nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện ngủ dưới đất, nửa đêm liền giả bộ mơ mơ màng màng bò lên giường, đêm người trên giường ôm vào lòng. Ôn Kỳ đang lúc nửa tỉnh nửa mê, suy tư một chút xem dưới đêm đông tuyết rơi lạnh lẽo thế này có nên rời giường tẩn nhau một trận với tên kia không, nghĩ nghĩ, bỏ đi, dù sao chuyện của cậu với Kim gia đã bắt đầu, thời gian Trác Vượng Tài có thể ở lại biệt thự sẽ giảm xuống rất nhiều, cùng lắm nhẫn nhịn thêm một hai ngày thôi.
Hai người bình an vô sự trải qua một đêm, sáng sớm ngày hôm sau Ôn Kỳ chuẩn bị một chút, lại đến Kim gia.
Kim Bách Lỵ vẫn như cũ không ăn sáng, nặng nề tâm sự mà xuống lầu, không đợi ra ngoài liền thấy quản gia mang đến một hộp quà nhỏ tinh xảo, là người chuyển phát mang đến, đã qua máy quét xác thực không có nguy hiểm. Kim Bách Lỵ kinh ngạc mở ra, chỉ thấy bên trong có một chiếc hộp nhỏ, đựng một cái đồng hồ đeo tay, dưới đáy có viết một bức thư, viết là nếu đã chia tay, liền đem vật quý giá này trả lại cho nàng.
"Bịch!"
Kim Bách Lỵ biến sắc, giận dữ đến mức trực tiếp ném đồ bay ra ngoài.
"A Lỵ?"
Mấy người trong phòng khách đồng thời nhìn về phía nàng, Kim đại thiếu cùng Ôn Kỳ ở gần đó, người trước nhặt bức thư, đơn giản nhìn một lần liền phát hiện này là muốn triệt để cắt đứt quan hệ. Ôn Kỳ thì xoay người nhặt lại đồng hồ, sau đó đọc bức thư, kiểm tra một hồi nói, "May mà không có hỏng, cho tôi đi, tôi đến khuyên thầy An."
"Không cần khuyên, anh ấy nếu đã không cần, vậy thì vứt đi!" Kim Bách Lỵ nói xong liền chạy lên lầu, nửa ngày không đi xuống.
Ôn Kỳ không yên lòng: "Đại thiếu, anh phái người lên xem thử đi."
Kim đại thiếu nói: "Người hầu đi theo nó, sẽ không có chuyện gì đâu, tôi đi hỏi một chút...."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Kim Bách Lỵ đi xuống, trong tay ôm một cái thùng, bên trong có đủ các loại khăn quàng cổ, găng tay cùng với trang sức nhỏ, nhìn liền biết là thầy An tặng.
Kim Bách Lỵ nói: "Đi, tôi đem cái này đến trả cho anh ấy."
Ôn Kỳ thở dài: "A Lỵ, dù sao hai người cũng từng bên nhau, không cần thiết phải làm đến như vậy."
"Không được, tôi muốn trả lại cho anh ấy!" Kim Bách Lỵ bị cảnh tượng này lay động, tưởng tượng đến hình ảnh mình cùng thầy An thật sự chia tay, nước mắt rơi xuống, nức nở nói, "Cậu dẫn tôi đi, từ bây giờ tôi sẽ đáp ứng quên đi anh ấy, kết giao cùng cậu."
Ôn Kỳ đối với kỹ năng diễn xuất của cô rất hài lòng, chỉ có thể "bất đắc dĩ" đồng ý, dưới tầm mắt của một đống người rời đi.
Kết cục đương nhiên là tan rã trong hông vui.
Thời điểm Kim Bách Lỵ đập phá đồ vật rất thoải mái, lúc trở về lại hồn bay phách lạc, một mình rót rượu, co ro thân thể vùi đầu bên cửa sổ không ngủ cả đêm, ngày hôm sau liền mang gương mặt đã chết cùng Ôn kỳ ra ngoài hẹn hò.
Ôn Kỳ diễn xuất đương nhiên không còn gì để nói, giữa hàng lông mày hiện rõ vẻ ấm ức, khuyên nàng ở nhà nghỉ ngơi, lại thấy nàng rất kiên trì, một bộ muốn nói lại thôi nhìn nàng một cái, cuối cùng liền đưa người lên xe.
Giằng co như vậy hai ngày, Ôn Kỳ thấy Kim Bách Lỵ một bộ không chịu được nữa, liền nhân lúc không ai để ý đến bộp vào gáy nàng một cái khiến người ngất xỉu, giao cho người nhà họ Kim: "Để cho cô ấy ngủ một giấc đi."
Kim đại thiếu thấy cậu phải đi, gọi lại: "Cậu ra ngoài với tôi một lát."
Ôn Kỳ không có ý kiến, đi theo đại thiếu đến sân đánh golf, vừa đánh golf vừa nói chuyện phiếm.
Trên người cậu có một loại khí chất của một quý thiếu gia hắc đạo, Kim đại thiếu cảm thấy rất gần gũi, cùng cậu hàn huyên vài câu, nói: "Cha tôi ban đầu biết chuyện của A Lỵ cùng thầy An, không nghĩ tới họ lại có thể bên nhau lâu như vậy, còn cho rằng A Lỵ chỉ là nhất thời mê muội, mãi cho đến lúc thấy A Lỵ nói muốn kết hôn với thầy An, lúc này mới đứng ngồi không yên."
Ôn Kỳ hiểu rõ hắn muốn nói gì.
Có thầy An - vết xe đổ này, Kim lão đại đối với chuyện cậu cùng Kim Bách Lỵ bên nhau chắc chắn sẽ không như trước thoải mái thời gian đầu, chỉ cần tra ra được cậu có chút không đúng, chắc chắn sẽ bóp từ trong trứng nước.
Kim đại thiếu nói: "A Lỵ là con gái đầu lòng của cha tôi, bình thường ông ấy rất thương con bé."
Ôn Kỳ nói: "Tôi đã từng nghe qua."
Kim đại thiếu nhìn cậu: "Nói thật đi, cậu thích A Lỵ sao?"
"Đại thiếu còn nhớ lần đầu tiên ngài động tâm, có cảm giác gì không? Hoặc là căn bản chưa từng yêu ai?" Ôn Kỳ khẽ nói, "Ở trên danh lợi càng lâu, càng khó nhìn ra bản chất, A Lỵ cũng không phải là người đẹp nhất tôi từng thấy, nhưng tình cảm của cô ấy rất chân thành, điều này cũng rất đáng được quý trọng, không phải sao?"
Kim đại thiếu nói: "Ừm."
Kim Bách Lỵ ngủ suốt một ngày liền tỉnh, chẳng những không tỉnh táo, ngược lại càng lúc càng không khống chế được tính khí, cách mấy ngày lại lôi kéo bạn trai mới tới trường học tú ân ái, người có mắt đều biết là đến để kích thích thầy An.
Nàng quả thực chịu không nổi, thấy giọng nói: "Tôi nói cho cậu biết, biện pháp của cậu tốt nhất là hữu dụng, nếu không thì, cái này cũng quá ngu ngốc đi!"
Ôn Kỳ nói: "Tin tưởng tôi."
Kim Bách Lỵ nghiến răng nghiến lợi, nhưng đã lên thuyền giặc thì không thể bỏ dở nửa chừng, chỉ có thể ra sức mà ngày ngày điên cuồng tú ân ái, cứ như thế được mấy ngày, Ôn Kỳ đưa người về nhau liền nói lời chia tay. Kim Bách Lỵ la lên: "Anh nói cái gì?"
Ôn Kỳ mặt đầy thống khổ: "A Lỵ, trái tim em không có chỗ để cho tôi, không cần thiết phải miễn cưỡng chính mình."
Kim Bách Lỵ mạnh miệng nói: "Ai nói!"
Ôn Kỳ xoa xoa đầu nàng: "Muộn rồi, mau vào đi."
Kim Bách Lỵ nhìn chằm chằm: "Anh thật sự muốn chia tay?"
Ôn Kỳ trầm mặc vài giây, thở dài nói: "Ừm, mấy ngày này chúng ta nên yên lặng suy nghĩ kĩ."
Dứt lời cậu cũng không nhìn nữa, ngồi lên xe rời đi.
Ngày này trôi qua, Kim Bách Lỵ liền yên tĩnh trở lại, mỗi ngày làm ổ trong phòng, không ra khỏi cửa, cũng không nói chuyện. Ôn Kỳ thì mỗi ngày đến hộp đêm nhắn tin, ở đại sảnh uống đến "say khướt", đến đêm thì bị thuộc hạ khiêng về nhà.
Ba ngày sau đó, cuối tuần, Ôn Kỳ theo thường lệ vào trong hộp đêm, lại bị Kim đại thiếu chặn lại, mang lên xe giải sầu.
Hai người đến một câu lạc bộ cao cấp, vừa mới đi đến cửa, máy truyền in liền xuất hiện một tin mới, là một người lái xe tải va chạm với người đi đường, cuối cùng là đâm thẳng vào trong cửa hàng thú cưng, khiến cho chủ quán cùng khách hàng bên trong tất cả đều tử vong.
Ôn Kỳ nhớ lại sáng nay Trác Vượng Tài gửi tin nhắn rằng phải cùng thầy An đến cửa hàng thú cưng, bước chân bỗng ngừng lại, yên lặng hai giây ngắn ngủi, chỉ thấy máy truyền tin xuất hiện một tin nhắn mới, là Trác Vượng Tài gửi tới, nhắn: Kế hoạch thuận lợi.
Trong nháy mắt cậu cảm giác linh hồn bay ra ngoài thân thể lập tức quay trở lại, trả lòi một chữ "Ừ", đi theo Kim đại thiếu tiếp tục trong.
Hai người vừa đi vừa nói, đi vào sân leo núi.
Trên mạng sớm đã nháo nhào, suy đoán đây có thể là đám khủng bố phản chính phủ tập kích.
Có người ở hiện trường chụp hình, chỉ thấy cửa vào cửa hàng thú cưng một mảnh huyết sắc, nhưng mà đây cũng không phải trọng điểm, bởi vì rất nhanh liền có người phóng to hình ảnh ra một chút, nói: "Tôi nhìn không lầm sao, JJ cũng bị rớt xuống!"
Một đám người nhìn một chút, đều cảm thấy quá thảm, trong chớp mắt tin này liền lên hotsearch.
Tóc đỏ mấy ngày nay đều nghe theo lão đại phân phó, một mực trông coi tại hộp đêm, nghe nói tiểu tình nhân của lão đại xảy ra chuyện liền nhanh chân chạy tới bệnh viện, lúc này cũng đang nhìn tin tức, thấy vậy liền phản ứng một chút, nhìn quần của trợ lý, nói: "Tiểu huynh đệ của cậu rơi mất rồi."
Trợ lý há mồm muốn khẩu nghiệp, đã thấy hắn đưa tới trước mặt một tấm hình, trầm mặc một giây bỗng nhiên nhìn xuống lỗ thủng dưới quần váy nhuốm máu, cả kinh nói: "Moá, tôi làm rớt JJ rồi!"
Tiểu y tá đi ngang qua nghe được rõ ràng, kinh dị nhìn về phía y, ra hiệu y không nên lộn xộn, quay đầu chạy đến phòng cấp cứu bên cạnh, ngay sau đó đẩy giường bệnh vọt tới.
Trợ lý: "......."
Tóc đỏ: "........"
"Không không không, cô đừng hiểu lầm! Tôi vừa nói đùa, không phải thật đâu!" Trợ lý bị nhân viên y tế ba chân bốn cẳng khiêng lên giường di động, vội vàng giải thích, đồng thời trìu mến nhìn về phía tóc đỏ cầu hỗ trợ.
Tóc đỏ liền đi tới, móc súng ra, ra hiệu nhân viên y tế đẩy người đến phòng bệnh bên cạnh, sau đó đuổi bọn họ ra ngoài, ngồi xổm xuống trên giường, bắt đầu kéo quần của trợ lý.
Trợ lý cả giận nói: "Cậu làm gì!"
Thật ra tóc đỏ muốn nhìn xem y rốt cuộc giấu đống đồ đó ở trong quần như thế nào, ngoài miệng lại nghiêm túc nói: "Cậu tốt nhất nên kiểm tra lại xem đã rớt cái gì, lão đại của cậu không phải bắt cậu mang chúng theo bên mình một tháng sao? Nhìn xem có cái nào hỏng."
Trợ lý thầm nghĩ cũng đúng, liền phối hợp xem xét.
Bọn lính đánh thuê công tác xử lý khắc phục hiệu quả xong cũng đi đến, thấy biểu tình chưa từng có của nhân viên y tế, giật nảy mình, phi nhanh lao vào cửa, ngay sau đó liền thấy thủ lĩnh bọn họ mặt đầy phấn khởi, một tay cầm một cái "gậy tự sướng", một tay cầm "roi da", mà quần trợ lý thì bị kéo tụt xuống, thần sắc trên mặt mang theo một chút khuất nhục.
Thời gian trong nháy mắt dừng lại.
Trợ lý: "......."
Tóc đỏ: "........"
Lính đánh thuê: "......."
Đi theo các nhân viên y tế: "......."
Cục diện tĩnh mịch hai giây, ngay sau đó bọn lính đánh thuê liền cấp tốc kéo nhân viên y tế ra ngoài, "rầm" một tiếng vì họ đóng cửa.
Trợ lý: "........"
Tóc đỏ: "......."
- ----- Ngoạ tào! CMN!
Hết chương 45.
Dạo này game gủng trầm cảm vì thua sấp mặt, lại nhớ sắp 1 năm edit truyện, nên thời gian này phải cố cố cố! 
Edit khúc cuối, nhặt không được mồm cuoiia:)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.