Tôi Phải Đào Hôn

Chương 47:




Edit: Hắc Bạch
"Tôi nói này đại huynh đệ, không phải chỉ là chút chuyện nhỏ thôi sao, nói ra là được rồi mà."
Tóc đỏ đứng bên trong phòng trợ lý, nhìn người đang mãnh liệt lên án mình, kiên nhẫn an ủi.
"Chút chuyện nhỏ?" Trợ lý vô cùng phẫn nộ, "Ngươi sao có thể nói đến là nhẹ nhàng hời hợt như vậy? Nếu là ngươi trước mặt biết bao người bị lột sạch, làm nhục như vậy, ngươi sẽ bình tĩnh sao?!"
Tóc đỏ nói: "Tôi đã lập tức đi ra giải thích mà."
Trợ lý: "Ai mà biết được bọn họ có tin hay không!"
Y nghĩ nghĩ một chút, "Nếu không ngày mai tôi cũng làm bộ làm nhục cậu một chút, sau đó cũng nhanh chóng chạy đi làm sáng tỏ?"
" Đừng làm như vậy mà," tóc đỏ vô cùng đau xót, "Ca lúc ấy không phải là muốn tốt cho cậu sao, sợ lão bản của cậu giáo huấn mới giúp cậu kiểm tra."
Trợ lý nói: "Ngứa đ*t, ngươi rõ ràng là muốn xem kịch vui!"
Y so với tóc đỏ còn bi thương hơn nhiều, "Tôi nói cho cậu biết, việc này đã tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng tôi, tôi có thể vì thế mà mắc bệnh trầm cảm, có thể ngày nào đó vì vậy mà tự sát!"
Tóc đỏ im lặng, cùng trợ lý đánh trống lảng một hồi, bỗng nhiên nghĩ đến ban đầu mình đến đây không có nói về chuyện này, mà là uống mấy ly rượu, lúc ấy tâm trạng của trợ lý cũng không tệ lắm, về sau mới nói đến chuyện xảy ra lúc ban ngày.... Hắn bỗng nhiên nhớ tới lão đại nhà mình mới sửa lại cửa phòng ngủ chính, giơ cổ tay lên liếc mắt nhìn đồng hồ cùng tên trợ lý ở nơi này cố gắng trì hoãn thời gian, lập tức chạy ra ngoài.
Trợ lý giật nảy mình, vội vàng bổ nhào tới ngăn cản.
Có thể ngăn cản được người này hay không không quan trọng, quan trọng là y còn muốn ngày mai vứt được đống đồ chơi ra khỏi quần mình!
"Không không, ngươi không thể đi, không cho tôi một lời giải thích, ngươi đừng mơ ra khỏi cái cửa này, tôi đây một thân trong sạch mà, ngươi... tên cặn bã...!"
"Buông tay! Lại không buông tay tôi liền trở mặt... Đệt, cậu tính cắn tôi sao!"
Hai người lôi lôi kéo kéo, cuối cùng tóc đỏ bị trợ lý ôm lấy chân, kéo theo y khó khăn lết ra khỏi cửa phòng, ngẩng đầu liền thấy lão đại đứng trước cửa phòng ngủ chính, từ nơi này nhìn lại chỉ có thể thấy trên mặt đấy đầy mảnh gỗ vụn, cụ thể ra sao thì chưa rõ.
Tóc đỏ thầm nghĩ khoá cửa chắc bị phá rồi đi, liền hít một ngụm khí lạnh, nghĩ thầm mẹ nó sao một chút âm thanh cũng không có, làm thế nào mà phá được vậy?
Ôn Kỳ nghe thấy động tĩnh liền nhìn về phía bọn họ, ánh mắt chậm rai chuyển từ trợ lý tới trên người hắn.
Tóc đỏ trầm mặc một chút, đỡ trợ lý lên tranh thủ thời gian chạy về phòng, chuyện vợ chồng nhà người ta vẫn là không tham dự cho thoả đáng.
Ôn Kỳ vì thế lần nữa nhìn về phía phòng ngủ, lại nhìn một chút vật trang trí cỡ lớn trên giường, đi vào nói cho tên kia biết phải nhanh chóng đem lỗ thủng trên cửa phòng lấp kín, liền đi vào nhà tắm, đợi đến khi ra ngoài, chỉ thấy cái lỗ thủng kia được dán một lớp giấy, mà người nào đó đã bò trở về giường, vẫn là cái bộ dáng chờ đợi "thị tẩm".
Cậu thở dài nói: "Trác tiên sinh, có câu này tôi đã nói đi nói lại rất nhiều lần rồi, ngài có thể nhìn thẳng vào sự thật một chút hay không?"
"Tôi không quan tâm đến chuyện cậu có vị hôn phu hay là không," Hạ Lăng Hiên nắm chặt lấy cổ tay cậu đem người kéo đến bên mình, xoa xoa tóc trên đầu cậu, "Lại nói hắn có thể so được với tôi sao? Tôi có thể trực tiếp tới đây tìm người, hắn thì chỉ có thể gửi cho cậu vài dòng tin nhắn."
Ôn Kỳ thầm mắng một tiếng vô sỉ.
Trác Vượng Tài mặc dù ở nơi này, nhưng vẫn dùng số của Hạ Lăng Hiên gọi tới cho cậu, mỗi lần lại trò chuyện đôi câu, đủ để cho cậu biết người ta vẫn như cũ rất quan tâm lo lắng cho mình. Cậu cảm thấy vào một ngày nào đó đẹp trời, có thể đề nghị gặp nhau ba người ăn cùng một bữa cơm, để xem người nào đó sẽ đối phó như thế nào.
Hạ Lăng Hiên thấy cậu khôg mở miệng, liền đổi đề tài, buông khăn mặt xuống mở máy truyền ti, cho cậu nhìn tin tức mới nhất, nói: "Tôi đã cho người đến phụ cận vựa lúa Hà Vực thành lập tổ chức, đêm nay bọn họ sẽ lên du thuyền đi đến nơi khác, quá nửa đêm nay thuyền sẽ chìm." *Chém gió đó:(
Ôn Kỳ nhìn lướt qua.
Chuyện của Miên Phong càng xào lại càng hot, Ôn Kỳ liền đăng tải trạng thái mới, nói với mọi người rằng cậu tham gia tiểu đội tổ chức cứu viện tự phát, bởi vì ở đâu càng gian khổ, lại càng cần sự giúp đỡ của cậu hơn, cho nên chúng tôi luôn luôn di chuyển đến nơi khác, trước mắt có thể xác định rằng sẽ đến phụ cận vựa lúa Hà Vực.
Dòng trạng thái mới đăng tải trong một tiếng đồng hồ liền nhanh chóng lên hạng nhất, Ôn Kỳ đóng tin tức lại, không để ý đến đống bình luận phía dưới, nhưng cậu biết Miên Phong chắc chắn sẽ đi.
Không chỉ có cậu ta, kẻ đứng sau ẩn trong bóng tối tại Thiên Gia khẳng định sẽ có hành động. Bởi vì Miên Phong đột nhiên làm như vậy, không loại trừ khả năng cậu ta bị kẻ khác dụ dỗ, mê hoặc, đặc biệt là chuyện này chỉ trong thời gian ngắn liền hot đến như vậy, rất có thể là tên này tìm không thấy cậu, liền muốn dùng biện pháp này buộc cậu lộ diện.
Cho nên trước đó Trác Vượng Tài không nói "dọn dẹp" mà là "xử lý", Anh biết người này đang cố gắng thừa nước đục thả câu, dù sao vựa lúa Hà Vực ở ngay cạnh Mạn Tinh Điển, đủ để có thể khiến tên kia cảm thấy cậu quả nhiên muốn lẻn vào trong Mạn Tinh Điển, cũng có thể khiến đối phương đến hội hợp với Tam thiếu, bọn họ vừa vặn có thể diệt gọn.
Hạ Lăng Hiên tiếp tục nói: "Tôi để bọn họ cứu một số dân chạy nạn, vào lúc thuyền đắm đưa họ lên thuyền cứu sinh trước, đưa tin tức ra ngoài."
Ôn Kỳ gật gật đầu, lính đánh thuê ở công ty anh cũng ở gần nơi đó, dễ dàng động thủ, huống hồ gì vào quá nửa đêm, hẳn là sẽ không bị người ta tìm ra vấn đề.
Hạ Lăng Hiên thấy cậu cảm thấy hài lòng, đem người kéo vào trong lồng ngực: "Bảo bối, không thưởng cho tôi sao?"
Ôn Kỳ gỡ tay anh ra: "Ngủ ngon."
Ngụ ý chính là đồng ý cho anh ngủ lại, nhưng Hạ Lăng Hiên vẫn không hề động đậy, uỷ khuất nói: "Mấy ngày trước em và Kim bách lỵ tú ân ái ở trường học, tôi đều nhìn thấy."
Ôn Kỳ ngước mắt nhìn anh.
Hạ Lăng Hiên nói: "Tôi cảm thấy đau khổ vô cùng."
Ôn Kỳ đã biết anh muốn nói cái gì, xoay người muốn xuống giường. Hạ Lăng Hiên vào lúc cậu chuẩn bị đứng dậy liền động thủ đem người đẩy xuống giường, hai tay chống bên trên thân cậu, đôi mắt sáng như vạn vì sao trên trời đang toả sáng, không nháy mắt nhìn cậu: "Bảo bối, hôn một cái đi."
Ôn Kỳ nói: "Anh biết rõ lập trường của tôi."
Hạ Lăng Hiên nói: "Đừng để ý đến vị hôn phu kia của em."
Ôn Kỳ nói: "Không được."
Hạ Lăng Hiên suy nghĩ vài giây, đề nghị: "Như vậy này, chúng ta tung đồng xu đi, để cho ông trời quyết định."
Ôn Kỳ theo bản năng muốn phản bác, tại sao tôi lại phải cùng anh chơi cái trò chơi ngu ngốc như vậy, nhưng mà lời vẫn chưa ra khỏi miệng liền đối mặt với tầm mắt của Trác Vượng Tài, biết ngày hôm nay tên này nhất định phải có bằng được, nếu không đáp ứng, ai biết được tên khốn này lại làm ra chuyện gì chỉnh mình, không bằng cứ dứt khoát theo ý anh ta, dù sao dạo gần đây Trác Vượng Tài vẫn luôn biết giữ lời.
Cậu nói: "Được, nhưng phải để tôi tung, nếu tôi thắng, về sau anh phải ngủ trong phòng cho khách."
Hạ Lăng Hiên làm bộ do dự một lúc, gật đầu nói: "Được."
Ôn Kỳ liền đi tìm một đồng xu, cầm lên thưởng thức một hồi, nói: "Mau chọn sấp ngửa, ba ván hai thắng*"
*Chính là thắng 2/3 thì là thắng.
Hạ Lăng Hiên nói: "Sấp."
Ôn Kỳ theo tiếng, bắn đồng xu lên, ngay sau đó "bộp" một tiếng đập trên mu bàn tay cậu, mở ra xem, là ngửa.
Hạ Lăng Hiên nói: "bảo bối, không thể bắn đồng xu từ trên tay em được, nếu em gian lận thì tôi phải làm sao đây? Chúng ta chơi ném trực tiếp."
Ôn Kỳ thần sắc vô tội: "Tôi căn bản chưa từng cá cược kiểu này bao giờ, làm sao biết gian lận?"
Trên thực tế, đánh bạc giống như bộ môn bắt buộc của vậy, đống tay động chân một chút đơn giản như ăn bữa sáng, Trác Vượng Tài hôm nay khẳng định thua.
Hạ Lăng Hiên nói: "Dù sao tôi cũng không thích bắn như vậy, tâm lý trong lòng không vững vàng, ván này tính em thắng, ván sau cứ trực tiếp ném đi."
Ôn Kỳ không có ý kiến, mặc dù ném thì không tiện gian lận, nhưng dù sao cậu cũng thắng được một ván, chỉ cần thắng thêm một ván nữa là xong, tỉ lệ là tương đối lớn. Nghĩ là vậy, cậu liền dùng kỉ xảo của mình bắn đồng xu đi, nhìn nó rơi xuống giường, là sấp.
Hạ Lăng Hiên cười nói: "Đến, tiếp tục."
Ôn Kỳ lại cầm đồng xu lên gảy một lần nữa, kết quả vẫn là sấp, trầm mặc. Không đợi người nào đó nhào tới, cậu nói: "Thêm hai ván nữa, năm ván ba thắng."
Hạ Lăng Hiên nói: "Vì sao?"
Ôn Kỳ nói: "Anh có thể thêm điều kiện, chỉ giới hạn trong phương diện hôn."
Hạ Lăng Hiên không chút nghĩ ngợi nói: "Em nhất định phải đáp lại tôi."
Ôn Kỳ gật đầu, ngón tay thon dài nắm lấy đồng xu từ từ chuyển động, cảm thấy tìm được một chút cảm giác, liền gảy đồng xu đi, phát hiện là ngửa, hài lòng. Cậu thừa dịp tay thơm tiếp tục gảy, vốn tưởng sẽ là ngửa, kết quả lại là sấp, nhất thời trầm mặc.
Hạ Lăng Hiên cười đến là đẹp mắt: "Bảo bối thấy chưa, này chính là thiên ý."
Ôn Kỳ mắt điếc tai ngơ: "Lại thêm hai ván."
Hạ Lăng Hiên nói: "Vậy tôi muốn mười phút." (.........)
Mười phút hôn môi, cũng đủ thoả mãn.
Ôn Kỳ phản đối: "Một phút."
Hạ Lăng Hiên: "Năm phút."
Ôn Kỳ: "Hai phút."
Hạ Lăng Hiên kết thúc chủ đề: "Ba phút, đừng hòng mặc cả."
Ôn Kỳ trong quá trình cò kè mặc cả cùng anh vẫn luôn nắm chặt lấy đồng xu, nghe vậy liền phân tích một chút cán cân lợi hại, cuối cùng vẫn tin tưởng thực lực của chính mình, đồng ý, kết quả vẫn y như vừa nãy, ván đầu tiên là ngửa, ván thứ hai thì mặt sấp nằm ngay ngắn trên giường, moá nó hệt như bị nguyền rủa.
Hạ Lăng Hiên không có vội vàng nhào tới, nhìn chằm chằm cậu, muốn biết cậu có còn cược thêm nữa hay không.
Một lần hai lần, không có lần thứ ba.
Ôn Kỳ sâu sắc cảm thán hôm nay vận cứt chó, thu đồng xu lại, không chơi nữa.
Hạ Lăng Hiên mặc dù có một chút tiếc nuối, nhưng có thể hố được người này liền cảm thấy cao hứng vô cùng, liền muốn bổ nhào qua đè Ôn Kỳ trên giường. lúc này thấy cậu tựa trên đầu giường, bộ dáng rõ ràng phòng ngừa nguy hiểm ập đến, cười cười nhấc cằm của cậu lên: "Có chơi có chịu."
Ôn Kỳ nói: "Đặt chuông báo thức."
Hạ Lăng Hiên nhịp tim tăng tốc, tranh thủ thời gian cài chuông báo, buông máy truyền tin xuống hôn lên môi cậu, phát giác đầu lưỡi của cậu quấn lấy, hô hấp đột nhiên căng thẳng.
Lần đầu tiên, anh nghĩ.
Từ khi quen nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên Ôn Kỳ đáp lại anh.
Hạ Lăng Hiên theo bản năng cơ hồ chế trụ đối phương, làm sâu thêm nụ hôn này.
Môi lưỡi quấn quýt, hô hấp chặt chẽ quấn lấy nhau, Ôn Kỳ vốn chỉ muốn lạnh lùng lẳng lặng hôn, nhưng mà ba phút bình thường thấy rất ngắn, đến lúc đếm kỹ rồi lại cảm thấy thời gian trôi qua dài dằng dặc, mà động tác của người trước mắt vô cùng quyết liệt, giống như muốn cướp đoạt hô hấp của cậu, để cậu không tự chủ được muốn chiếm đoạt quyền chủ đạo.
Vốn là đơn phương chủ đạo hôn, rất nhanh liền thành song phương tranh đấu, lòng bàn tay nóng bỏng chui vào trong áo ngủ sờ soạng phía sau, Ôn Kỳ thần trí có chút phiêu, nhưng cũng may lý trí kéo trở về một chút, đè xuống cánh tay đối phương đang không ngừng sờ loạn.
Hạ Lăng Hiên cảm giác toàn thân nóng lên, nhịn không được kéo người vào trong lồng ngực ôm hôm, da dẻ tiếp xúc dính vào nhau, khiến anh trầm thấp thở dốc một tiếng, mãi đến khi chuông báo vang lên, anh cũng không muốn dừng lại.
Ôn Kỳ đẩy anh ra, nghiêng đầu né tránh, thanh âm cũng có chút bất ổn: "Đủ rồi,"
Hạ Lăng Hiên không buông tay, duy trì tư thế này nhìn chằm chằm cậu, giống như mãnh thú đang dò xét con mồi của mình, đáy mắt nguy hiểm nồng đậm, mang theo dục vọng không hề che giấu: "Tôi muốn em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.