Tội Phạm Hoàn Mỹ 2: Phá Vỡ Cục Diện

Chương 12:




12.
Sau khi nghe Tần Phong kể lại, tôi đã hiểu hết những bí ẩn trong quá khứ.
Hóa ra từ đầu tới cuối, chúng tôi đều bị cậu ta dẫn dắt.
Chính sự xuất hiện của Tần Phong đã làm lệch hướng điều tra.
Cũng chính cậu ta mới khiến chúng tôi lầm tưởng hung thủ chỉ có một.
Hiện tại xem ra, người cần bắt có rất nhiều!
Đúng lúc Tần Phong đang đắc ý, tôi lặng lẽ ấn nút trên cổ áo - đây là sản phẩm công nghệ cao mới nhất, có tích hợp chức năng theo dõi, quay video và định vị.
Ngay khi tôi vừa ấn nút, phía bên ngoài mạn thuyền lập tức truyền đến tiếng còi cảnh báo, Hách Mạnh Nghĩa cũng vội vàng hét lên:
"Tần Phong, không ổn rồi, con tàu vận chuyển cát vẫn luôn theo sát chúng ta là của cảnh sát."
"Vậy à?"
Tần Phong dường như không có chút kinh ngạc nào, chỉ liếc mắt nhìn tôi.
Vốn tưởng rằng cậu ta sẽ gấp đến độ nhảy xuống sông lẩn trốn, hoặc bắt tôi làm con tin trao đổi cơ hội trốn thoát.
Nào biết, đối phương chỉ lặng lẽ đứng dậy, im lặng dựa vào lồng sắt, đồng thời mở sợi dây trên cửa lồng, châm một điếu thuốc, sau khi hít một hơi thật sâu lại tự giễu:
"Tôi cũng mệt rồi, đến lúc phải nghỉ ngơi thôi."
Màn đêm.
Tiếng còi báo động vang khắp sông, sau ba tháng ròng rã, cuối cùng chúng tôi cũng bắt được hung thủ thực sự gây ra sáu cái ch.ết của một gia đình---Tần Phong và đồng phạm Hách Mạnh Nghĩa về quy án.
Trước khi bình minh lên, tôi áp giải Tần Phong cùng Hách Mạnh Nghĩa trở lại đội điều tra hình sự. Vương Kha Bân và Nhạc Lệ Na cũng bị bắt đến.
Trong phòng thẩm vấn, nhìn Tần Phong bình tĩnh dị thường, tôi hơi chán nản:
"Cậu không có gì muốn hỏi à? Không muốn biết tại sao lại có nhiều cảnh sát như vậy đi theo sao?"
Cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện, Tần Phong giơ tay phải ra:
"Xin điếu thuốc."
Tôi đưa thuốc qua, còn ân cần châm lửa giúp, thấy cậu ta vẫn không lên tiếng, trong lòng rục rịch, nhịn không được muốn khoe khoang:
"Cậu không tò mò à? Cứ hỏi đi, tôi đảm bảo sẽ nói cho cậu biết."
Tần Phong nhả khói, lười biếng đáp:
"Có cần thiết không? Hách Mạnh Nghĩa quá nóng vội, cho nên nhanh chóng thiết kế ra kế hoạch bắt cóc con tin. Đây chẳng phải sẽ càng khiến người ta hoài nghi anh ta đâu phải đến hỗ trợ phá án, mà đang giúp hung thủ bỏ trốn thì đúng hơn. Có lẽ các anh đã lên kế hoạch từ trước, cái gọi là hỗ trợ phá án gì đó, thực chất là để dụ anh ta cố ý dẫn đến đây."
Tôi nghẹn họng, xấu hổ cười cười.
Quả nhiên, so sánh chỉ số IQ với một tội phạm thiên tài là điều vô nghĩa.
Giống như những gì Tần Phong nói, ngay khi vừa rời khỏi Viện kiểm sát, tôi đã bí mật liên lạc với Lê Vệ Quốc. Tạm thời cử Hách Mạnh Nghĩa tới, muốn xem rốt cuộc anh ta và Tần Phong có liên hệ gì không.
Lúc đó, tôi đã nói với Lê Vệ Quốc thế này:
"Nếu Hách Mạnh Nghĩa đến, bất kể đối phương đưa ra những đề xuất nào, chúng ta nhất định phải phối hợp, nhưng cũng cần có sự chuẩn bị cho cả hai."
Các chiến lược gia hành động một mình là điều cấm kỵ, nếu muốn tìm ra sự thật, phải tấn công từ hai phía.
Vì vậy, khi Hách Mạnh Nghĩa đề xuất kế hoạch bắt cóc con tin rồi bỏ trốn, Lê Vệ Quốc liếc mắt ra hiệu, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Sau đó càng xác định, Hách Mạnh Nghĩa đang giúp Tần Phong trốn thoát.
Lê Vệ Quốc đã nhờ người chuẩn bị cho tôi món đồ công nghệ mới nhất, một nút bấm tích hợp âm thanh, video và định vị.
Cũng chính cái cúc áo kia là công cụ giúp tôi ghi lại chứng cứ.
Chỉ là tôi không hiểu: "Tần Phong, nếu cậu đã biết rõ, vì sao còn nói nhiều như vậy? Tại sao không trốn?"
"Haha, tôi nói mình mệt rồi, anh tin không?"
Tần Phong nói xong câu cuối cùng, không để ý đến tôi nữa.
Một tháng sau, đội điều tra hình sự điều động 12 xe cảnh sát áp giải Tần Phong, Hách Mạnh Nghĩa, Vương Kha Bân và Nhạc Lệ Na đến tòa án xét xử.
Tòa phán quyết, Tần Phong phạm nhiều tội ác, kết án t.ử h.ình. Hách Mạnh Nghĩa bị kết án t.ử, hoãn thi hành án trong hai năm vì thái độ nhận tội tốt. Vương Kha Bân bị kết án t.ử hình, đình chỉ trong hai năm vì tội nhận hối lộ và cố ý gi.ết người. Nhạc Lệ Na phạm tội bao che hung thủ, làm giả giấy tờ, lĩnh án sáu năm tù...
Nửa tháng sau, tôi đến trại tạm giam, nhìn Tần Phong bị nhốt trong ngục tối, lặng lẽ đưa cho cậu ta một điếu thuốc.
Mới nửa tháng, Tần Phong gầy đi không ít, cậu ta hút xong một hơi thuốc, ngẩng đầu nói:
"Sao thế, đội trưởng Trần đến tiễn tôi à?"
"Tôi..."
Tôi há miệng, hơi do dự, vội cúi thấp đầu.
"Thật xin lỗi, Tần Phong, tôi tới xin lỗi cậu."
Điếu thuốc vừa hút dở của Tần Phong rơi xuống đất, đối phương sửng sốt, nhìn tôi chăm chú.
Tôi cố nén sự áy náy tự trách, nói:
"Mẹ cậu, bà Hàn Bình đã qua đời vào ngày hôm qua."
"Anh mau nói rõ cho tôi!"
Sắc mặt Tần Phong thay đổi, hung tợn nhìn chằm chằm tôi, rít từng chữ:
"Sức khỏe mẹ tôi vẫn còn tốt, tại sao lại đột ngột qua đời? Nói đi, mau nói cho tôi biết."
Thấy cậu ta như vậy, nỗi áy náy trong lòng tôi càng lớn.
Tôi thở dài, thấp giọng nói:
"Thật ra, ngày đó triệu tập cậu đến, mẹ cậu đã đuổi theo xuống lầu, vô tình bị ngã trượt chân. Mặc dù đã được hàng xóm đưa đến bệnh viện, nhưng mãi vẫn không có chuyển biến tốt. Hôm qua..."
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Phong, cúi thấp đầu nói:
"Vào ngày hôm qua, bà ấy không gắng gượng nổi nữa, đã qua đời."
Tôi lấy trong túi ra một lá thư, đưa tới.
"Chị gái cậu nhờ tôi đưa cái này cho cậu. Cô ấy còn nói bà ấy vẫn luôn nhắc mãi con trai, con trai. Sau đó..."
Nói đến đây, tôi không tiếp tục được nữa, nước mắt thấm ướt hai má. Bởi vì tôi biết, nếu không phải mình cố ý dùng bạo lực cưỡng ép để hù dọa Hàn Bình, nhằm phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Tần Phong. Bà ấy sẽ không đuổi theo xuống lầu rồi trượt ngã.
Cuối cùng cũng sẽ không ch.ết.
Đây là lỗi của tôi...
Trong phòng giam, Tần Phong cầm lấy lá thư, run rẩy đọc kỹ, đột nhiên cậu ta ôm đầu khóc lớn: "Mẹ...mẹ...mẹ..."
Tôi lặng lẽ đặt điếu thuốc và bật lửa trước cửa phòng giam, quay người rời đi.
Đây là lỗi của tôi, lần nữa mắc sai lầm, khiến một người vô tội mất mạng.
Có lẽ giống như Tần Phong nói, tôi không xứng làm cảnh sát...
Sau khi trở về, cả đêm không chợp mắt nổi. Tất cả những gì tôi nhớ là một người phụ nữ tóc mai đã điểm bạc, nở nụ cười ngờ nghệch mời chúng tôi vào ăn tối. Thao thức mãi cho đến khi một cuộc điện thoại đánh thức.
"Đội trưởng Trần, không hay rồi, Tần Phong đã vượt ngục!"
"Cái gì?" Tôi nhảy ngay khỏi giường:
"Chuyện xảy ra khi nào?"
Giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng gấp gáp:
"Không biết, lúc chúng tôi đi tuần tra mới phát hiện quản ngục đã bị đánh ngất, đồng phục cũng bị cởi mất, dù có lay thế nào cũng không tỉnh. Đúng rồi, không chỉ riêng quản ngục, ngay cả nhân viên đứng cổng cũng ngủ say như ch.ết vậy."
"Bắt được người không? Tìm được hướng cậu ta chạy trốn chưa?" Tôi lập tức hỏi.
"Không có. Đoạn phim giám sát hình như có vấn đề, từ lúc Tần Phong trốn thoát khỏi trại giam, ngay cả camera theo dõi trên mấy tuyến phố gần đó cũng không hiện. Hơn nữa...Hơn nữa chúng tôi còn tìm thấy một bức thư trong phòng giam của hắn."
"Thư? Thư gì?" Tôi vơ vội quần áo mặc lên người.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm khàn, tiếp đến là tiếng cười quỷ dị:
"Tôi đã nói rồi, có thể làm tổn thương tôi, nhưng tuyệt đối không được động đến gia đình tôi! Đội trưởng Trần, nợ má.u phải trả bằng m.áu."
"Cậu...Tần Phong..."
Tôi cầm chặt di động, hét lớn:
"Tần Phong, rốt cuộc cậu muốn làm gì!"
Tuy nhiên, điện thoại đã không còn âm thanh nào nữa.
"Tút...tút..."
- HẾT TẬP 2 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.