Ngày đầu tiên sau khi xuyên đến đây, tôi đang quét sân thì gặp phải nghi trượng của Hoàng hậu.
Tôi đứng ngây ra như phỗng, thậm chí còn quên luôn cả quỳ xuống.
Trời má, tôi đúng là ngu hết thuốc chữa, mới bắt đầu thôi đã lao vào đường chết.
- Nô tì to gan, gặp hoàng hậu mà sao không quỳ xuống! - Ma ma quản sự bên cạnh hoàng hậu quát lên, muốn bước tới tát tôi.
Tôi sợ đến mức không cử động được, lại càng không thể nói chuyện.
Tâm trí tôi rối vô cùng, nên quỳ xuống trước rồi nhận sai sau, hay là nhận lỗi rồi mới quỳ xuống nhỉ?
- Khoan đã!
Ngay khi cái tát của ma ma sắp giáng xuống, Hoàng hậu bỗng lên tiếng ngăn lại.
Bả kêu thái giám từ từ hạ kiệu xuống đất, rồi ôm bụng bầu bước đến gần tôi.
- E là còn có điều gì uẩn khúc.
Hoàng hậu nhìn tôi, rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho cung nữ thân cận tiến tới kiểm tra.
- Nương nương, có kẻ nào đó đã đổ một lớp dầu trong lên con đường trải sỏi phía trước.
Dù có rửa sạch sẽ thì vẫn trơn trượt hơn bình thường.
Có người muốn hại hoàng tử trong bụng ngài!
Các cung nữ và thái giám lục tục quỳ xuống, tôi cũng run rẩy quỳ theo.
- Điều tra cho bổn cung! Dù có phải đào sâu xuống ba tấc đất cũng phải tìm bằng được kẻ đó ra đây! Không ngờ bên cạnh Quý phi lại có một cung nữ gan dạ như vậy.
Ngươi tên là gì?
- Bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tì tên A Sương.
- Tôi ngoan ngoãn (*) trả lời.
(*)Gốc: 低眉顺眼 là 1 thành ngữ có nghĩa là khiêm tốn, ngoan ngoãn, vâng lời (Baidu)
- Theo ý chỉ của bổn cung, phong A Sương cô nương làm nhất đẳng quản sự cung nữ của Thượng cung cục, phụ trách quản lý Thượng Cung cục.
2.
Ngày đầu tiên tới nơi này, tôi đã trở thành cung nữ quản sự của Thượng cung Cục, quả thực là không hiểu kiểu gì, diệu kỳ khó tả.
Bây giờ, tôi đang ngồi trong phòng cung nữ cấp cao, thắp nến tính toán chi phí may y phục mùa hè cho nương nương ở các cung.
Mọi người ở nhà làm sao hiểu được, ngày đầu tiên đến nơi này đã lăn lộn lên tới cấp quản lý, như này chẳng phải là càng dễ chế.t hơn à?
Hoàng hậu đáng sợ như thế, cung nữ quản sự là cái chức dễ bị bắt đội nồi nhất, dùng dao cùn cắt thịt mới là chí mạng.
Sáng sớm ngày thứ hai, tôi mang theo hai quầng thâm lớn dưới mắt đi đưa quần áo cho phi tần các cung.
Chạy hết cả buổi sáng, đói đến hoa cả mắt, sắp ngất cmnr.
Mãi tới cung cuối cùng - Phượng Nghi cung của Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương sắc mặt hoà nhã vui vẻ vu.ốt ve tấm vải trong tay, quay lại nói với tôi:
- A Sương hôm qua đã lập công, bổn cung vẫn chưa thưởng gì, hôm nay có thời gian gặp ngươi, không biết ngươi có mong muốn gì, có thể nói với bổn cung.
Tôi liếc một cái về phía đĩa bánh hoa quế trên bàn của Hoàng hậu, treo một nụ cười nhẹ trên mặt rồi quỳ xuống:
- Hoàng hậu nương nương, nô tỳ có một thỉnh cầu bất chính.
Hoàng hậu nghe thế sắc mặt liền biến đổi, mắt phượng nheo lại.
- Có thể cho nô tì nếm thử bánh hoa quế trên bàn kia được không ạ?
Tôi liền được ngồi trong đại điện của Hoàng hậu uống miếng trà ăn miếng bánh.
"Khụ khụ!" Tôi ăn vội quá nên bị mắc nghẹn.
Liền vội uống ngụm trà thảo dược, cơ mà sao trà này đắng thế, vị của nó thật kì lạ.
Không đợi tôi kịp phản ứng lại, bụng dâng lên một trận đau âm ỉ, mất luôn ý thức.
3.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đang nằm tại thiên điện của Hoàng hậu.
Hoàng hậu ngồi cạnh tôi với một vẻ mặt đầy cảm thông.
Tôi hốt hoảng ngồi dậy hành lễ.
Toi rồi toi rồi, lần trước thấy Hoàng hậu không quỳ, lần này trực tiếp ngất luôn tại điện của Hoàng hậu, kiểu này chắc chết luôn rồi.
- Khỏi, bổn cung cho phép ngươi không cần hành lễ.
- Hoàng hậu ngăn lại động tác đứng dậy hành lễ của tôi.
- Uất ức cho ngươi rồi, A Sương.
Nhìn vẻ mặt quan tâm của Hoàng hậu, tôi càng hoang mang Hồ Quỳnh Hương.
- A Sương cô nương trí dũng song toàn, không tiếc hi sinh thân mình bảo hộ hoàng hậu nương nương, nay nương nương đã phong cô làm người đứng đầu Thượng cung, thống lĩnh mọi việc ở Thượng cung cục rồi! - Cung nữ thân cận của Hoàng hậu chúc mừng.
Hả? Tôi chính thức ngu người luôn, tỉnh dậy cái lại thăng tiến rồi?
- Làm sao ngươi biết trong trà và bánh có bỏ một lượng lớn hồng hoa vậy?
Bị Hoàng hậu hỏi điều này, tôi càng hoang mang hơn:
- Bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tì không biết, tất cả đều là do Hoàng hậu nương nương hồng phúc ngang trời ạ.
Hoàng hậu hài lòng gật gật đầu.
- Ngày đó gặp mặt, bổn cung liền biết ngươi không phải vật trong ao (*), mặc dù ngươi nhanh nhẹn thông minh, bổn cung vẫn phải dạy bảo ngươi một chút.
Chuyện hôm nay không được để cho bất cứ kẻ nào biết.
(*)Vật trong ao: có nghĩa là người không có tham vọng cao cả
- Tạ ơn Hoàng hậu nương nương chỉ bảo.
Hoàng hậu nương nương lại dặn dò tôi thêm vài câu nữa rồi mới rời đi.
Tối nay tôi được bả cho phép ngủ lại đây.
Hôm sau rời đi, rời khỏi Phượng Nghi cung rồi, cung nữ nào thấy tôi cũng đều ngoan ngoãn cúi người hành lễ, nói thỉnh an Sương Thượng cung.
4.
Hoàng hậu thường hay bị hãm hại, thủ hạ Phượng Nghi cung liền gia tăng gấp đôi.
Người của các cung đều được đặc miễn tới Trung cung chào hỏi.
Thế là tôi thành người chạy vặt và đưa tin cho các cung, lĩnh ý chỉ của Hoàng hậu xong rồi đưa cung nữ thân cận của bả tới truyền cho các cung.
Quý phi với Hoàng hậu đó giờ không hợp nhau, từ cung Quý phi đi ra, tôi mang theo không ít những gương mặt tươi cười, sau lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nghĩ tới lát nữa còn phải tới cung của chị em bạn dì với Quý phi - Du phi, tôi liền thấy khổ vcl mà không thể nói ra được.
Lề mà lề mề đến trước cửa cung Du phi, tôi thở dài một hơi, trao một cái nhìn đắm đuối con cá chuối cho cung nữ thân cận của Hoàng hậu - Tiểu Bội, người đang mang theo tư thế hiên ngang thấy chế.
t không từ mà dẫn đầu mọi người tiến vào trong.
- Truyền ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, Trung cung mang thai, thân thể không tiện cùng các cung tần phi gặp mặt, đặc miễn lục cung tới thỉnh an.
- Tạ Hoàng hậu nương nương thông cảm.
Chúc Hoàng hậu nương nương sinh hạ long tự bình an.
- Du phi cúi lạy tiếp chỉ, lễ nghi đầy đủ chu toàn.
Hoá ra trong cung cũng có người tốt à, giống như Du phi này, dịu dàng hoà nhã lại dễ chung sống.
Ngắm gương mặt dịu dàng của Du phi, tôi không nhịn được mà cười cười.
- Trên mặt bổn cung có cái gì à? - Du phi trừng mắt nhìn tôi một cái.
Lúc này tôi mới ngớ ra, cung nữ nhìn thẳng vào phi tần là tội lớn, liền nhanh chóng rời mắt, cố tình ra vẻ lo lắng nhìn xung quanh rồi cúi thấp đầu:
- Nô tì chỉ đang nghĩ, chiếc bình sứ men xanh lam trong suốt như pha lê của nương nương rất đẹp.
Du phi nghe thế liền đổi sắc mặt, lấy lý do đau đầu đuổi tôi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, ý chỉ biếm Du phi vào lãnh cung truyền khắp hậu cung.
Cung nữ Tiểu Bội của Hoàng hậu sớm đã chờ tôi ở thiên điện, tươi cười (*) kéo tôi đến Phượng Nghi cung.
(*) Hỉ tiếu nhan khai - thành ngữ: gương mặt nở nụ cười rạng rỡ
- Sương Thượng cung đúng là may mắn lắm nha, Hoàng hậu nương nương thưởng cho người (*) trăm lượng bạc trắng kìa.
(*) Chỗ này Tiểu Bội dùng kính ngữ 您 với nữ9, mà không biết tuổi tác 2 mẻ, nên để như này
Tôi nghe mà rơi vào trầm tư, lý do lần này của bả là gì nữa?
- Ngày đó đi lục cung truyền lời, chỉ có mỗi lúc đến cung của Du phi là người chần chừ trì hoãn, cái ánh mắt người nhìn ta khi gần đến cổng cung, cùng với những lời người nói trong cung của Du phi, ta liền lập tức hiểu ý của người.
Sau khi về bẩm báo lại với Hoàng hậu nương nương, liền phái người theo dõi mọi động tĩnh bên phía cung Du phi.
Quả nhiên vào lúc canh ba thấy thái giám bên người Du phi cầm theo nửa phần hồng hoa chưa sử dụng lén lén lút lút ở cửa sau.
Thị vệ ngay lập tức bắt lại, sau một hồi đá.nh đập tra hỏi, thái giám đó liền khai hết toàn bộ chuyện Du phi giấu hồng hoa trong bình nhằm hại Hoàng hậu.
Tiểu Bội vừa hả hê miêu tả tình huống lúc đó, vừa nhìn tôi với ánh mắt sùng bái, khen tôi liệu sự như thần, tâm tư nhạy bén.
Khóe miệng tôi giật giật, không biết phải phản ứng thế nào.
Ngộ nghĩnh nhỉ, lạ lùng nhỉ.