Tôi Thắng Cung Đấu Nhờ Vô Tri

Chương 6: Công thành danh toại




Ngũ Hoàng tử tự mình thỉnh tội, xóa đi tước vị Hoàng tử, đưa đến chỗ em trai ruột của Hoàng đế vốn không có con trai để làm con thừa tự.
Khi nhận được tin này, tôi đang ở Thái Y viện lấy thuốc cho Hoàng hậu.
- Tùng nhung, tế tân, ngũ vị khương, cúc tây, hoa táo đông… cứ theo phương pháp của tôi trong nửa tháng phối thành thuốc, sau đó đem tới Phượng Nghi cung.
- Sương Thượng cung, bài thuốc này của ngài trong cung mới thấy lần đầu, có thể để lão phu nghiên cứu kĩ chút được không?
- Thoải mái đê.
- Tôi phẩy phẩy tay, vẻ mặt hào phóng.
Hen suyễn ấy à, dễ trị thôi.
Đúng lúc đang ở Ngự thiện phòng lấy canh sò điệp cho Hoàng hậu, Tam Hoàng tử khệnh khạng đi tới.
- Cô biết ngày đó Ngũ Hoàng tử trốn trong góc tường nghe lén?
- Gì?
- Nấu đậu đốt cành đậu, đậu trong nồi khóc lóc, vốn sinh cùng một gốc, sao nỡ vội thiêu nhau.
Bài thơ này là cô làm hả?
- Cứ… cứ cho là vậy đi.
- Xin lỗi, thời đại này không có Tào đại thi nhân, tôi chỉ có thể mạo danh xíu thôi.
- Cô đã sớm biết đêm tiệc Trung thu đó Ngũ Hoàng tử muốn hành thích ta?
Tôi: đầu đầy chấm hỏi
Gặp phải tình cảnh không biết phải nói gì, chỉ cần ra vẻ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt đối phương là được rồi.
- Từ lâu ta đã biết cô quả cảm hơn người, nhưng lại không ngờ cô xuất chúng đến thế.
- Tam Hoàng tử thở dài một hơi, ôm lấy tôi.
Tôi: ủa, gì dợ???
35.
Hoá ra là hồi xưa mẹ đẻ của Ngũ Hoàng tử vì đầu độc Hoàng hậu mà bị ban chế.
t.
Ngũ Hoàng tử bao năm qua vẫn luôn ôm hận trong lòng, hắn bày mưu tính kế, xây dựng một đội ám vệ, chính là để đêm Trung thu có thể tự tay giế.
t chế.
t con trai của Hoàng hậu, khiến Hoàng hậu nếm trải cảm giác tan nát cõi lòng khi mất đi con trai, từ đó báo thù cho mẹ.
Ai ngờ, bám đuôi Tam Hoàng tử đến phòng của tôi, nghe thấy bài thơ Bảy bước của tôi, cho rằng Tam Hoàng tử đã biết tỏng hết tất cả từ lâu, cố ý chờ hắn tới giế.
t, tức khắc cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Mình coi người ta là kẻ thù, người ta lại xem mình là huynh đệ.
Xấu hổ, giận dữ và mâu thuẫn đan xen, thế là Ngũ Hoàng tử lựa chọn tự mình lĩnh tội, thú nhận mọi chuyện với Hoàng đế.
Hoàng đế vốn muốn giảm nhẹ tội, nhưng hắn lại chủ động xin phế đi thân phận Hoàng tử, giải tán ám vệ, sau này chỉ làm một Thế tử nhàn hạ, sống một cuộc đời rảnh rỗi vô tri.
Tôi shock xỉu, thậm chí còn quên mất việc mình đang bị Tam Hoàng tử ôm trong tay.
Tiểu Bội phá hỏng cảnh vui mà đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh này liền ngẩn tò te, sau đó quay người rời khỏi Ngự thiện phòng, còn đóng cửa lại giúp tôi và Tam Hoàng tử.
Không phải… cô nghe tôi ngụy biện… phì, cô nghe tôi giải thích đã Tiểu Bội!
36.
Khi tôi trở lại Phượng Nghi cung.
Hoàng hậu với Quý phi lôi bà bầu Thục tần đi chơi Đấu địa chủ.
Mấy con người ai nấy đều bị dán lên mặt những mẩu giấy nhỏ.
Trên mặt Quý phi là nhiều nhất.
Ba bả thấy tôi quay về, không hẹn mà cùng buông bài xuống.
Một hồi lâu sau, Hoàng hậu thở dài.
- Ngươi có ơn cứu mạng với bản cung, bản cung cũng không phải kẻ không biết đồng cảm với người khác.
Chuyện của ngươi với Cẩn Nhi, bản cung đồng ý.
Tên đầy đủ của Tam Hoàng tử là Nam Cung Cẩn.
Mặt tôi kiểu bất lực cmnl:
- Hoàng hậu nương nương, không phải cái kiểu như ngài nghĩ đâu, nô tì với Tam Hoàng tử trong sạch như tờ giấy trắng!
- Thôi đê, nếu ngươi tính muốn vị trí vợ cả thì cứ lấy là được.
Bản cung không phải cái kiểu cha mẹ vô lý chỉ nhận con dâu nhà gia thế.
- Hoàng hậu nương nương chỉ tổ lo thừa, khi nào Sương Thượng cung xuất giá, bản cung tự khắc sẽ nhận cô ẻm là em gái, Lý gia ta là nguyên lão ba triều, còn không đủ làm ô dù cho ẻm chắc? - Quý phi cười lạnh.
Thục tần ngồi bên cạnh vuốt bụng, không dám lên tiếng.
Sau đó, hai bà kia ngồi tranh luận xem má nào cho tôi ít của hồi môn hơn thì là con choá.
Có má nào thèm quan tâm tôi nghĩ sao không hả? Ủa alo? Căn bản là tôi với Tam Hoàng hổng có quen biết gì okela?
37.
Mùa đông năm nay, Đột Quyết xâm lược.
Tứ Hoàng tử chủ động xin lĩnh binh ra trận giế.
t địch.
Hoàng đế rất là hài lòng, phong anh ta là Ngự tiền Tướng quân, theo anh trai của Quý phi nương nương ra tiền tuyến.
Ngày lâm trận, lấy đầu của tướng lĩnh Hung Nô, ném xuống dưới vó ngựa.
Chưa đầy hai tháng đã hạ được năm toà thành của Hung Nô, thắng lợi giòn giã, từ đó danh tiếng của Tứ hoàng tử trở nên vang dội.
Thư cấp báo về kinh là do chính Tứ Hoàng tử viết.
Trên đó ghi rõ những gì anh ta tận mắt nhìn thấy ở biên quan trong hai tháng ngắn ngủi, dân chúng lưu lạc khắp nơi, vì nước láng giềng quấy nhiễu khiến cuộc sống của người dân vô cùng khốn khổ.
Anh ta thỉnh cầu Hoàng đế cho phép anh ta quanh năm trấn thủ biên quan, bảo vệ nước nhà, đề phòng Đột Quyết lại tới xâm phạm.
Hoàng đế đọc đi đọc lại bức thư ấy suốt cả đêm, đóng dấu chu sa, phê chuẩn thỉnh cầu của Tứ Hoàng tử.
Cùng ngày, Thục tần sinh hạ hoàng tử, long nhan vui mừng, đặt tên cho hoàng tử là Nam Cung Chiến, tấn phong Thục tần lên Phi vị.
38.
Lúc Thục phi ở cữ, tôi thừa lúc Hoàng đế không ở đây, cùng Hoàng hậu, Quý phi đi thăm cô ẻm.
Mặc dù cung nữ tới thăm phi tần là không đúng quy định, cơ mà bây giờ mấy bả dung túng cho tôi lắm.
Có thể là sau sinh mất kiểm soát, Thục phi chả quan tâm có Hoàng hậu nương nương với Quý phi nương nương đang đứng đây, nước mắt nước mũi tèm lem, nắm lấy tay tôi kích động nói:
- A Sương, em đã sinh cho chúng ta một đứa con!(*)
(*)Cái này là câu thoại của Hải Lan nói với Như Ý trong Như Ý truyện lúc Hải Lan vừa sinh con xong ấy =]]]]]]
Hoàng hậu shock xỉu ngang!
Quý phi shock xỉu dọc!
Tôi xỉu hình parabol!
Thục phi nương nương, não người bị trôi theo nhau thai rồi hay sao mà sảng dữ vậy?
39.
Lại qua ba năm, lão Hoàng đế bộc phát bạo bệnh, về chầu tổ tiên rồi.
Trước khi thăng thiên, lập Tam Hoàng tử làm Thái tử, lại chỉ định con gái nhà Thừa tướng làm Thái tử phi của hắn.
Tân hoàng lên ngôi, việc gì cũng gấp như tên lửa gắn mông.
Hoàng hậu thành Thái hậu, Quý phi thành Quý Thái phi, Thục phi thành Thục Thái phi.
Còn tôi, vẫn là Sương Thượng cung.
Bên ngoài chuông báo tang chưa dứt, bên trong bốn người chúng tôi lén lén lút lút châu đầu chơi mạt chược trong Từ Ninh cung.
Hiện tại, Thái hậu đã chuyển vào Từ Ninh cung, ở Phượng Nghi cung là Tân Hoàng hậu.
- A Sương, ngươi cũng đừng buồn, ai gia cam kết với ngươi, cho dù không được làm Hoàng hậu, cũng ít nhất phải là Hoàng Quý phi.
Hơn nữa Cẩn Nhi sẽ chỉ yêu mình ngươi, không ai lay chuyển được địa vị của ngươi.
Bát đồng.
- Thái hậu nương nương, nô tì thật sự không thích Hoàng thượng.
Tây phong.
- Tôi không thể chịu được nữa rồi, cái tin đồn thất thiệt này truyền mấy năm rồi vẫn chưa chịu thôi nữa.
- Đông phong.
Không thích mà năm đó còn ôm ấp Hoàng thượng ở Ngự thiện phòng ấy hả? - Quý phi xàm lời.
- Bính, nhị bính.
A Sương, Hoàng đế cũng tốt mà, sao chị không cân nhắc xem? - Thục phi hùa theo.
Tôi: Có thể nghiêm chỉnh chơi mạt chược không mấy má?
40.
Lúc hệ thống thức tỉnh, cũng là ngày Tân Hoàng hậu tới gặp tôi.
Khoảng thời gian này Hoàng đế bận quốc tang, chỉ đến gặp tôi một lần, bảo tôi nhất định phải đợi hắn, sau đấy thì mất hút.
Tôi tự hỏi chờ hắn làm cái gì? Tôi còn chả thích hắn, tôi không muốn gả cho người mà tôi không thích.
- Ký chủ, chúc mừng cô đã sống sót đến cuối cùng, tuy là đầu óc cô có vẻ như có bug, nhưng dù sao thì vẫn chúc mừng cô.
- Cái gì mà vì não của tôi cơ? Tôi chính là cao thủ EQ đấy.
- Tôi bất mãn lẩm bẩm.
- Hôm nay là ngày cô rời khỏi thế giới này, hệ thống sẽ cho cô một bình rượu độc mà uống vào xong cô sẽ đau sấp mặt luôn, trúng độc mà chế.
t, sau đó rời đi.
- Gì cơ? Uống xong rồi còn phải chịu đau đớn nữa á? Tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, xong ông lại cho tôi uống thuốc gây đau đớn nữa á? Tôi không cần biết, ông nghĩ cho tôi cách khác đi.
- Okela, vậy đổi cho cô một bình rượu độc không đau, nhưng điều kiện là cô phải uống hết.
Uống hết sạch sẽ, được thôi.
Tôi cầm bình rượu, đang định đi ra thì bị nghi trượng của Hoàng hậu ngăn lại.
- Nô tì tham kiến Hoàng hậu nương nương.
- Tôi quỳ lạy.
- Đứng lên đi.
- Tân Hoàng hậu có vẻ là một người tốt, hai tay đỡ tôi đứng dậy, - Sách phong Hoàng Quý phi của Hoàng thượng sắp đến rồi, sau này chúng ta sẽ là chị em với nhau.
Nữa hả?
- Hoàng Quý phi đừng hoảng, bản cung biết ngươi và Hoàng thượng hỗ trợ nhau nhiều năm rồi, cũng không phải người không hiểu phong tình, miễn là ngươi không xung đột với bản cung, sau này chúng ta sẽ là chị em tốt.
Chị em tốt dữ chưa? Hoàng Quý phi cái con khỉ!
41.
Tôi mặc kệ lễ nghi cung đình, tay trái kéo Tân Hoàng hậu, tay phải ôm bình rượu đi tới Từ Ninh cung.
Mấy má này không ngoài dự đoán, một người đang đeo mặt nạ, hứng trí bừng bừng chơi bài.
Họ thấy tôi vô phép vô tắc lôi kéo Tân Hoàng hậu, ai nấy đều trợn mắt há mồm.
- A Sương, ngươi muốn làm cái trò gì đấy?
- Mấy bà khoan hẵng nói gì! - Tôi uống ừng ực một ngụm rượu, đã quá pepsi ơi! - Tám trăm năm không uống rượu rồi, tôi tới Hoàng cung hơn mười năm, ngày nào cũng thấp thỏm nơp nớp, sợ cái này hãi cái nọ, sợ nói sai gì đấy.
Tôi cứ nghĩ nói ít đi mấy câu thì có thể không khiến người khác chú ý.
- Nói xong, tôi lại uống một ngụm nữa.
- Không ngờ tôi không nói lại càng nổi bật hơn.
- A Sương, ngươi đừng uống nữa.
- Thái hậu muốn tiến tới cản tôi.
- Bà ngồi đó cho tôi! - Tôi chỉ vào Thái hậu, bả thực sự bị tôi doạ hết hồn.
- Hôm nay, đây chính là sân khấu của chụy.
- Khi nói chuyện rất dễ nói sai, không nói lại bị phong làm Thượng cung.
Thái hậu! Bà có biết bao nhiêu năm nay tôi sống trong cung với 7749 việc vặt vãnh nó như thế nào không?
Tôi oà lên khóc, nhân tiện nghỉ giải lao uống thêm một ngụm.
- Đến cái việc cung nữ thị vệ chim chuột nhau cũng bắt tôi phải viết bài văn 500 chữ phồn thể, ai mà chịu nổi huhuhu!
- Còn cả bà nữa Quý Thái phi… Thái hậu… chuyện nhỏ như con thỏ cũng xé ra cho to như con bò, đấu đá qua lại nửa đời người, để rồi cuối cùng lại chị chị em em như chưa từng có cuộc chia ly??? Tôi ở trong cái cung này bao nhiêu năm thì mắc kẹt giữa hai bà bấy nhiêu, rồi giờ các bà cứ thế tiêu tan hận thù?
- Hoàng thượng giá đáo! - Nam Cung Cẩn bước chân vào trong điện, ngửi thấy mùi rượu thì nhăn mày lại, rồi lại nhìn trên mặt ba vị trưởng bối ai nấy đều lộn xộn, liền lúng túng như gà mắc thóc.
- Hoàng thượng giá đáo giá đáo giá đáo, giá cái gì mà đáo! - Tôi chỉ tay về phía Nam Cung Cẩn.
- To gan! Hoàng Quý phi, ngươi như này là rất bất kính với Bệ hạ đó! - Tân Hoàng hậu quát.
- Cô ngậm cái mồm vào cho tôi! - Tôi tùy ý chộp lấy một miếng bánh quế trên bàn nhét vào miệng Hoàng hậu.
- Hắn ta còn chưa nói, cô ở đó sốt ruột cái gì? - Tầm mắt tôi có chút mơ hồ, trong bình còn sót lại mấy ngụm rượu, tôi bèn ngẩng đầu uống hết.
- Nam Cung Cẩn, bà đây khốn khổ khốn nạn lắm mới sống sót được đến cuối cùng, ông lại muốn lấy tình yêu tình báo ra để trói buộc tôi à?
- A Sương, một người phụ nữ đặc biệt độc nhất vô nhị như nàng chỉ xứng đôi với trẫm thôi, chỉ nên ở bên trẫm! - Nam Cung Cẩn vừa định tiến lên, lại bị tôi đẩy một cái ngã xuống đất.
- Bà đây ngang vai vế với mẹ mi đấy con giai.
Mi còn muốn cưới bà hả? - Tôi cảm giác ý thức đang dần mất đi, giọng ngày càng nhỏ hơn.
- Không được đâu, bà còn phải về hiện đại tiêu tiền.
- "Gió hiu hắt thổi, sông Dịch lạnh / Tráng sĩ một đi, không trở về” (*).
(*) Bài thơ Dịch thủy ca của Kinh Kha trước khi lên đường hành thích Tần Thủy Hoàng.
Bản dịch của Hiểu Minh.
- A Sương!!!
- Người đâu! Thái y! Mau gọi Thái y!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.