Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 14: Tiểu khu ấm áp đang được xây dựng (3)




Khương Tiều mở cửa để bảo an tiến vào.
Hắn đi vào phòng khách, chỉ thấy Khương Tiều và Trần Vân.
Nhìn tên bảo an thảnh thơi như đang đùa giỡn con mồi, Khương Tiều lại lần nữa khẳng định, mình phải lấy được thân phận bảo an, cô không thích tình thế bị động như vậy.
Khương Tiều biết mình là mục tiêu của hắn, nhưng vẫn không quên khiêu khích, "Rốt cuộc là có chuyện gì? Chúng tôi vẫn luôn ở trong phòng khách, không thấy có gì bất thường. Tôi trả tiền là muốn anh bảo vệ tôi, chứ không phải là để anh đến làm phiền tôi."
Bảo an chỉ vào cửa sổ bị đập vỡ, nói: "Đây là bằng chứng cho thấy có thứ gì đó đã đột nhập, tôi cũng là vì cô suy nghĩ, Khương tiểu thư."
Khương Tiều nói: "Ồ, anh hiểu lầm rồi, là tôi tự làm vỡ kính, dù sao tôi cũng đang nhàn rỗi, nên tùy tiện đập chơi thôi."
Muốn ăn vạ sao? Vây tôi sẽ tự gánh cái nồi này trước, xem anh làm sao nào?
Trần Vân & Bảo an:...
Nếu bọn họ không phải người trong cuộc, thì thực sự đã bị khuôn mặt vô biểu tình đó của Khương Tiều đánh lừa.
Khi con người nói dối, cảm xúc sẽ dao động, tất cả sinh vật dị hoá đều rất nhạy bén với những thay đổi về giá trị tinh thần của con người, vì đó chính là nguồn năng lượng của chúng.
Nhưng điều tương tự không có tác dụng với Khương Tiều, giá trị tinh thần của cô luôn ổn định như thể là cô nói thật, ngược lại, giá trị tinh thần của Trần Vân bên cạnh cô lại dao động.
Cơ mặt của nhân viên bảo an không khống chế được mà co giật - đây không phải là những gì hắn tưởng tượng.
Hắn cố ý tới đây kiểm tra, chỉ để nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Khương Tiều, để thấy cơ bắp của cô căng chặt, và nghe tiếng tim cô đập dữ dội.
Lúc này, cô cũng sẽ như bao người khác, vừa la hét vừa toát lên mùi thơm đúng chất của món ăn.
Tất nhiên, hắn sẽ không tiễn cô lên đường ngay lập tức. Chờ đến khi cô tự cho là mình đã trốn thoát, hắn sẽ im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng cô, nhìn biểu tình vừa thả lỏng lại chợt trở nên căng chặt, thực sự quá thú vị.
Lúc này, hương vị con người giống như được xào qua lửa lớn, rất thơm…
- Nhưng tất cả những điều này chỉ giới hạn trong trí tưởng tượng của hắn, còn Khương Tiều thì vẫn tản ra mùi củi khô mà bảo an chán ghét.
Hắn nói, "Có thể là sau khi Khương tiểu thư làm vỡ kính, có kẻ lạ mặt nào đó đã lọt vào. Tôi tới để kiểm tra giúp cô một chút."
Bảo an đi qua hành lang, tiến hành kiểm tra từng phòng, tiếng bước chân vang lên lạch cạch.
Trần Vân không kìm lòng được, có chút lo lắng nắm tay Khương Tiều, Khương Tiều nhìn một cái để trấn an cô.
Đừng nhìn Trần Vân bình tĩnh mà cho rằng cô không sợ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy quái vật, không sợ mới là lạ.
Dù có giả vờ bình tĩnh thế nào đi nữa, thì sự dao động của giá trị tinh thần đã chứng minh tất cả.
Khương Tiều đã cân nhắc tới việc có nên để cô tránh đi không, vì đối mặt trực tiếp với sinh vật dị hoá sẽ dễ bị tụt giá trị tinh thần.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Khương Tiều vẫn lựa chọn để Trần Vân đối mặt với bảo an cùng mình.
Nhìn thái độ của nhân viên bảo vệ, cho dù Trần Vân có trốn, thì chỉ cần hắn còn ở trong biệt thự, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị phát hiện.
Cảm giác chờ đợi thứ mà bạn sợ nhất đến từ từ thực sự là cực hình, nói cách khác, đó là thứ mà "chúng" muốn tạo ra.
Trần Vân đã trở thành người chơi, đồng nghĩa với việc sớm muộn gì cũng phải đối mặt với lũ quái vật này.
Khương Tiều cũng không thể đảm bảo rằng họ sẽ ở bên nhau trong mọi trường hợp, vì vậy điều nên làm lúc này là giúp cô ấy hết hoảng sợ, không, phải là để cô tự vượt qua nỗi sợ mới đúng.
Thực ra, ngay cả bản thân Khương Tiều cũng chưa khắc phục được sự ghê tởm trước những con quái vật này, nhưng cô đã quá quen với việc không diễn đạt cảm xúc…
Bảo an đi vòng quanh biệt thự một lần, tất nhiên là không tìm thấy gì cả.
Trước khi bảo an đi vào, Khương Tiều đã sắp xếp cho Lý Nghiêu và Trương Quyên trèo ra ngoài bằng cửa sổ.
Dựa trên quy tắc, bọn họ có thể xác định rằng những người không phải cư dân tiểu khu sẽ bị tấn công, nhưng sẽ tương đối an toàn nếu họ không ở trong tầm mắt của nhân viên bảo vệ.
Bảo an nhìn chằm chằm Khương Tiều một lúc, khóe miệng bắt đầu nhếch lên, "Khương tiểu thư, xem ra kẻ đột nhập đã trốn đi rồi, nhưng cô đừng lo, bởi vì đồng nghiệp của tôi vẫn đang ở bên ngoài."
Trông hắn có vẻ như đang lãng phí thời gian với Khương Tiều, nhưng thực chất là đang giữ chân hai người họ, dương đông kích tây!
Khương Tiều rất muốn mắng: Đám quái vật này bây giờ đều thông minh như vậy sao?
Mà trên mặt, Khương Tiều lại không cảm xúc đáp một tiếng, "Vậy thì phải cảm ơn các anh."
Khóe miệng của bảo an nhếch lên lại hạ xuống, tại sao hắn vẫn không cảm nhận được giá trị tinh thần của cô dao động, cô thật sự không lo lắng cho sự an toàn của hai người kia sao?
Lúc này, đầu óc của Khương Tiều đang điên cuồng chuyển động: Hai người họ có thể ứng phó với những tên bảo an khác không, cô phải làm gì để giúp họ giảm bớt nguy hiểm?
Bên ngoài biệt thự, Lý Nghiêu và Trương Quyên quả thực đang trong tình cảnh không tốt lắm.
Mấy phút trước, bọn họ vừa vội vàng ra khỏi biệt thự của Khương Tiều, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã có hai nhân viên bảo vệ xuất hiện rồi đuổi theo sau.
Sao họ còn không biết đây là một cái bẫy do bảo an giăng ra để bắt họ!
Đám bảo an này cũng làm việc quá chăm chỉ rồi đấy!
Trương Quyên và Lý Nghiêu một bên chật vật chạy trốn, một bên thì thầm mắng trong lòng.
Nếu là đấu tay đôi 1vs1, hai người chơi thâm niên chưa chắc đã gặp bất lợi, nhưng vấn đề là, phương thức tấn công của họ bị hạn chế, thậm chí nếu đặt bẫy cũng sẽ bị đánh giá là tấn công.
May mắn thay, thiên phú 【Toàn trí】 của Lý Nghiêu còn có năng lực cảm ứng, trước khi đặt bẫy, hắn cảm nhận được nguy hiểm khiến người ta rợn tóc gáy, liền nhanh chóng thu lại bẫy, tránh cho mình bị hố.
Thiên phú của Trương Quyên được gọi là 【Dịch chuyển tức thời】, cũng là một loại thiên phú không tồi, nhưng trong phó bản này thì hạn chế lại rất lớn: Cô chỉ có thể dịch chuyển đến nơi có mùi hương của <Độc Hồng>.
<Độc Hồng> là loài hoa cộng sinh cùng cô, những người khác sẽ ngửi thấy mùi thơm giống như hoa hồng và chỉ nghĩ đó là một bông hồng bình thường, nhưng đối với Trương Quyên, nó là mùi hương độc nhất vô nhị và là một vũ khí theo dõi tuyệt vời.
Nhưng sau khi tiến vào phó bản này, cô vẫn luôn liên tục chạy trốn, căn bản không kịp thấm mùi hương của <Độc Hồng> đến nhiều nơi khác nhau.
Trên người Khương Tiều còn mang theo hương hoa, cô có thể dịch chuyển trở về biệt thự, nhưng về đó có khi lại là tặng đầu người.
Đúng lúc đó, điện thoại của Trương Quyên sáng lên, là Khương Tiều nhắn tin tới: Cô trộm đồ được không?
Trương Quyên:???
“Trộm đồ là không thể nào, tôi là người của Cục Quản lý."
"Nhưng nếu là lấy đạo cụ thì được, phối hợp làm việc là nghĩa vụ và trách nhiệm của mỗi công dân."
Khương Tiều:...
Được rồi, cô ấy quả là người không biết xấu hổ.
Khương Tiều gửi cho cô một tin nhắn mới: Để Lý Nghiêu giúp cô, mười giây sau cô hãy dịch chuyển về biệt thự, lấy giấy tờ tùy thân trong túi trên cùng bên trái của nhân viên bảo vệ rồi dịch chuyển đi.
Trong khi gửi tin nhắn cho Trương Quyên, Khương Tiều cũng đến gần bảo an, giúp hắn sửa sang lại cổ áo, rồi vỗ vai hắn, tỏ thái độ trìu mến, "Tôi thấy cổ áo của anh hơi lệch, nên đã giúp anh sửa lại một chút."
Bảo an:?
Hắn không hiểu, người bình thường đều hận không thể cách bọn họ càng xa càng tốt? Vì sao cô ngược lại muốn tới gần hắn? Thậm chí còn không có chút ý đồ công kích nào?
Bảo an nhìn thấy dáng vẻ như quái vật của mình qua đáy mắt trong suốt của Khương Tiều: Hốc mắt trống rỗng, làn da như được dán vào mặt, trông mất tự nhiên. Biểu tình trên mặt hắn vặn vẹo, môi còn có vài vết rách sâu, để lộ phần nướu đỏ tươi bên trong.
Hắn nhớ mình đã nhìn thấy đôi mắt của một đồng nghiệp, sau đó dường như hắn gặp được Thần, nhưng mà, hắn không thể nhìn thẳng vào vị Thần đó.
Vị Thần đó đã nói: "Ta muốn xác thịt của ngươi."
Hắn vô thức đáp, "Vâng."
Sau đó, hắn liền trở nên như này.
Những người nhìn thấy hắn đều la hét bỏ chạy tứ phía, rồi trở thành con mồi của hắn.
Hắn rất thích thú với quá trình đi săn, nhưng bây giờ, khi nhìn thấy chính mình trong mắt Khương Tiều, hắn nhận ra rằng nếu hắn nhìn thấy khuôn mặt này, bản thân cũng sẽ cảm thấy sợ hãi?
“Tại sao?” Bảo an khàn giọng hỏi.
Tại sao cô vẫn tiếp cận tôi mà không sợ hãi?
Đương nhiên là vì tới gần hắn, Trương Quyên sẽ dễ xuống tay hơn, dù sao thì Trương Quyên cũng dịch chuyển dựa theo vị trí của mùi hương trên người Khương Tiều, khoảng cách với bảo an càng nhỏ thì sai sót càng nhỏ.
—— Tiếc là lời nói thật này, có đánh chết cô cũng không nói.
“Tất nhiên là vì những người bảo vệ quy tắc đáng được tôn trọng.” Giọng của Khương Tiều vang lên vững vàng, như thể chuyện cô làm chỉ là một việc nhỏ không đáng kể tới.
Nhưng lúc này, càng bình tĩnh, càng có vẻ bất thường.
Bảo an chưa kịp cảm động được hai giây, Trương Quyên bỗng từ trong không khí xuất hiện, trực tiếp vươn tay đem chứng nhận ở trong túi hắn cướp đi. Sau đó, cô liền biến mất ngay lập tức.
Tất cả diễn ra quá nhanh khiến bảo an không kịp phản ứng.
Chờ khi hiểu ra mọi chuyện, hắn hoàn toàn quên hết chút cảm động vừa mới trỗi dậy, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ giận dữ, "Tên trộm đáng chết!"
Sau khi mất giấy chứng nhận, toàn bộ khuôn mặt hắn nhanh chóng bị thối rữa, máu đen trộn lẫn thịt thối rớt xuống sàn, làm bốc lên một trận khói trắng ăn mòn cả sàn nhà đẹp đẽ.
Bảo an lúc trước còn giữ nguyên hình người, nhưng lúc này cơ bắp lại phồng lên, trực tiếp xé nát đồng phục, bây giờ hắn chỉ còn lại bản năng săn mồi.
Hắn phải xé xác tên trộm chết tiệt đó thành trăm mảnh!
Bảo an định nhảy xuống cửa sổ nhưng bị Khương Tiều ngăn lại, Trương Quyên và Lý Nghiêu lúc này đang gặp khó khăn, cô không thể tiếp tục tăng thêm nguy hiểm cho bọn họ được nữa.
Bảo an quay lại định giết Trần Vân trước nhưng Khương Tiều lại chặn hắn, cô không động thủ, mà muốn từ từ chơi với hắn ta.
Khương Tiều đã thành công kéo lại giá trị thù hận của nhân viên bảo vệ, hắn quyết định giết chết cô trước.
Trần Vân đã được Khương Tiều dặn dò từ lâu, thời cơ vừa tới, cô lập tức gọi điện cho bảo an, "Ở đây có kẻ lạ mặt giả làm bảo an, các người mau đến xử lý ngay lập tức!"
Đây cũng là một bài kiểm tra, để xem quy tắc sẽ ưu tiên cái nào hơn?
Người ngoài khu và bảo an giả mạo, quy tắc sẽ xử lý ai trước?
Suy đoán của Khương Tiều là: Bảo an giả mạo.
Mất đi thân phận nhân viên bảo vệ, lại không phải là cư dân ở đây, đồng thời phạm phải hai quy tắc, tội càng thêm tội.
Cư dân đã thông báo cho bảo an đến để xử lý, những con quái vật đó chắc chắn không có lý do gì để ngồi yên.
Quả nhiên, một phút sau, hai nhân viên bảo an khác liền xuất hiện, lao về phía bảo an giả mạo rồi hung hăng cắn xé hắn.
Hai tên này là bảo an đang truy lùng Lý Nghiêu và Trương Quyên, bọn họ ở gần biệt thự Khương Tiều nhất, đương nhiên sẽ là người tới đầu tiên.
Con quái vật mất đi lớp che chắn thân phận bảo vệ, vốn đã suy yếu, mặc dù đang trong trạng thái điên cuồng nhưng dưới tình thế 1vs2, hắn vẫn không phải là đối thủ của hai bảo an kia.
Mắt thấy mình sắp bị hai tên bảo an cắn xé hết, trong mắt hắn chợt lóe lên một tia lãnh ý, đem hai cánh tay cho đồng nghiệp gặm cắn, sau đó cả người lao thẳng về phía Khương Tiều.
Khương Tiều:?!
Sắp chết nhưng vẫn phải kéo cô đi cùng?
“Cẩn thận!” Trần Vân sốt ruột lao tới, nhưng cô cách Khương Tiều quá xa.
Khương Tiều ngả người về phía sau, nhưng không thoát được con quái vật, hắn nhảy lên người cô nhưng không tấn công cô, thay vào đó, một luồng sáng trắng xuất hiện từ tay Khương Tiều, kết nối với con quái vật.
Ánh sáng trắng này quá quen thuộc, chẳng phải là thiên phú mà cô đã quyết định không sử dụng trước mặt người khác hay sao!
Vấn đề là, 【Cắn nuốt】 không phải là kỹ năng chủ động sao?! Vì sao nó lại bị động kích hoạt chứ!
Khương Tiều muốn chửi thề!
Dây thanh quản của con quái vật đã bị ăn mòn gần hết, hắn gian nan lẩm bẩm, "Tôi… tự… nguyện... dâng hiến..."
Khi sắp biến mất hoàn toàn, hắn ngược lại khôi phục được chút thần trí, trên mặt hiện lên cảm xúc nhẹ nhõm, "Cảm ơn cô."
Đó là những gì Trương Quyên và Lý Nghiêu nhìn thấy khi trở về biệt thự.
Họ nhìn Khương Tiều, trợn mắt há mồm.
Khương Tiều:...
Lần này có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Đây chắc chắn là quả báo!
“Nghe tôi giải thích.” Khương Tiều luôn cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.