Tôi Thật Sự Rất Đẹp

Chương 20:




Đạo diễn Lâm lẩm bẩm xong rồi rời đi, mọi việc còn lại đều giao cho trợ lý đạo diễn và những người khác.
Amy là người đứng ra đàm phán hợp đồng, bọn họ chỉ có thể thương lượng đại khái về các điều khoản, phần còn lại giao cho công ty.
Đoàn phim bây giờ vội vàng bắt đầu công việc, đều là tiền bạc nên một ngày cũng không được chậm trễ. Đạo diễn Lâm nổi tiếng kén chọn, bây giờ cuối cùng cũng gật đầu, Viên Ninh tuy là người mới nhưng thù lao đóng phim cũng rất hậu hĩnh.
Mà Amy cũng không phải loại người được được đằng chân lấn đằng đầu. Dù sao cũng được quay phim với đạo diễn Lâm, đối với một người mới như Viên Ninh mà nói, cô cũng nguyện ý không cần thù lao đóng phim.
Hai bên nhiệt tình hợp tác, nhanh chóng thảo luận về các vấn đề chung.
Dựa theo tình hình chung, lẽ ra bọn họ nên cùng nhau ăn bữa cơm, nhưng đoàn phim hiện đang vội, Viên Ninh cũng cần xin phép đạo diễn Chung tạm nghỉ. Hai bên ăn ý giao hẹn, chờ Viên Ninh đóng máy xong sẽ ăn một bữa thật ngon để chúc mừng sự việc.
Amy sợ có người trong công ty cản trở xảy ra vấn đề, nên vừa lên xe đã gọi điện thoại cho Hàn Thần, không lãng phí thời gian nói những lời khách sáo: "Hôm nay tôi cùng Viên Ninh đến thử vai bộ phim điện ảnh 《 Thám tử 》 do đạo diễn Lâm đang thực hiện. Nhân vật thử vai không phải là pháo hôi, nếu là pháo hôi thì sao đạo diễn Lâm có thể tự mình thử vai được? Đúng vậy, chính là vai diễn mà người kia vừa kết thúc hợp đồng, chúng tôi đã nhận được. Tôi gần đây không có ở công ty, anh hỏi tổng giám đốc nhiều một chút, được rồi."
Trao đổi xong, Amy tắt điện thoại, vừa lái xe vừa nói: "Em đúng là một ngôi sao may mắn".
Viên Ninh ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ lái: "Đều là nhờ chị Amy nâng đỡ."
Amy cười lắc đầu: "Ở trong đoàn làm phim thái độ của em nhất định phải khiêm tốn, biết không?"
Viên Ninh dạ một tiếng, lấy điện thoại ra xem kịch bản của 《 Thám tử 》.
Chỉ sợ đạo diễn Lâm hay gắt hơn nhiều so với những gì cô ấy biết, vì vậy Amy cố ý gọi điện nói với tổng giám đốc về vấn đề này: "Công ty vẫn đang tranh giành nhân vật này phải không?"
Amy lúc trước không nói, chẳng qua là cô không muốn tạo áp lực quá lớn cho Viên Ninh mà thôi: "Không chỉ công ty chúng ta, mà các công ty khác cũng đang tranh giành."
Chỉ là Vĩnh Gia Entertainment thực sự không có khả năng để cạnh tranh với các công ty khác.
Rốt cuộc Vĩnh Gia Entertainment... Xét về lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, thực sự không có ai có thể làm lại được, không những vậy, trong lĩnh vực âm nhạc, còn có rất nhiều tiểu thiên vương và tiểu thiên hậu, nhưng lại không có thiên vương hay thiên hậu chân chính.
Nói một cách đơn giản, Vĩnh Gia Entertainment có lớp vỏ đẹp đẽ bên ngoài nhưng bên trong lại không có trụ cột, chính là bên ngoài vô cùng hào nhoáng, nhưng nội bộ vẫn đang đấu đá không ngừng.
Amy đương nhiễn sẽ không nói những lời này với Viên Ninh, mà chỉ dặn dò: "Các tác phẩm của đạo diễn Lâm đều rất được giới phê bình khen ngợi và ăn khách, vì vậy em không cần lo lắng về vấn đề doanh thu phòng vé. Không những vậy, diễn viên nam chính còn mời ảnh đế Trịnh, đảm bảo kép."
Viên Ninh hiểu được, cô quyết định buổi tối ôn tập các dạng bài tập và tìm hiểu các tác phẩm của đạo diễn Lâm. mỗi đạo diễn sẽ có những thói quen quay phim của riêng mình. Cô tìm hiểu trước một chút, quay phim lần mà hợp tác tốt thì mới có cơ hội cho những lần tiếp theo.
Amy giới thiệu một số cái tác phẩm: "Tác phẩm của đạo diễn Lâm rất nổi tiếng, có một vài tình tiết có thể sẽ trở thành kinh điển, này đều là phim điện ảnh của đạo diễn Lâm quảng bá. Ngay cả ảnh đế Trịnh Dương cũng hợp tác với đạo diễn Lâm."
Viên Ninh hiểu ra: "Trong đoàn phim đạo diễn Lâm là người độc đoán, mà ảnh đế Trịnh là phó lãnh đạo."
(*) Độc đoán: ý chỉ đạo diễn Lâm thuộc kiểu độc đoán, không tiếp thu ý kiến của người khác, đặc biệt là không thể nghe những ý kiến trái với ý của mình.
"Em nói như vậy cũng không sai." Amy dặn dò: "Đạo diễn Lâm không thích có quá nhiều người phim trường, ngay cả ảnh đế Trịnh cũng không mang theo trợ lý."
Viên Ninh kỳ thực rất thích hợp tác với loại đạo diễn này, bởi vì bọn họ không cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần làm ra một bộ phim điện ảnh hay, thậm chí không cần lo lắng về vấn đề đầu tư: "Chị Amy Yên tâm, em có thể tự lo cho mình mà, hơn nữa em cũng không còn nhiều thời gian nữa."
Amy lo lắng cũng vô dụng: "Lâm đạo diễn có đội ngũ của chính mình, cũng đã quen dùng đội ngũ của mình, nếu em có cái gì không hiểu thì hỏi."
Viên Ninh nghe ra ý tứ trong lời nói của Amy, đây là nói cho cô biết ngay cả nhân viên công tác địa vị cũng cao hơn cô nên cũng được đắc tội sao?
Chẳng lẽ chị Amy không sợ nếu chị nói không rõ ràng cô sẽ hiểu rõ sao?
Amy hoàn toàn không có lo lắng như vậy, cô ấy tin tưởng vào tính cách của Viên Ninh, biết cô không phải loại người không có đầu óc chà đạp lên người khác. Amy đã bắt đầu suy tính rồi, mặc dù Viên Ninh chưa có tác phẩm chính thức, nhưng cô hiện đang tham gia đóng phim điện ảnh của đạo diễn Lâm và phim truyền hình của đạo diễn Chung, nên tài nguyên của công ty hẳn là nghiêng về Viên Ninh nhiều hơn, chẳng hạn như lời mời tham dự liên hoan phim vào tháng tới.
Và một số chương trình tạp kỹ Viên Ninh có cơ hội tham gia không?
Vẫn nên quên đi, đối với Viên Ninh hình tượng không tốt, cho dù công ty có đề nghị, cô cũng sẽ từ chối, chương trình tạp kỹ 《 PK diễn xuất 》 là đủ rồi.
Viên Ninh không biết rằng Amy đang suy nghĩ về những điều này, cô đang suy xét có nên mua một chiếc máy tính khi nhận được thù lao đóng phim hay không. Viên Ninh phát hiện ra rằng bản thân có thể tìm kiếm một giáo viên dạy online, kiến thức cấp 2 cô còn có thể tự học nhưng kiến thức cấp 3... Mặc dù chi phí dạy kèm online không hề rẻ nhưng hiện tại nó phù hợp nhất với cô về thời gian lẫn chế độ bảo mật, quan trọng là làm thế nào để tìm được một gia sư đáng tin cậy?
Xe dừng lại, Viên Ninh đã quyết định mua laptop trước, dù sao có máy tính thì làm cái gì cũng tiện, số tiền dư còn lại sẽ gửi về gia đình, chuyện gia sư thì phải đợi một chút.
Viên Ninh thầm khóc vì sự nghèo khổ của chính mình.
Vì trời đã tối nên Amy bảo Viên Ninh về phòng, còn cô tự mình đến phòng của đạo diễn Chung, dù sao Viên Ninh còn trẻ và lại là một nghệ sĩ, có rất nhiều chuyện nên tránh, không chỉ vì tốt cho Viên Ninh, mà còn vì lợi ích của đoàn phim.
Viên Ninh không hỏi thêm gì nữa và ngoan ngoãn trở về phòng, bởi vì ngày mai phải đi nên cô không lấy hành lý ra, chỉ lấy những thứ cần phải dùng trong buổi tối, sau đó làm ổ trên chiếc sô pha nhỏ, lấy điện thoại ra để bắt đầu công việc yêu thích của bản thân, chính là mua sắm online.
Khi Amy quay trở lại, Viên Ninh đã chọn được mẫu laptop mà bản thân muốn, cô đợi khi đến đoàn phim 《 Thám tử 》 rồi hỏi rõ địa chỉ mới đặt hàng.
Viên Ninh vừa định chào hỏi Amy, liền nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc nghe điện thoại của Amy, cô dứt khoát im lặng, sau đó nhẹ bước chân đi rửa mặt trước.
Khi Viên Ninh đi ra, cô thấy Amy đang vẫy tay với cô và nói: "Em còn nhớ Sở Mông không?"
Viên Ninh đương nhiên nhớ rõ, đó là nữ chính trong cuốn sách này mà, cô gái được chọn, là người mà nàng vừa mới đắc tội.
Amy cười lạnh trào phúng nói: "Cô ta vậy mà có thể dụ được nhị thiếu gia Hàn đưa cô ta đi tìm đạo diễn Lâm."
Viên Ninh trợn to hai mắt, suýt chút nữa ngạt thở, sao lại gặp cô ta nữa rồi?
Từ từ.
Viên Ninh đột nhiên nhớ tới một sự kiện, hình như trong sách có nhắc tới.
Bởi vì Sở Mông biết rằng một vị đạo diễn nổi tiếng tạm thời thay đổi nữ diễn viên, sau này nữ diễn viên đó còn nhờ vai diễn này mà được đề cử Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Sở Mông bắt chước diễn xuất của nữ diễn viên kia, sau đó sử dụng hệ thống thay nữ diễn viên kia đóng vai nhân vậy này, sau này còn kết bạn với ảnh đế?
Không biết là do tác giả quên hay vì lí do gì, về sau càng thiên về miêu tả Sở Mông cùng ảnh đế, không hề đề cập đến bộ phim này doanh thu phòng vé là bao nhiêu, còn có đoạt giải nữ diễn viên phụ xuất sắc hay không.
Vậy đạo diễn nổi tiếng là đạo diễn Lâm, bộ phim điện ảnh là 《 Thám tử 》, và ảnh đế chính là Trịnh Dương?
Viên Ninh ôm ngực, sau đó đi đến bên mép giường, tìm một góc độ tốt mới ngã xuống, bởi vì giường rất êm nên cơ thể của cô nảy nảy lên: "Em, em muốn bình tỉnh lại."
Amy khó hiểu nhìn vẻ mặt của Viên Ninh: "Em đừng lo lắng, mặc dù nhị thiếu gia Hàn ra mặt nhưng tổng giám đốc vẫn là Hàn Thần, anh ấy chắc chắn sẽ không để em phải chịu thiệt thòi. Hơn nữa, em là do đạo diễn Lâm lựa chọn, em sợ cái gì?"
Viên Ninh nhìn Amy với vẻ mặt đờ đẫn, rất muốn nói rằng chị Amy không biết Sở Mông đáng sợ như thế nào đâu. Cô ấy có bàn tay vàng, nếu cô ấy động tay động chân vào tâm trí của đạo diễn Lâm thì sao đây?
Amy duỗi eo, một chút cũng không để Sở Mông trong lòng: "Đêm nay chị không về, sáng sớm ngày mai còn phải đưa em đi."
Viên Ninh giãy giụa vài cái, đá văng dép lê, chui vào trong chăn cuộn tròn lại, thế giới này đối với cô quá đáng sợ, cho cô về nhà đi mà? Không có khả năng, Viên Ninh chỉ có thể cầu nguyện hào quang nữ chính mất đi hiệu lực, hoặc là nghĩ cách thuyết phục đạo diễn Lâm
Nhưng làm thế nào mà chị Amy không bị ảnh hưởng ngay từ đầu?
Viên Ninh đang muốn suy nghĩ, chợt nhớ tới hôm nay còn bài chưa học, cả người trở nên cứng đờ, vội vàng đứng dậy lấy điện thoại ra, lên mạng tìm kiếm chương trình học tập.
Chuyện của Sở Mông là vấn đề của ngày mai, bây giờ việc học tập là quan trọng nhất. Viên Ninh phải rèn luyện thói quen kỷ luật bản thân, dù sao đây cũng là một việc rất thống khổ, người ta nói mất bảy ngày để hình thành một thói quen. Có lẽ sau bảy ngày... cô có thể làm quen với nỗi thống khổ đó.
Khi Amy đi ra, cô thấy Viên Ninh đang nhìn vào điện thoại với vẻ mặt đau khổ, điều này khiến cô giật mình: "Em làm sao vậy? Trên mạng có người bôi đen em à?"
Viên Ninh có chút nghẹn khuất, không thể nói bản thân học môn toán cấp 2 cảm thấy rất khó: "Em đang tổng ôn tập lại kiến thức cấp 3, nếu muốn thi đại học B, em cảm kiến thức căn bản của em chưa vững nên học lại từ lớp 10. Sau khi kiểm tra lại, em phát hiện nhiều điểm em vẫn còn thiếu sót."
Amy thở phào nhẹ nhõm, cô dùng khăn lông lau tóc: "Vậy em chăm chỉ học tập đi nhé."
Viên Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Amy khuyên nhủ: "Em cũng đừng quên xem kịch bản."
Viên Ninh dạ một tiếng: "Ta ôn tập một giờ, sau đó sẽ xem kịch bản."
Amy cũng không quấy rầy Viên Ninh nữa mà lấy laptop ra bắt đầu xử lý công việc, cô cảm thấy mình chưa xử lý chưa được bao nhiêu thì nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức.
Viên Ninh lập tức tắt đồng hồ báo thức, ném điện thoại sang một bên và làm các bài thể dục cho mắt.
Amy khóe miệng giật giật: "Em nói học một giờ, thật sự là một giờ sao. Còn đặt báo thức nữa."
Viên Ninh nhắm mắt lại, cô cần phải bảo vệ đôi mắt đẹp của mình, nếu bị cận thị sẽ không đẹp: "Em rất có ý thức về thời gian nhé, hơn nữa em còn phải gửi những bức ảnh buổi sáng chụp vào nhóm nữa."
Amy không khỏi lắc đầu, đúng là một đứa trẻ, rõ ràng vừa rồi còn lo lắng về việc Sở Mông muốn đi gặp đạo diễn Lâm, hiện tại lại bắt đầu đùa giỡn.
Chăm sóc mắt xong, Viên Ninh lấy điện thoại di động bấm vào album ảnh: "Em muốn tìm một ít ảnh đẹp, sau đó... a a a a!"
Tiếng hét chói tai làm Amy giật mình: "Sao thế?"
Viên Ninh dùng ngón tay lướt nhanh màn hình, suýt chút nữa ngã quỵ: "Cố Phi Ngang! Anh ấy rốt cuộc chụp ảnh như thế nào vậy? Đây là góc độ tốt mà anh ấy nói sao?"
Amy cũng có chút tò mò, cô đứng dậy đi đến bên cạnh Viên Ninh, nhìn qua.
Trên màn hình điện thoại, Viên Ninh đang hóa trang thành Nguyệt Dao... Ảnh chụp trông cô dường như thấp đi 10cm, hơn nữa cô nhìn còn béo hơn, mắt nhắm, há miệng và tóc vừa lúc dính vào khuôn mặt...
Amy trầm mặc hồi lâu: "Xóa đi."
Viên Ninh đã nghiến răng nghiến lợi gửi tin nhắn cho Cố Phi Ngang: "Tuyệt giao! Tuyệt giao! Chúng ta tuyệt giao!"
Cô không bao giờ nghĩ rằng, điều đáng sợ hơn camera trước của điện thoại chính là kỹ thuật chụp ảnh của Cố Phi Ngang!
_______________________
Nếu thấy hay thì hãy vote cho truyện, để mình có động lực viết tiếp nha. 🙆‍♀️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.