Tôi Thực Sự Không Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 14: Cảm hóa




Trước khi chuyển trường, Phương Nghiên Duy thường xuyên cùng mấy người Lâm Dữ Tống đến khu trò chơi điện tử chơi điên cuồng.

Cậu không nghiện game, chỉ cảm thấy loại hình giải trí có tính chất cạnh tranh này rất có khả năng làm cho tâm tình người ta thả lỏng.

Nhưng hôm nay cậu chơi không quấ thoải mái.

Lộ Chấp thẳng tắp đứng bên cạnh cậu, cách không xa không gần nhìn cậu, làm cho lần chơi xe mô tô này của cậu tương đối... Tuân thủ các quy tắc giao thông.

Như thể tăng tốc độ một chút thôi cũng sẽ bị thu bằng lái xe luôn vậy, hai phút ngắn ngủi nhưng làm cho cậu cảm thấy như bị kim châm vậy.

Học sinh giỏi có khuôn mặt như tảng băng, mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, không phù hợp với ánh đèn sặc sỡ của khu trò chơi điện tử này.

Phương Nghiên Duy lái không nổi nữa.

Cậu phớt lờ vẻ mặt lãnh đạm của Lộ Chấp, đẩy người, đi đến một khu vực khác.

Lộ Chấp mặc cho cậu nắm lấy tay mình, vô định đi về phía trước, dừng ở trước máy ném bóng rổ.

Còn có thể nháo đến mức nào nữa đây.

Phương Nghiên Duy cầm quả bóng rổ, vững vàng ném vào giỏ, mấy cô gái xung quanh đã đi theo bọn họ rất lâu, đứng lại nói chuyện với bọn họ.

Ném bóng không sợ tăng tốc, Phương Nghiên Duy chơi rất tốt.

Trên đầu ngón tay của cậu còn dán một miếng dán màu trắng lấy từ chỗ Lộ Chấp, cổ tay linh hoạt xoay một cái, có thể ném bóng chính xác vào giỏ.

Mọi việc đều không hề có sự sắp đặt trước, theo tâm ý mà đến, đi tới đâu cũng là tiêu điểm chú ý, Lộ Chấp kỳ thật không quá thích làm mấy cái việc này.

.

Đang nhìn, hắn bị nhét vào một quả bóng rổ vào trong tay.

"Cậu thử xem." Phương Nghiên Duy nói.

Lộ Chấp cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên ngón tay cầm bóng rổ.

"Không phải chứ học bá." Phương Nghiên Duy lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, "Cậu ngay cả bóng rổ cũng không biết đánh à. "

"Cũng đúng." Phương Nghiên Duy đẩy người về phía trước một chút, "Học bá các cậu chơi thể thao cũng không được lắm, tôi dạy cậu. "

Cậu mua quyển sách hướng dẫn dỗ dành khiến người ta vui vẻ, muốn cho đối phương nhìn thấy ưu điểm của mình, sau đó sẽ để đối phương cảm nhận được điểm giỏi của bản thân mình.

Sau đó, cậu có thể dạy Lộ Chấp ném bóng.

Cậu đứng ở sau lưng Lộ Chấp, Lộ Chấp cao hơn cậu, cậu chỉ có thể hơi khẽ nhấc chân, nắm lấy cổ tay Lộ Chấp.

" Cậu phải dùng sức ở đây." Giọng nói của cậu dán vào bên tai Lộ Chấp, "Cánh tay giơ lên, tìm đúng vị trí, ném về phía trước. "

Quả bóng bị ném ra ngoài, rơi cách giỏ nửa mét, đập trên mặt đất.

"Không có việc gì." Phương Nghiên Duy vỗ vỗ bả vai Lộ Chấp: "Lần đầu tiên chơi trò này không vào được cũng không sao. "

Cậu ôm vai Lộ Chấp, đôi mắt cười tràn ngập ánh sáng: "Anh Chấp, ngoài việc học tập, trên thế giới còn có rất nhiều chuyện thú vị. "

Cuộc sống của Lộ Chấp thoạt nhìn đơn điệu lại vắng vẻ, theo cậu thấy quả thực khó có thể tưởng tượng.

Không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy, cho dù là sống trong sự vây quanh và khen ngợi của giáo viên và phụ huynh, Lộ Chấp thoạt nhìn cũng không vui vẻ như vậy.

Coi như cậu tự chủ trương, ép Lộ Chấp bị kéo vào thế giới của mình, hy vọng người bạn đồng trang lứa tạm thời sống cùng với cậu trong cùng một ngôi nhà có thể có thêm sức sống một chút.

Cơm trưa hai người giải quyết ở một quầy hàng lưu động cạnh ven đường, Phương Nghiên Duy thấy vài thứ đồ ăn vặt thường ngày chưa từng thấy qua, liền dẫn Lộ Chấp chen tới.

Bàn thấp bên đường, rải rác đặt mấy cái ghế chân thấp, người dân địa phương dù mặc áo vest hay đi dép tông, ngồi xuống ven đường, là có thể ăn được một bữa cơm trưa.

Những người này ăn mặc tùy ý, một tay bia một tay nướng xiên, tư thế ngồi tùy ý, lớn tiếng dùng tiếng địa phương tán gẫu, Lộ Chấp ngồi trong bầu không khí như vậy, liền trông rất dễ thấy.

"Cơm chiên, không bỏ hành tỏi vào." Phương Nghiên Duy lật xem thực đơn: "À đúng, không cần thêm giăm bông nữa. "

Lộ Chấp có chút bất ngờ nhìn cậu một cái.

"Tôi nói không sai chứ." Phương Nghiên Duy hỏi, "Căn cứ theo quan sát của ta, sở thích của Lộ Thần chúng ta là như vậy. "

Lộ Chấp: "Ừm. "

Thích làm ầm ĩ, nhưng không ngờ lại rất ... chu đáo?

Chỗ bọn họ ăn cơm gần trường trung học Lộ Tự, cũng có vài học sinh ở trường đi ngang chỗ nàu, trong lời nói, đều là chuyện của trường học.

"Phương Nghiên Duy mới chuyển tới, rất điên đó." Một học sinh nói, "Lý Khôn kiêu ngạo đến như vậy, thầy giáo cũng không quản gì, lúc trước còn bởi vì đánh nhau mà vào đồn cảnh sát, kết quả trực tiếp bị Phương Nghiên Duy xử lý trực tiếp. "

"Lý Khôn nhiều lắm cũng coi như là tiểu đệ, Phương Nghiên Duy quá kiêu ngạo, đám người trong trường sớm muộn gì cũng sẽ tìm cậu ta gây phiền toái."

Nói xong, hai người đi xa.

"Tôi trông rất kiêu ngạo sao?" Phương Nghiên Duy chỉ vào chính mình hỏi Lộ Chấp.

Lộ Chấp đang rút một tờ giấy lau bàn, liền nghe thấy người này lẩm bẩm: "Thật tốt quá. "

Lộ Chấp: "..."

Phương Nghiên Duy gặp phải chút tai nạn nhỏ vào ngày hôm sau.

Buổi sáng, cậu và Lộ Chấp cùng nhau đi học, khi đi ngang qua tòa nhà giảng dạy, Lộ Chấp bỗng nhiên nhẹ nhàng giơ tay lên, đẩy cậu về phía trước một mét.

Một xô nước bẩn rơi xuống từ trên cao và rơi vào vị trí mà cậu vừa đứng.

"Xin lỗi bạn học." Trên lầu hai có một nam sinh thò đầu ra, trên gương mặt nhìn thành thật tràn đầy áy náy, "Không cẩn thận hắt nước xuống. "

Phương Nghiên Duy có ấn tượng, đây là bạn học lớp 1 của bọn họ, tên là Lý Chu, ngày thường nhìn rất ôn nhu.

" Cậu mù à?" Cậu đe dọa như thường lệ.

"Thật xin lỗi xin lỗi." Lý Chu liên tục xin lỗi.

Tiết mục kỷ niệm thành tựu trường dành cho Phương Nghiên Duy.

Phương Nghiên Duy vừa đến lớp học, liền phát hiện trên bàn học của mình, đặt một cái hộp đàn.

Đây là do Hà Tuế hỏi mượn giáo viên chủ nhiệm Trần Tang Du.

"Phương ca." Hà Tuế Tuế nói, "Anh'' mau luyện tập, tuần sau trường khánh thành, thể diện lớp chúng ta đều trông cậy vào cậu. "

Phương Nghiên Duy cất đàn vào bàn làm việc.

"Cũng may có cậu." Hà Tuế Tuế nói, "Bất quá hình như Lý Chu còn rất thất vọng, vốn là lớp chúng ta là hợp xướng lớn, cậu ấy học qua một chút thanh nhạc, là hắn dẫn xướng. "

Phương Nghiên Duy không quan tâm đến bài hợp xướng, cậu cúi đầu, lấy một tờ đề thi viết lên một phần trống tên Lộ Chấp, xoay người, ba một tiếng, vỗ bài thi lên bàn Lộ Chấp, cười khiêu khích.

Lộ Chấp gấp bài thi lại, kẹp vào trong trang sách, bút trong tay nhẹ nhàng chọc vào cổ Phương Nghiên Duy hai cái.

"Làm gì?" Phương Nghiên Duy quay đầu.

"Rút một cái." Lộ Chấp lấy ra một xấp đề thi.

Phương Nghiên Duy: "..."

Mẹ nó cậu còn chơi nghiện đúng không?

Cậu mắng mọt sách một câu, đưa tay rút ra một tấm từ trong đó.

Yo, sinh học? Rõ ràng cậu muốn bài ngữ văn hơn mà.

Nếu không lại rút... Lại rút thêm một con quỷ nữa.

"Số lượng đề thi này..." Cậu xách theo một góc đề thi, "Hình như so với lần trước còn nhiều hơn a. "

Hơn một nửa, còn đều là đề chép tay, dường như tất cả đều chiều cậu để cậu đọc dễ hơn, Lộ Chấp tự hạ thấp địa vị của mình so với bình thường .

"Ừm." Lộ Chấp thu bài thi lại, "Ấn bản giới hạn, số lượng đề tăng gấp đôi. "

Phương Nghiên Duy: "..."

Mặc kệ nói như thế nào, tuy rằng nghe không hiểu lắm, kỳ thật cậu cũng không thấy ghét việc Lộ Chấp giảng bài cho cậu

Người này lạnh như băng, chỉ có những lúc giảng bài cho cậu, mới có thể đem chút xíu lực chú ý lên người cậu.

Chỉ có lúc này, cậu mới cảm thấy, quan hệ của bọn họ thân thiết hơn rất nhiều, Lộ Chấp và cậu cũng không còn cô đơn nữa.

Cậu mang theo bài thi sinh học có số lượng giới hạn này, khoảng thời gian nghỉ trưa trải phẳng trên bàn học, choáng váng nhìn.

"Cố Nhất Phàm." Ai đó mở cửa sổ, gọi tên của một người bạn cùng lớp, "Đưa cốc nước của tôi." "

Phương Nghiên Duy ngẩng đầu, là Lý Chu đã gặp qua buổi sáng.

Cậu không có hứng thú cúi đầu.

Cố Nhất Phàm ném một cái ly qua, lúc Lý Chu cầm không cẩn thận, nước còn sót lại trong cốc đổ lên bàn Phương Nghiên Duy.

Bài thi phiên bản giới hạn của Phương Nghiên Duy bị ướt.

"Cậu làm cái gì vậy?" Phương Nghiên Duy đứng lên, mở cửa sổ hoàn toàn, cửa sổ thủy tinh phát ra âm thanh nặng nề.

"A, thật xin lỗi." Lý Chu vâng vâng dạ dạ nói, "Tôi thật sự không biết trong ly còn có nước. "

Cậu ta bị Phương Nghiên Duy ấn bả vai xuống, bối rối trong mắt thoạt nhìn không phải giả.

- Phương Nghiên Duy! Giáo viên chủ nhiệm đi ngang qua, rống lên một tiếng, "Em" còn muốn đánh bạn học cùng lớp? "

"Trước khi tôi đánh cậu ta, tôi cần phải đối lớp trước à?" Nói là nói như vậy, Phương Nghiên Duy vẫn buông tay nắm bả vai Lý Chu ra.

Mọi người đều nói không phải cố ý, hình như thật sự là không cẩn thận, cậu quả thật không tìm được lý do đánh người.

Bút mực trên bài thi giới hạn bị nước nhòe một chút, trang giấy cũng thấm nước.

Lộ Chấp ngồi ở hàng ghế sau, nhìn thấy Phương Nghiên Duy bơ phờ nằm sấp trên bàn, tự biến mình thành máy sấy tóc hình người, từng chút từng chút một thổi vết nước trên giấy thi.

"Người Miêu Cương." Hà Tuế nói, "Cậu có biết cái kiểu người bề ngoài nhìn thì như vậy nhưng thực ra lại không phải như vậy không? "

"Đó là cái gì?" Phương Nghiên Duy không hiểu.

"Lý Chu hình như không hài lòng về việc cậu cướp show của cậu ta." Hà Tuế cúi thấp giọng nói, "Cậu ấy luôn như vậy, ở trước mặt thầy giả bộ nhu thuận, sau lưng lại bắt nạt bạn học. "

"Vậy tôi tan học vẫn là đánh cậu ta đi." Phương Nghiên Duy nói.

"Đánh người là không đúng." Thanh âm của Lộ Chấp từ sau lưng truyền đến.

Phương Nghiên Duy có chút ủy khuất và bực bội, cậu xoay người: "Các cậu học bá không hiểu, dưới tình huống giáo viên và phụ huynh đều không thể giúp đỡ kịp thời, đánh đòn mới là giải pháp hiệu quả nhất. "

"À." Lộ Chấp, "Viết cái này." "

Phương Nghiên Duy cúi đầu, một phần bài thi sinh học giới hạn mới được Lộ Chấp đưa tới trước mặt cậu.

Phương Nghiên Duy: "? "

Tại sao vẫn còn vậy?

"Sợ cậu xé." Ngữ điệu của Lộ Chấp bình tĩnh, "Lúc nãy đưa cậu bản sao trước."

Phương Nghiên Duy: "..." Còn có bản sao.

Sau mấy câu nói, thái độ của cậu đối với Lý Chu có xu hướng dịu đi, nhắm mắt làm ngơ, không muốn để ý tới.

Lý Chu gần tan học lại khiêu khích một lần nữa, lần này là trượt một bước dài 5m, đụng phải bàn của Phương Nghiên Duy.

Phương Nghiên Duy đỡ lên bàn: "Cẩn thận một chút. "

"Hẹn nhau đánh nhau không?" Lý Chu lộ nguyên hình.

Phương Nghiên Duy nhìn cũng không thèm nhìn cậu ta, từ trong sách rút ra một tờ giấy đưa qua: "Thời gian địa điểm viết một chút, tôi sắp xếp thời gian. "

Lý Chu muốn làm ầm lên, nhưng cậu vẫn viết một thời gian và địa điểm trên giấy.

Phương Nghiên Duy tâm tình không tệ, quay đầu quên chuyện này, quay đầu quấy rầy Lộ Chấp.

Sau giờ học.

Bên ngoài đình nhỏ phía sau tòa nhà giảng dạy, Lý Chu đứng gọi điện thoại cho đàn em...

"Không phải chỉ là Phương Nghiên Duy sao, kiêu ngạo cái rắm, lát nữa đánh cho các cậu xem."

Cậu xoay người, nhìn thấy một bóng dáng mặc đồng phục học sinh, hoảng sợ.

"Đánh người là không đúng." Lộ Chấp trông như một khúc gỗ nói.

" Cậu quản tôi? Phương Nghiên Duy kêu cậu tới đây à? Cũng không có khả năng đâu." Thấy xung quanh không có ai khác, Lý Chu lôi kéo, "Học sinh giỏi ít quản chuyện của người khác đi, tôi không chỉ muốn đánh cậu ta, cậu ta xinh đẹp như vậy, dáng dấp còn đẹp hơn con gái, dù có kiêu ngạo thế nào cũng chỉ là học sinh thôi, tôi tìm mấy tên xã hội, thích tiểu nam sinh, đến trêu chọc cậu ta, nhất định rất thú vị. "

Ngày thường cậu ta an phận, cho dù Phương Nghiên Duy cáo trạng, lão sư cũng sẽ không hoài nghi đến cậu ta.

"Đấy là không đúng." Lộ Chấp lặp đi lặp lại, thoạt nhìn thì trông rất muốn cho người ta cải tà quy chánh.

Mặt mày hắn lạnh lùng, thoạt nhìn vô tội lại lạnh tanh.

Lý Chu căn bản xem thường đứa học trò giỏi như hắn, đưa tay đẩy hắn: "Như thế nào, học bá, cậu còn muốn cảm hóa tôi sao? Hôm nay tôi muốn đánh cậu ta đấy. "

"Vậy được rồi." Lộ Chấp nói.

Hắn đè cổ tay đang lôi kéo của đối phương chính xác, đánh người qua vai, bóp cổ cậu ta, hung hăng đẩy lưng đối phương vào trong tường.

"Bạn học." Lộ Chấp lạnh lùng nói, "Đánh người là không đúng. "

--------------------

"Đen ăn đen"*, "Cảm hóa vật lý"

Lộ Chấp: Vợ à, đề thi không biết đau đâu, không cần thổi

(*Đen ăn đen: Thế giới ngầm gặp thế giới ngầm, ở đây cũng có thể hiểu là cháu Lý Chu tưởng mình là diễn viên hoàn hảo, siêu sao thế giới ngầm lắm rồi, nghĩ mình gây chuyện thì với hình mẫu lâu nay xây dựng chắc chắn thầy cô sẽ không nghi ngờ, nhưng đáng tiếc thay cháu chỉ đáng tuổi chắt với Chấp ca mà thôi cháu ạ, tưởng là gà ai ngờ là thóc, quê~, nhưng mà tư tưởng mấy bạn thiếu niên táo bạo vậy ạ , suy nghĩ khiếp hồn thật sự, mong là chỉ là trong truyện thôi)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.