Tôi Thực Sự Không Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 2: Câu dẫn




Ở cổng trường, Phương Nghiên Duy nghiêng người, đánh giá cậu bạn nhỏ bé mà cậu vừa cứu.
Ồ.
Không nhỏ, khá cao.
Thậm chí còn cao hơn cậu nửa cái đầu.
Nam sinh mặc đồng phục quy củ, đeo một chiếc balo màu đen ngay ngắn sau lưng, trên tay trái còn cầm một quyển sách --
《 phẩm đức và tu dưỡng 》
Tên mọt sách này đúng là không dễ cứu đâu.
Ngay thời điểm cậu đưa tay ra định kéo đi, không biết là do không thích con đường này hay là bị nó làm cho nóng bỏng chân, căn bản là kéo không nhúc nhích nổi được hắn.
Cũng may trong lúc cậu vội vàng, đầu ngón tay cào lên trên mu bàn tay tên mọt sách 3 cái.
Bây giờ hình như vẫn còn đang để lại vết sẹo.
"Cậu có sao không?" Cậu hỏi, "Chưa bị đánh chứ?"
Người trước mặt lạnh nhạt ừ một tiếng, móc từ trong túi ra một cặp kính đen, đeo lên trên mặt mình, ánh mắt không chút gợn sóng cách một tầng thấu kính dừng ở trên người cậu.
Phương Nghiên Duy: "......"
Bộ dạng thì trông thần thái lóa mắt như Nữ Oa, sao tính tình lại ngớ ngẩn như vậy chứ?
Mất hết cả hứng.
Đơn thật độc mã, cứu ra được một tên vô ơn, cậu không hiểu sao bản thân lại có chút khó chịu.
Cậu nhìn khắp xung quanh, dường như không hề có bất kỳ dấu hiệu theo đuôi nào của mấy tên dân anh chị đầu sặc sỡ kia.
Cậu đơn giản chỉ là cởi bỏ chiếc khẩu trang đen trên mặt, nắm lấy cổ áo người trước mặt, đẩy người đó vào tường, đầu gối đè lên trên đùi đối phương, nở một nụ cười bỉ ổi: "Tên mọt sách này, tôi giúp cậu, sao một chút phản ứng cậu cũng không có vậy?"
Cổ áo nam sinh bị cậu làm cho hơi lộn xộn, lộ ra chiếc cổ thon dài, đường viền quai hàm sắc nét mịn màng, môi mỏng hơi nhấp chặt, mũi cao thẳng, màu mắt lại rất nhạt.
Có vẻ như hắn mới vừa thoát ra khỏi miệng hổ, cho nên chuyện bây giờ bị bắt tiến vào hang sói này, cũng không có ảnh hưởng nhiều lắm đến hắn.
Phương Nghiên Duy đang cảm thấy ngán ngẩm, liền nghe thấy nam sinh trước mặt mở miệng, giọng nói kề sát bên tai cậu: "Muốn phản ứng kiểu gì?"
Giọng nói lạnh lùng, hòa vào gió biển của đảo Lộc Dữ, dễ nghe đến lạ kì, giống như lời thì thầm của gió biển.
Gió biển nhỏ giọng nói: "Hay là tôi tặng cậu một bộ đề minh họa?"
Thế này thì cũng đen đủi quá, Phương Nghiên Duy buông cổ áo nam sinh ra.
Tiếng chuông di động vang lên, quét mắt nhìn thông báo tên người gọi, ấn nhận --
"Tao đang có chuyện, mày có phiền không vậy?"
"Phương Nghiên Duy, tín hiệu ở phần mộ của mày hình như không ổn cho lắm?" Người đầu dây bên kia hỏi.
"Đúng là không ổn lắm, không kịp nói lời tạm biệt với mày." Phương Nghiên Duy kéo khóe miệng, "Làm sao vậy?"
Người gọi đến tên là Lâm Dữ Tống, bạn cùng bàn với cậu lúc trước ở trường cũ.
"Nói đi là đi à cái tên này, hôm nay ở trường còn có người tới trước cổng tìm mày đó." Lâm Dữ Tống nói, "Mày đang bận với ai đấy?"
"Đừng trách tao, mẹ kế tao đang mang thai đứa thứ hai, tất cả những thứ gây dị ứng trong nhà đều bị đuổi đi, bao gồm cả chó và tao." Phương Nghiên Duy nói.
"Đi rồi cũng tốt." Lâm Dữ Tống nói, "Hôm nay tao thấy thằng con của mẹ kế mày, mặt mũi bầm dập ha ha ha, tên nhãi ranh mày trước khi đi để lại 2 cái tát cũng gọn gàng lắm. Mày ở Lộc Dữ ngoan ngoãn cải tạo, cũng đừng đi trêu chọc mấy tên giáo bá nữa."
"Sẽ không." Cậu nói xong quay đầu, mới phát hiện không thấy tên mọt sách kia đâu nữa.
Chuồn nhanh thật.
Chắc là không phải vừa khóc vừa đi báo cáo giáo viên đâu nhỉ?
Khóe mắt cậu thoáng nhìn chiếc xe Cayanny đang sát lại gần: "Không nói chuyện với cậu nữa, có người tới đón, chốc nữa chơi game nhớ gọi tôi."
"Ô sờ kê." Lâm Dữ Tống nói.
Xe ngừng ở trước một dãy biệt thự nhỏ, Phương Nghiên Duy và bạn thân của mẹ cậu, vội vàng gặp gỡ nhau.
Dì Ôn Nhã đang chuẩn bị đi nước ngoài công tác, đẩy một chiếc vali to tướng: "Nghiên nghiên a, mới khi nào thấy con còn bé xíu, nhoáng một cái đã lớn thành như vậy rồi."
"Con chào dì ạ." Phương Nghiên Duy có chút không được tự nhiên chào hỏi.
"Phòng ngủ phụ ở tầng hai đang được tu sửa lại một chút, mấy ngày nay con ở tạm phòng Lộ Chấp nhé, dì bận xong rồi sẽ nói cho nó." Ôn Nhã nói, "Nó suốt cả học kỳ chỉ trọ ở trường, dì sẽ bắt nó quay lại đây với con trong tuần này."
Phương Nghiên Duy: "......" Thật ra thì cũng không cần phải vậy đâu.
"Đừng lo lắng." Dì Ôn Nhã dường như nhìn ra cậu không được tự nhiên, "Lộ Chấp lớn hơn con một tuổi, tính tình rất tốt, tính cách ôn hòa, rất dễ nói chuyện, có yêu cầu gì, đều có thể nói với nó."
Nhắn nhủ xong mọi việc, bà liền vội vàng rời đi.
Phương Nghiên Duy vào sảnh, lên thẳng lầu hai.
Trên cửa phòng phía đông của lầu 2, treo một cái biển, trên đó viết 5 chữ to "Học tập, chớ làm phiền".
Khí phách học thần đập thẳng vào mặt, vừa thấy là đã biết kia chính là phòng của cái vị Lộ Chấp kia.
Căn phòng chỉnh tề sạch sẽ giống như trong tưởng tượng của cậu, trên mặt bàn có mấy xấp bài thi trắng bóng xếp chồng lên nhau, đều chỉ viết một cái tên, Lộ Chấp.
Quả nhiên là học bá, đống bài thi này chắc phải cân được cả tạ.
Không nói một lời đã ngủ ở phòng người khác có chút không được tự nhiên, Phương Nghiên Duy từ trong nhóm lớp, tìm được tên Lộ Chấp, ẩn gửi lời mời kết bạn.
Gửi xong, cậu mới phát hiện trên cổ tay mình, có một chút mùi hương lạ kì.
Mùi gỗ, như là đàn hương vậy.
Hẳn là vừa mới từ trên người cái tên mọt sách kia.
Cậu cẩn thận tắm rửa một cái, sau khi xác định trên người không có mùi hương gì của cái tên ngốc nghếch kia nữa, mới nằm ở trên giường Lộ Chấp, bình yên đi vào giấc ngủ.
Cậu mơ một giấc mộng, mơ thấy mình trở thành giáo bá lớn nhất của vùng Lộc Dữ này.
Là cái kiểu chó đi ngang qua cũng phải kích động tát hai phát.
Kiểu mộng này không nên mơ ở trên giường Lộ Chấp, có chút có lỗi với học thần.
Lúc mà Phương Nghiên Duy vọt vào phòng học, buổi đọc sách buổi sáng đã gần như kết thúc.
(giống 15p đầu buổi ở Việt Nam)
Thầy Trần ngày hôm qua ở trong nhóm lớp đã giới thiệu sơ lược qua về cậu, mọi người đều biết cậu là học sinh mới chuyển từ Vân Nam qua.
Bạn học mới mặc quần áo full đen, trên mặt và ở khóe miệng đều có vết thương, bên ngoài khoác áo đồng phục, đi vào với chiếc balo đeo chéo, đặt mông vào chiếc ghế trống thứ 2 đếm ngược từ dưới lên của dãy giữa, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong lúc nhất thời cũng không ai dám tìm cậu bắt chuyện.
Phương Nghiên Duy có chút buồn ngủ, thành phố này quá ẩm ướt, đi đến chỗ nào cũng có mùi gió biển, cậu không quen nổi, ngày hôm qua còn ngủ không ngon nữa.
Tiết đầu tiên chính là của chủ nhiệm lớp Trần Tang Du, kì thi hàng tháng vừa mới kết thúc, Trần lão sư đang cầm tập bài thi nhận xét qua.
"Hà Tuế Tuế trò đứng lên cho tôi!" Thầy Trần quát lên một tiếng.
Ghế bên cạnh Phương Nghiên Duy di chuyển, một người đứng lên.
"Không biết viết thì đừng có viết, bài kiểm tra hàng tháng mà lấy bút đỏ tự chấm vào rồi nộp cho giám thị là có ý gì đây hả??" Thầy Trần tức giận nói, "Nếu không phải điểm Tiếng Anh của em không bao giờ qua điểm Lộ Chấp, thì thiếu chút nữa đã để em trót lọt qua rồi, ngồi xuống đi, ngày mai nộp cho tôi bản kiểm điểm 800 chữ."
Phương Nghiên Duy: "......"
Cậu có chút hứng thú, ngẩng đầu ra khỏi vòng tay, muốn xem chiến binh ngổ ngáo ở bàn bên cạnh là tròn hay dẹp.
Không tròn không dẹp, nhìn trông giống một nam sinh trầm tính hơn.
Bạn bàn bên cũng đang đánh giá cậu.
"Bạn học Phương, cậu quả nhiên đúng là một anh chàng đẹp trai mà." Hà Tuế Tuế nói nói, "Cậu đến từ thành phố K, người Miêu Cương, cậu có biết hạ cổ không?"
Phương Nghiên Duy muốn nói dcm chẳng lẽ tôi lấy đầu tôi xuống cho cậu thử hạ xem sao nhé?
Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ không có vẻ gì là giả dối của đối phương, cậu chỉ hỏi: "Hạ cổ ai?"
"Tôi ngẫm lại chút." Hà Tuế Tuế chống cằm, "Lộ Chấp, được không?"
"Lộ Chấp?" Cách một buổi tối, lần thứ hai Phương Nghiên Duy nghe thấy được cái tên này, "Vì sao lại là cậu ta?"
"Thành tích tốt thôi." Hà Tuế Tuế bĩu môi, "Nếu như tóm gọn được trong tay rồi, bắt cậu ta làm bài tập cho cậu."
"Chỉ vì cái này?" Phương Nghiên Duy không làm bài tập, cũng không cần thiết, "Một thằng con trai, cũng đâu thể lên giường, ai cần chứ."
"Lộ Chấp cũng không dễ bị hạ độc đâu." Hà Tuế Tuế nói, "Tảng băng mặt quan tài, nhìn trông như kiểu người mỗi giây phải dùng nội quy trường học để siêu độ ấy."
Phương Nghiên Duy ngẩng đầu nhìn nhìn về phía trước, tìm kiếm một người có thể được gọi là Lộ Chấp.
Cậu gửi lời mời kết bạn, Lộ Chấp vẫn chưa chấp nhận, có thể là không biết dùng điện thoại di động.
"Nói chuyện với cậu làm tôi thấy rất hứng thú." Hà Tuế Tuế sờ soạng từ trong ngăn kéo ra được một quả đào, "Hai chúng ta hôm nay Đào Viên Kết Nghĩa*, sau này chính là anh em tốt của nhau."
(Đào Viên Kết Nghĩa*: trong tam quốc diễn nghĩa, có thể hiểu ở đây là kết nghĩa huynh đệ)
"Cậu bị đần à?" Phương Nghiên Duy nghĩ.
"Hay là đưa cho tôi một quả trước đi?" Có người ngừng lại đứng giữa khuôn mặt 2 người, "Hai đứa đi học mà nói chuyện gì thế? Lớn tiếng như vậy."
Thầy Trần chủ nhiệm lớp không biết từ khi nào đã bước xuống tới đó.
"Không nói cái gì cả." Hà Tuế Tuế như một tên lươn lẹo già dặn kinh nghiệm, "Chỉ là mới gặp Phương huynh đây lần đầu mà em đã thấy thân quen đến lạ kì."
Phương Nghiên Duy càng không quan tâm, đánh nhau ẩu đả cậu đều đã trải qua, đi học nói chuyện chỉ là việc cỏn con, nghiêm trọng quá thì cùng lắm viết bản kiểm điểm.
Cho nên cậu rũ mi mắt, không có phản ứng gì.
"Lộ Chấp." Thầy Trần không biện luận trực tiếp với cậu, mà lại gọi một người khác, "Hai đứa nó vừa mới nói chuyện gì?"
Lộ Chấp?
Chỗ nào vậy?
Phương Nghiên Duy hơi hơi mở to hai mắt, dọc theo hướng mắt của chủ nhiệm lớp, quay đầu một chút, nhìn về phía vị trí sau mình.
Cậu và nam sinh ngồi ở phía sau đối diện tầm mắt.
Đồng phục ngay ngắn, cổ áo chỉnh tề, mắt kính nghiêm chỉnh, đôi mắt đen trầm tĩnh không chút gợn sóng...... Và mu bàn tay có 3 vết xước.
"Dm, là cậu sao?"
Đây không phải là cái tên kia sao?
Hôm qua được cậu cứu vớt ở cái con ngõ nhỏ đó, còn khó chịu bắt nạt cậu ta 2 lần.
Cái tên ngốc đó thế mà lại chính là, Lộ Chấp?
Nam sinh bàn phía sau biểu tình nhàn nhạt, ánh mắt quét qua khuôn mặt cậu, có chút lạnh lùng.
"Phương Nghiên Duy, em muốn làm gì." Chủ nhiệm lớp đau đầu mà nói, "Không được mắng bạn."
Sau đó thầy lại nhìn về phía Lộ Chấp: "Phương Nghiên Duy vừa mới nói chuyện gì?"
Phương Nghiên Duy nhướng mày, ở phía lão Trần không nhìn thấy, nhướn khóe miệng, làm động tác cắt cổ.
Lộ Chấp bình tĩnh nhìn cậu, như là nửa điểm cũng chưa thể hiểu nổi cái ám thị đầy khiêu khích và ý tứ này.
Hôm qua mới ngủ trên giường của người ta, Phương Nghiên Duy không muốn khó xử Lộ Chấp, vì thế chính cậu mở miệng: "Bọn em chỉ là đang tham thảo một chút......"
"Đang nói chuyện làm cách nào để câu dẫn em." Lộ Chấp bỗng nhiên nói.
Thanh âm của hắn không lớn, ngữ điệu bình tĩnh, nhưng tông giọng lại lạnh lùng đến rõ ràng.
Cả lớp đều yên lặng.
Sau đó, tiếng aaaaaa ầm ầm khắp lớp.
Hà Tuế Tuế: "......"
Phương Nghiên Duy: "???"
Tôi câu dẫn cậu?
Rõ ràng là cuộc thảo luận nghiêm túc, tại sao qua miệng Lộ Chấp lại trở thành thứ đáng giận như vậy chứ
Đến Thầy Trần còn phải phì cười.
"Hai đứa nộp kiểm điểm." Trần lão sư nói, "Hà Tuế Tuế 800 chữ, kiểm điểm lại việc trò tự chấm bài cho bài kiểm tra hàng tháng của mình, còn trò, Phương Nghiên Duy, trò viết 1000 chữ."
Thầy Trần tạm dừng một chút, nói: "Kiểm điểm lại xem, vì sao em lại muốn câu dẫn Lộ Chấp."
Phương Nghiên Duy: "......"
- -------------------
Phương Nghiên Duy: Σ ( っ °Д °;) っ lui! Lui! Lui!
Mận: Mận chính thức quay trở lại, xin lỗi mn vì thời gian qua đã lặn mất tăm:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.