Edit: Kim
*****
Không nên bình tĩnh thế này, cô làm sao có thể cam lòng.
Quên đi, không cần biết Đình Đồng nghĩ gì, ông ta chỉ cần cho cư dân mạng một cái công đạo.
Vốn dĩ nên trực tiếp đuổi cô đi, nhưng có người muốn giữ cô...
Đối với nhóm mười lăm, cũng chính là vị trí áp chót!
Bây giờ người chế tác vẫn còn ốm, lần trình diễn trên sân khấu tiếp theo, e rằng đó sẽ là một trò hề.
Trần Lâm: "Được rồi, chờ khi nào cô khỏe lại thì tiếp nhận nhóm mười lăm đi."
Sau khi Trần Lâm rời đi, Đình Đồng vụng về làm quen với điện thoại di động, bên trong vật nhỏ vuông vức có đủ thứ, thật là thần kỳ.
Ở lại bệnh viện mấy ngày, Đình Đồng đau đầu, cơn đau đè ép linh hồn dần biến mất, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Cứ như thể nỗi đau trước đây chỉ là ảo giác.
Cũng cảm giác thân thể thoải mái hơn nhiều, có chút sức lực.
Nhưng mà bị bệnh cũng không có ai tới thăm, rõ ràng còn có người nhà cơ mà.
Đối với vấn đề này, Đình Đồng chỉ có thể thở dài, không có cách nào khác, sau đó vô cùng vui vẻ mà xuất viện.
Thay bộ đồng phục bệnh viện rộng thùng thình ra, mặc vào một chiếc váy có chút ngắn, bó sát, tôn lên đường cong cơ thể. Phía trước phẳng phiu gọn gàng, lộ ra hai cánh tay, chỗ dưới đầu gối lộ ra ngoài, khoe ra bàn chân trắng như tuyết.
Đình Đồng bước ra đại sảnh, đứng chờ ở cửa. Có những tòa nhà cao tầng. Con đường bằng phẳng đầy những hộp sắt chạy rất nhanh.
Người đi bộ bên lề đường đi hoặc nhanh hoặc chậm, quần áo họ mặc trên người đều rất ít.
Dường như ai cũng mặc thế này, cứ thế thuận
theo dòng chảy.
Cô không thể tưởng tượng được những thứ này kỳ quái đến mức nào, thậm chí trong các cuốn thoại bản về thần tiên, ma quái, hay những cuốn thô tục cũng không thể viết ra được.
Một chiếc hộp sắt dừng lại trước mặt Đình Đồng.
Cái này gọi là ô tô, sắc mặt Đình Đồng tái nhợt, mi dưới vẫn còn đang run rẩy vì cố gắng trấn tĩnh.
Tài xế bước xuống nói với Đình Đồng, "Chế tác Đình, lên xe đi, tôi đưa cô đến chỗ nhóm mười lăm."
Trong lòng Đình Đồng thấp thỏm, nhưng sắc mặt lại bình tĩnh, "Tôi biết rồi." Cô lên xe.
Tốc độ của ô tô thực nhanh, mượt mà và thoải mái hơn nhiều so với xe ngựa, đi nhanh lại thoải mái.
Có chút thích thế giới này.
Đình Đồng nhắm mắt tránh nói chuyện với người khác, thông thường khi cô nhắm mắt nghỉ ngơi, hạ nhân sẽ không phát ra tiếng động.
"Cô ta đến rồi." Năm người nhóm mười lăm đứng trước cửa sổ lớn kiểu Pháp, nhìn chiếc xe đậu trước biệt thự.
Một người phụ nữ bước xuống xe, tóc xõa tung, trên người mặc một chiếc váy trắng được ánh mặt trời chiếu vào tỏa ra ánh sáng dịu dàng ấm áp, cô ngẩng đầu liếc nhìn biệt thự, giơ chân bước vào, rồi khuỵu xuống, cơ thể cô loạng choạng khó khăn lắm mới ổn định lại được.
Vân Lăng:... Xì!
Người phụ nữ này đến đây để làm trò cười sao, đúng là chó nhà có tang!
Mọi thứ khác đều ổn, nhưng đôi giày này làm người mang nó thật không thoải mái.
Trước đây Đình Đồng chưa từng mang đôi giày nào khó chịu đến vậy, cả người đều lơ lửng, thật không thoải mái bằng đôi giày trước kia của cô.
Bước vào đại sảnh của biệt thự, Đình Đồng nhìn thấy năm chàng trai với các phong cách khác nhau, có người biểu cảm lạnh lùng, có người tỏ ra khinh thường, có người tò mò, mà có người đến cả mí mắt cũng không thèm mở ra, còn có người với đôi mắt như bị bệnh nặng, vẫn luôn chớp mắt không ngừng.
Về sau có phải mấy người này là những người mà cô cần hợp tác?
Rất không thân thiện!
Hiện tại Đình Đồng không có hứng thú với bọn họ, cô muốn tìm hiểu quá nhiều thứ, đầu cô không còn đau nữa, nhưng lúc nào cũng ong ong lên.
Vân Lãng đang định nói chuyện đã bị một giọng nói trong trẻo mang ngữ khí ra lệnh cắt ngang, "Xin chào, phòng dành cho khách ở đâu?"
Vân Lãng:???
Vân Lãng kinh ngạc: "Cô nói cái gì?"
Đình Đồng nhìn cậu ta, ánh mắt bình tĩnh có thần, "Tôi nói, phòng dành cho khách ở đâu, tôi cần nghỉ ngơi."
Vẻ mặt của Vân Lăng thậm chí lộ ra vẻ ngây người, dù trong lòng đã nghĩ trước cảnh gặp nhà chế tác, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới loại tình huống này.
Thái độ độc đoán cũng giống như những gì được nói trên mạng.
Đình Đồng nhướng mày, ngồi xuống ghế sô pha, đi giày cao gót đứng rất không thoải mái, cái ghế này dựa vào mềm như bông, thật thoải mái quá, thứ này hẳn là ghế sô pha.
Cô thật sự muốn nằm lên quá, không được không được, phải chú ý đến hình tượng.